Lưng Chừng Gió Ấm - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Ân Ân liên tục dùng dĩa đâm thẳng vào đồ ăn, như thể đang trút giận lên cái bánh mì tội nghiệp.
Cố Diễn thì vẫn dịu dàng như mọi khi, phết mứt lên bánh mì cho tôi, rót ly sữa nóng rồi mới ngồi xuống bên cạnh.
Ân Ân chớp mắt tinh ranh, nhìn tôi:
Chị Nguyệt, hai người định đi công viên à?
Tôi gật đầu, nâng ly sữa uống một ngụm.
Cô ta cười như mèo vừa liếm vụng sữa: Em cũng hẹn bạn học ra công viên chơi.
Cố Diễn tay cầm bánh mì khựng lại, cố làm như không có gì: Đừng qua lại với mấy người không đàng hoàng.
Ân Ân mở to đôi mắt vô tội: Nhưng em lỡ hẹn rồi, biết làm sao giờ?
Cuối cùng anh ta thở dài, ra lệnh: Vậy thì gọi cậu ta đi cùng, nhưng lần sau thì đừng như vậy nữa.
Nói xong, hình như chợt nhận ra mình “quản” quá đà, liền quay sang nhìn tôi đầy áy náy:
Ân Ân còn nhỏ, không nên giao du với người linh tinh.
Tôi mặt không biểu cảm, uống nốt sữa, không vạch trần lời nói dối ấy.
Tới công viên, cậu bạn học kia đã đợi sẵn, nhiệt tình giúp Ân Ân xách túi.
Còn cô thì cố ý đi sát bên cậu ta, lời nói và cử chỉ đều đầy ám muội.
Tôi liếc Cố Diễn tay anh siết lại, cố gắng giữ bình tĩnh nắm tay tôi, ánh mắt thì dính chặt vào hai người phía trước.
Đến khi thấy Ân Ân gần như dán hẳn vào cậu bạn kia, anh kéo tay tôi mạnh hơn, mặt căng như dây đàn.
Tôi uể oải tìm một cái lầu vọng cảnh ngồi nghỉ.
Ân Ân quay lại, cười gian: Em đi vệ sinh một chút nha ~ rồi liếc Cố Diễn một cái.
Không lâu sau, anh ta cũng đứng lên: Em cứ ngồi chơi chụp vài tấm ảnh, anh cũng đi vệ sinh một lát.
Một trước một sau, hai người rẽ vào góc khuất.
Tôi đưa đồ lại cho bạn nam kia giữ hộ, chỉ mang theo máy ảnh: Xin lỗi, tôi cũng đi vệ sinh một lát.
Khu đó vắng tanh, gần như không có ai.
Tôi vừa bước tới gần, đã nghe bên trong vang lên tiếng thở gấp khẽ khàng.
Lòng tôi trùng xuống, tiến lại gần.
Và... cảnh tượng trước mắt khiến tôi suýt hét thành tiếng.
Cố Diễn nâng hai chân Ân Ân lên, ép vào người mình.
Mặt vùi vào cổ cô ấy, nghiến răng nghiến lợi: Cô cố ý dẫn bạn nam đến chọc tức tôi hả?
Ân Ân đẩy anh ra: Về mà ôm vợ anh ấy, tới tìm tôi làm gì!
Anh ta vẫn ôm chặt, bất lực: Đã nói không được làm loạn trong nhà, tối nay anh sẽ viện cớ ra ngoài, ở với em, được không?
Ân Ân cắn vai anh, làm nũng: Em chỉ muốn ở trong nhà!
Cố Diễn lạnh mặt, giọng đầy cảnh cáo: Ân Ân!
Tay anh cũng dần buông lỏng.
Thấy anh thật sự tức giận, Ân Ân vội ôm cổ anh, tủi thân: Em chỉ giận quá thôi… em không nói nữa mà… anh không dỗ em à…
Cố Diễn nhìn gương mặt đáng yêu của cô, không kìm được hôn lên môi cô thật mạnh.
Hai người điên cuồng xé đồ, vuốt ve cơ thể nhau, như hai con thú hoang không màng gì hết.
Tôi bịt miệng, đứng chết lặng trái tim như bị ai bóp nghẹt, đau đến nghẹt thở.
Nước mắt trào ra, rơi mãi không dừng.
Bọn họ quấn chặt lấy nhau, không hề để ý đây là nơi công cộng.
Tôi cố nén cơn giận, giơ máy ảnh lên, ấn chụp.
4
Hơn nửa tiếng sau, hai người họ mới lần lượt quay lại.
Mắt Ân Ân sưng đỏ đến không nhận ra, vạt váy còn bị xé mất một mảng.
Áo sơ mi của Cố Diễn thì như bị người ta vò nát dưới đất, nhăn nhúm đến kỳ dị.
Anh tránh ánh mắt tôi, miễn cưỡng biện bạch: Trong nhà vệ sinh có thứ gì đó bẩn, anh cởi ra giặt tạm một chút.
Ân Ân ngồi xuống cạnh tôi, cúi người chỉnh lại giày… lộ rõ những vết bầm tím đan chéo trên ngực trắng nõn.
Cố Diễn lập tức bước tới ôm tôi vào lòng, ánh mắt sắc lẹm liếc Ân Ân như muốn cảnh cáo cô ta đừng giở trò.
Tôi chẳng còn chút tâm trạng nào nữa, xách máy ảnh đứng dậy, lạnh nhạt nói: Hai người cứ chơi đi, tôi mệt rồi, về trước đây.
Cố Diễn vội đứng lên, nhấc túi xách tôi lên, bám theo sau: Anh đưa em về.
Tôi nhận lại túi, lắc đầu: Đừng phá hỏng hứng thú của hai người. Cứ chơi tiếp đi.
Trong mắt anh lóe lên chút thất vọng, chậm rãi bước gần lại, ngữ khí mang theo vài phần đáng thương: Em định để anh lại một mình sao?
Tôi khẽ cười: Anh công việc bận rộn, hôm nay được nghỉ thì tranh thủ thư giãn đi. Về nhà em cũng chỉ ngủ thôi.
Anh luyến tiếc buông tay, líu ríu nói: Vậy lát nữa anh về sớm với em nhé...
Tôi không trả lời, xoay người rời khỏi công viên.
Ra tới đoạn vắng người, tôi gọi một cuộc điện thoại: Anh à, em muốn di cư rồi.
Giọng anh trai vang lên đầy phấn khởi: Thật á? Cuối cùng cô em gái cô độc của anh cũng chịu sang đây đoàn tụ rồi hả?
Anh ngừng một lát, lại thở dài: Em không lừa anh chứ? Chồng em yêu em thế cơ mà, sao chịu để em ra nước ngoài?
Tôi mỉm cười lắc đầu: Em chưa nói với anh ấy.
Tôi từng nói, nếu một ngày anh ấy phản bội, tôi sẽ để anh ấy vĩnh viễn không bao giờ tìm thấy tôi.
Với sự giúp đỡ của anh trai, hồ sơ di cư nhanh chóng được hoàn tất.
Tôi nhờ anh tìm cách xoá sạch dấu vết trong hệ thống, để không ai tra ra được tôi đi đâu.
Mọi tài sản đứng tên tôi trong nhà, tôi cũng lặng lẽ xử lý hết.
Trên đường trở về sau khi lấy visa từ Cục Di trú, tôi bị tai nạn xe.
Khi Cố Diễn chạy đến, tôi đang truyền nước trong phòng bệnh.
Anh lo lắng đến mức tay chân luống cuống kiểm tra khắp người tôi, ôm chặt lấy tôi, miệng lẩm bẩm: Em muốn lấy mạng anh à… may mà không sao, may mà không sao...
Tôi lặng lẽ ngồi yên, không nói, cũng không nhúc nhích.
Anh nhíu mày, đầy lo lắng: Vợ ơi? Cưng à? Em sao vậy, có bị đập đầu không?
Anh liên tục gọi bác sĩ tới kiểm tra lại.
Tôi nhìn anh, chậm rãi lắc đầu: Em không sao.
Không thể nào... anh nhìn gương mặt dửng dưng của tôi, vẻ hoảng hốt ngày càng rõ.
Anh ôm chặt lấy tôi, như muốn hòa tôi vào máu thịt mình, run giọng: Em phải hứa với anh, em phải bình an, nếu không anh không chịu nổi...
Nếu là trước kia, tôi nhất định sẽ đáp lại cái ôm ấy, nhẹ nhàng dỗ dành anh.
Nhưng lần này, tôi im lặng từ đầu đến cuối.
Cuối cùng, anh cũng phát hiện điều gì đó không ổn, nhìn tôi đầy sợ hãi, như thể đang mất đi thứ quan trọng nhất.
Tôi nhìn gương mặt đầy bất an ấy, mỉm cười khẽ khàng mà xót xa: Em thật sự không sao.
Anh siết chặt tay tôi, đến mức thư ký phải gọi mấy tiếng mới hoàn hồn.
Tôi đưa điện thoại tới tai anh Ân Ân ở đầu dây bên kia đang gào khóc: Anh Diễn, mau đến cứu em, bố em bắt em đi xem mắt!
Anh nhìn tôi, thân người căng cứng, cố giả vờ bình tĩnh: Anh để thư ký xử lý.
Nói rồi cúp máy.
Tôi mỉm cười hỏi: Anh không đi à?
Anh ôm tôi vào lòng: Thư ký lo được. Việc đó chẳng liên quan tới anh. Anh chỉ cần bảo vệ vợ anh là đủ rồi.
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn bình truyền dịch trên đầu.
Trong lòng tôi bắt đầu đếm ngược.
50... 49... 48...
Đếm đến 38, anh đã ba lần đứng lên rồi lại ngồi xuống.
Đếm đến 30, anh bắt đầu cắn chặt răng, tay túm lấy chân giường như thể đang kìm nén thứ gì đó.
Đếm đến 20, anh rốt cuộc không nhịn được nữa, đứng bật dậy: Anh nhớ ra còn việc gấp ở công ty, xử lý xong sẽ về ngay!
Không đợi tôi trả lời, anh lập tức chạy ra khỏi phòng bệnh.
Tôi rút kim truyền dịch ra, lặng lẽ đi theo.
Anh lái xe như bay đến khu ký túc của Ân Ân, ba bước thành hai lao vào phòng, giật cô ấy khỏi tay cha mình, ôm chặt lấy: Đừng sợ, có anh đây, không ai dám bắt nạt em!
Rồi quay sang quát lớn với cha cô ấy: Ông dám đụng vào cô ấy?
Cha Ân Ân gân cổ lên cãi: Nó là con tôi! Tôi muốn nó làm gì, nó phải làm cái đó!
Cố Diễn ôm lấy Ân Ân, cười lạnh: Cô ấy bây giờ là người của tôi. Nếu không phải ông là bố cô ấy, tôi đã cho ông nếm mùi rồi!
Anh ra lệnh cho thư ký viết chi phiếu 100 ngàn, ném vào mặt ông ta, rồi gầm lên đuổi ra ngoài.
Rồi quay sang nhìn Ân Ân đang khóc nức nở, anh điên cuồng hôn lên môi cô ấy:
Em là của anh! Chỉ có thể là của anh!
Cô ta thở dốc, nhắc nhở: Chị Nguyệt còn ở bệnh viện...
Anh vẫn bất chấp, hôn cô như điên: Để thư ký lo, anh không rời em được...
Nghe đến đây, Ân Ân ngẩng đầu liếc tôi cái nhìn khiêu khích đầy đắc ý.
Tôi không nói gì, quay người rời đi.
Tôi không về bệnh viện, mà đi thẳng tới sân bay.
Tôi thua rồi.
Hai ngày trước, Ân Ân lén bỏ một lá thư vào túi tôi.
Cô ta viết:
“Chúng ta cá xem ai quan trọng hơn trong lòng anh ấy?”
“Chị nghĩ anh ấy yêu chị lắm à? Nếu yêu sao lại ngày nào cũng ngủ với em?”
“Anh ấy nói em là cô gái tuyệt vời nhất mà anh từng gặp. Nếu có chết, anh ấy cũng muốn chết trên người em.”
“Chị không xứng với anh ấy!”
“Dựa vào đâu mà chị được sống sung sướng hơn em nhiều năm như vậy?”
“Tất cả của chị... sớm muộn gì cũng là của em!”
“Tốt nhất là biết điều, cuốn xéo khỏi nhà họ Cố đi!”
Cô ta tự tin đến ngạo mạn.
Bởi vì… Cố Diễn cho cô ta sự tự tin đó.
Tôi ôm ngực trái tim như bị dao găm.
Tôi ngẩng đầu, để nước mắt không trào xuống.
Tự nói với bản thân: không sao cả, rồi cũng sẽ hết đau thôi.
CMND và visa tôi đã chuẩn bị sẵn trong túi xách.
Tôi không ngoảnh đầu, lặng lẽ bước lên máy bay tới quốc gia mang mã S.
Trước khi đi, tôi gửi toàn bộ ảnh ân ái của Cố Diễn và Ân Ân, kèm theo bức thư khiêu khích ấy đến đài truyền hình và báo buổi tối, mua trọn quảng cáo khung giờ vàng lẫn trang đầu.
Món quà này, hy vọng anh nhận được đúng lúc.
5
Khi tôi đặt chân tới S quốc, anh trai đã đứng đợi ở sân bay.
Anh gõ nhẹ lên trán tôi, mắt đỏ hoe: Con bé vô tâm này, nuôi lớn bao năm, cuối cùng cũng chịu qua thăm anh rồi à?
Tôi ôm chầm lấy anh, dụi đầu vào áo sơ mi, nũng nịu như hồi bé.