Lưng Chừng Gió Ấm - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Có người thân bên cạnh… thật tuyệt.
Bố mẹ mất sớm, anh trai là người nuôi tôi khôn lớn. Sau này anh đi nước ngoài làm ăn, tôi được giao cho Cố Diễn chăm sóc. Dần dà, anh trở thành cả thế giới của tôi.
Làm sao? Cố Diễn đối xử tệ với em à?
Giọng anh lạnh lẽo trên đầu, nhưng tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi.
Tôi lắc đầu trong lòng anh: Em sẽ không gặp lại anh ta nữa.
Biết ngay mà! Thằng khốn đó to gan thật! Anh về nước đập cho một trận!
Anh trai vừa nói vừa định kéo vali quay lại mua vé.
Tôi vội giữ tay anh, vừa khóc vừa cười: Em với anh ta từ nay hết liên quan rồi. quá khứ bỏ qua đi.
Mà này, anh cưới chị dâu đi là vừa, sau này em phụng dưỡng cả hai!
Anh cướp túi tôi, làm mặt dữ: Lớn rồi, biết trêu anh rồi à?
Tôi nắm tay anh, cười toe: Dạ đâu dám!
Về đến nhà, ngoài sân còn một người đứng đợi.
Anh ta thấy tôi, liền bước đến chào hỏi: Về rồi à?
Tôi ngơ ngác nhìn anh trai, dùng ánh mắt hỏi: “Ai vậy?”
Anh trai phì cười: Chết rồi, con bé chẳng nhớ cậu là ai đâu. Bày đặt lấy lòng!
Người đó trừng mắt nhìn anh tôi, rồi quay sang cười dịu dàng: Không sao. Chào em, anh tên Trì Triệt, giờ mình làm quen lại từ đầu nhé?
Ký ức hiện về là cậu hàng xóm năm xưa, anh bạn lớn lên cùng tôi và anh trai, luôn bảo vệ tôi như em gái ruột.
Tôi hét lên: Trì Triệt! Thật sự là anh rồi!
Anh ấy cũng bật cười: Là anh đây! Không sai đâu!
Anh trai bĩu môi kéo tôi vào nhà: Đừng để ý đến cậu ta, lâu rồi chưa yêu ai nên hỏng não rồi.
Trì Triệt tức đến mức vung nắm đấm phía sau: Này! Ông anh vợ à… à không, đại ca, biết nhìn sắc mặt chút đi!
Anh trai lơ luôn, cười bảo tôi: Giờ cậu ta làm ăn chung với anh, kiếm cũng không ít tiền đâu. Nhưng vì ế lâu quá nên đầu óc thiếu oxy, em hạn chế tiếp xúc nhé.
Hai người vừa cãi nhau vừa vào bếp nấu ăn, còn đuổi tôi ra phòng khách coi TV.
Tôi lén liếc vào, thấy cả hai phối hợp làm bếp cực kỳ ăn ý, vừa cãi vừa chia việc, đến là hài hòa.
Tốt nghiệp xong tôi bỏ việc để kết hôn với Cố Diễn giờ mới thấy cuộc sống thật sự từng quá tẻ nhạt.
Trì Triệt hỏi tôi có muốn thi cao học không, S quốc có nhiều trường danh tiếng.
Tôi chọn ngành nhiếp ảnh, bắt đầu lên kế hoạch ôn luyện.
Cuộc sống bận rộn bắt đầu, nhưng điện thoại nhà cứ liên tục đổ chuông.
Anh tôi nói gần đây có nhiều vụ lừa đảo qua điện thoại, bảo tôi đừng bắt máy.
Thế nhưng chuông cứ reo mãi, tôi bực quá nhấc máy.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng gọi đầy mừng rỡ: Giang Nguyệt, là em đó sao?
6
Giọng nói ấy rất quen thuộc, tôi ngập ngừng đáp lại: Là tôi.
Đầu dây bên kia lập tức reo lên mừng rỡ: Cuối cùng cũng gọi được cho cô rồi! Cô còn nhớ quảng cáo cô đặt ở tòa soạn trước khi xuất ngoại không?
Tôi chợt nhớ lại Cố Diễn và Ân Ân, có lẽ giờ họ cũng đã bị dạy cho một bài học rồi. Tôi từ tốn đáp: Nhớ.
Người kia phấn khích nói: Cảm ơn cô đã cung cấp cho tôi một nguồn tin nóng bỏng cỡ này. Những ngày gần đây, rating của chuyên mục giải trí bên tôi tăng hẳn 5 điểm!
Vụ ngoại tình của giới nhà giàu luôn là mảnh đất màu mỡ cho cánh săn tin!
Đài còn mua thêm nhiều thiết bị mới, tôi gửi tặng cô một phần nhé!
Vừa cúp máy thì có người gõ cửa giao hàng: một thùng băng ghi hình từ nước ngoài gửi đến.
Từng đoạn clip rời rạc, nhưng mỗi một khung hình đều là Cố Diễn trong trạng thái phát điên.
Tôi mất khá lâu để sắp xếp và ráp nối chúng lại, rồi hiểu ra toàn bộ sự việc.
Cảnh đầu tiên là Cố Diễn và Ân Ân bước ra khỏi khách sạn.
Nhìn trời đoán thời gian, có lẽ là sáng sớm.
Cố Diễn vội vã chạy về phía chiếc xe do thư ký lái tới, Ân Ân cũng hấp tấp chạy theo sau.
Anh ngoảnh đầu lại, cau có gằn giọng: Cô cứ ở đây! Đừng có về nhà tôi. Để tôi tìm được vợ tôi đã!
Nói xong liền mở cửa xe, phóng đi, để lại cô gái đang đuổi theo sau dần khuất trong gương chiếu hậu.
Không lâu sau, trong xe vang lên tiếng quát: Tôi bảo cậu về bệnh viện chăm sóc vợ tôi cơ mà? Sao lại không thấy?
Thư ký lí nhí: Tôi vừa quay lại thì đã không thấy phu nhân đâu nữa. Tôi cứ nghĩ cô ấy đi vệ sinh hay có việc gì đấy… nhưng đợi cả chiều cũng không thấy về. Tôi gọi cho ngài... nhưng ngài không nghe máy...
Cố Diễn như chợt nhớ tới đêm điên rồ hôm trước, lặng đi vài giây rồi gằn giọng: Về nhà ngay!
Máy quay tiếp tục theo chân xe về đến biệt thự.
Cố Diễn bước xuống, hối hả chạy vào.
Anh đảo mắt một vòng, phát hiện đồ đạc có gì đó thiếu đi, trên mặt lập tức hiện lên vẻ hoảng hốt, bắt đầu gọi tôi điên cuồng: Nguyệt Nguyệt! Vợ ơi! Bảo bối! Em đâu rồi?
Căn nhà trống trơn, chỉ còn vọng lại tiếng anh vang khắp phòng.
Anh hấp tấp chạy lên lầu, lục tung từng phòng, rồi cuối cùng ngồi bệt xuống bậc cầu thang, thở dốc, hai mắt đỏ ngầu.
Bỗng như nhớ ra điều gì đó, anh bật dậy chạy về phía phòng ngủ, mở ngăn kéo cất giấy tờ của tôi.
Vừa nhìn vào trong, anh lập tức hóa đá.
Tay run rẩy lôi thứ gì đó ra, cả người như bị rút cạn sức lực, ngồi phệt xuống đất tuyệt vọng.
Ống kính lia gần lại là một cuốn sổ hộ khẩu màu xanh đậm, kẹp trong đó là giấy ly hôn.
Anh như cá mắc cạn, há miệng cố thở, một lúc sau mới run tay mở tờ giấy ra.
Khi nhìn thấy lý do ly hôn: “Nam giới ngoại tình”, anh liên tục lắc đầu: Không phải… không phải như thế...
Nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống mặt giấy, nhòe nhoẹt từng chữ.
Anh ôm tờ giấy vào lòng, bật khóc thành tiếng: Anh chỉ là... anh chỉ là...
Câu sau chưa nói hết, đã nghẹn lại nơi cổ họng.
Thư ký Lý đứng ngoài cửa, cúi đầu im lặng.
Cố Diễn lao ra túm cổ áo anh ta, rít lên như phát điên: Sao cậu không ngăn tôi? Rõ ràng có thể ngăn được mà! Cậu chắc chắn đã chửi tôi trong lòng rồi đúng không? Sao không nói gì hết?
Thư ký cúi đầu, siết chặt nắm tay, hồi lâu mới ngẩng lên, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh:
Tổng giám đốc Cố, là anh từng nói, chuyện nhà của anh, tôi không có quyền can thiệp.
Cố Diễn vẫn chưa kịp lau nước mắt, tay buông lỏng dần, suýt nữa ngã quỵ.
Thư ký nói: Có lẽ phu nhân vẫn chưa đi xa, tôi sẽ cho người đi tìm.
Nghe vậy, mắt anh lập tức sáng lên, liên tục gật đầu: Đúng! Tìm cô ấy! Phải tìm bằng được! Anh sai rồi, anh sẽ quỳ xuống nhận lỗi, cầu xin cô ấy tha thứ!
Cô ấy yêu anh như vậy… chắc chắn sẽ quay lại!
Thư ký dường như chưa bao giờ thấy Cố Diễn như thế này, ngập ngừng rồi hỏi: Vậy anh có giữ liên lạc với bạn bè của phu nhân không?
Cố Diễn sững người, đầu óc trống rỗng.
Anh thật sự không biết tôi còn ai làm bạn.
Sau khi kết hôn với anh, tôi đã rút khỏi mọi mối quan hệ xã hội, cả thế giới chỉ xoay quanh anh.
Anh ngồi tựa cầu thang, ánh mắt tràn ngập hối hận người phụ nữ yêu anh đến vậy… anh đã để tuột mất rồi.
Thư ký Lý không chờ thêm nữa, trầm giọng: Tôi sẽ đăng báo tìm người.
7
Hai người vội vã đến tòa soạn.
Chưa kịp mở lời, họ đã cảm nhận được ánh nhìn kỳ lạ từ mọi người xung quanh đặc biệt là về phía Cố Diễn.
Anh đưa tay sờ mặt, phát hiện bản thân ăn mặc luộm thuộm, liền kéo khóa áo khoác lên cao một chút.
Nhưng đám đông vẫn không tan, vây quanh anh như đang xem thú trong sở thú. Có người còn bắt đầu xì xầm: Chính là hắn đấy, người đàn ông ngoại tình với sinh viên.
Giàu thì sao chứ? Vẫn bẩn như thường.
Mới mấy tháng trước còn lên sóng đài trung ương tỏ tình vợ, giờ thì lộ rõ bản chất.
Tiểu tam kiêu ngạo đến mức đuổi nguyên thê ra khỏi nhà.
Đúng là cặp đôi trời sinh rác với rác.
Nói cho tử tế là “trời sinh”, chứ thực ra là chó với chó* thì có!
Cố Diễn choáng váng.
Từng lăn lộn bao năm trên thương trường, đây là lần đầu tiên anh mất kiểm soát trước đám đông, chân tay luống cuống như rơi vào tâm bão.
Thư ký Lý hốt hoảng chạy tới, đưa tờ báo trong tay ra: Tổng giám đốc, tin hôm nay...
Cố Diễn mặt cắt không còn giọt máu, tay run run đón lấy vừa nhìn thấy bức ảnh khổ lớn ngay trang nhất, anh liền run lên bần bật.
Tấm ảnh rõ nét đến từng chi tiết máy ảnh đó là tôi tặng, và chỉ có một chiếc duy nhất.
Anh ngồi phệt xuống, tát vào mặt mình liên tiếp.
Mọi người xung quanh hốt hoảng kêu lên, anh vẫn chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ ngồi như xác không hồn.
Thư ký Lý khom lưng, nhẹ nhàng lật tờ báo, giọng trầm: Dưới còn có thư của cô Ân Ân.
Cố Diễn đọc xong, sắc mặt lập tức tối sầm, ánh mắt lạnh lùng như quỷ dữ: Đến trường!
Được Cố Diễn nuông chiều quen rồi, khi thấy anh xông vào ký túc xá như hung thần, Ân Ân không hề sợ.
Cô ta còn làm nũng, định vòng tay ôm cổ anh.
Nhưng chưa kịp chạm vào, đã bị anh vung tay kéo ngược lại, suýt ngã sấp mặt xuống sàn.
Cô ta giận dỗi: Anh làm em đau đó...
Trên gương mặt lạnh lùng của Cố Diễn không chút dao động, thậm chí còn hiện rõ vẻ ghê tởm.
Anh túm cổ áo sau lưng cô ta, lôi xềnh xệch ra khỏi phòng.
Ân Ân hét ầm lên:
Anh làm gì vậy? Thả em ra!
Cố Diễn chẳng thèm trả lời, lôi cô ta ra giữa sân trường nơi đông người nhất.
Đám sinh viên kéo tới xem ngày càng nhiều, ánh mắt phần lớn là xem kịch, cười hả hê.
Anh ném cô ta xuống đất, lạnh lùng nói: Cởi đồ.
Ân Ân tưởng mình nghe nhầm, há hốc mồm nhìn anh.
Cố Diễn mất kiên nhẫn, bước tới giật thẳng váy cô ta: Đừng để tôi nhắc lại lần nữa. Nếu cô không tự cởi, tôi sẽ gọi người làm giúp.
Cô ta ôm chặt lấy người, bật khóc.
Nhưng vài giây sau, mấy người đàn ông lực lưỡng xông tới, chỉ trong nháy mắt đã lột sạch cô ta rồi ném lại giữa sân.
Ân Ân ngồi co rúm lại, ôm lấy đầu gối gào khóc: Sao lại đối xử với em như vậy?
Cố Diễn cười khẩy: Tôi từng nói không được làm loạn trước mặt Nguyệt Nguyệt, cô quên rồi à?
Cô là thứ gì mà cũng dám đòi so với cô ấy?
Chẳng qua là đồ chơi! Muốn thay thế cô ấy ư? Cô không xứng!
Cô quyến rũ tôi, khiến cô ấy bỏ đi. Vậy cô phải trả giá!