Lương Duyên
Chương 4
Lý Thừa Chiêu nắm tay ta, nhàn nhạt ra lệnh: “Đưa Lâm Đông Hải đi, món nợ này của ta, sẽ từ từ tính sổ với Lâm gia.”
Nghe được câu này, Lâm Đông Hải trợn trắng mắt, cuối cùng ngất đi.
Lý Thừa Chiêu trở thành Tam hoàng tử, tuần tra sứ mời vị đại phu giỏi nhất đến chữa thương cho hắn, đợi đến khi vết thương của hắn lành hẳn, mới cùng nhau trở về thành Thanh Dương.
Thành trì quen thuộc nhưng tâm trạng khi đến lại hoàn toàn khác.
Lý Thừa Chiêu ngồi trong xe ngựa, gấm vóc ngọc ngà, dung mạo vốn đã xuất chúng lại càng thêm chói mắt.
Ta ngồi bên cạnh hắn, cũng đã thay một chiếc váy thanh nhã, đang cảm thấy không được tự nhiên, hắn lại nhàn nhạt cười: “Linh cô nương cứ coi ta như Thừa Chiêu trước kia là được.”
Ta ngẩn ra, trong lòng dâng lên cảm xúc khác thường, không nhịn được nghĩ, sao có thể coi như nhau được?
Hắn là hoàng tử, ta là dân thường, giữa chúng ta cách cả một vực thẳm.
Nhưng Lý Thừa Chiêu không cho là vậy, hắn ở trước mặt ta không hề có dáng vẻ của hoàng tử, ngược lại còn nói với ta: “Bất kể ngươi muốn làm gì, ta đều sẽ làm chủ cho ngươi.”
Đến Lâm gia, Phùng Tương Lan và Lâm Tri Vãn còn chưa biết chuyện gì xảy ra.
Mặc dù các nàng nghe nói tuần tra sứ đã tìm được Tam hoàng tử nhưng các nàng không biết, Tam hoàng tử kia chính là Lý Thừa Chiêu.
Cho nên khi nhìn thấy ta, Lâm Tri Vãn vẫn kiêu ngạo như trước, ngông cuồng ngạo mạn:
“Lâm Sương Sương, ngươi thế mà còn dám trở về à! Vừa hay, Phương phu nhân muốn bắt ngươi đi chôn cùng Phương nhị thiếu gia, người đâu, bắt lấy ả cho ta!”
Gia đinh nhà họ Lâm vừa định ra tay, Lý Thừa Chiêu đã xuất hiện sau lưng ta: “Bản điện hạ xem ai dám?”
Những hộ vệ xa lạ vây quanh Lâm gia, Phùng Tương Lan cuối cùng cũng nhận ra không ổn, sắc mặt thay đổi liên tục.
Lâm Tri Vãn vẻ mặt hoang mang: “Các ngươi là ai?”
Thủ lĩnh hộ vệ hướng về phía Lý Thừa Chiêu bái một cái: “Tam điện hạ.”
“Tam điện hạ?” Lâm Tri Vãn ngẩn ra, hồi lâu sau, nàng ta mới phản ứng lại, run rẩy chỉ vào Lý Thừa Chiêu: “Ngươi… ngươi không phải là…”
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
Ta lạnh lùng nhìn nàng, trên mặt Lâm Tri Vãn cuối cùng cũng hiện lên vẻ sợ hãi.
“Không, không thể nào, sao hắn có thể là Tam hoàng tử!”
Sắc mặt Lâm Tri Vãn trắng bệch, hoảng loạn nhìn về phía Phùng Tương Lan, phát hiện bà ta cũng lảo đảo sắp ngã, cả người mất hết sắc máu.
Ta cười lạnh: “Có gì không thể? Lâm Tri Vãn, Phùng Tương Lan, lúc các ngươi làm những chuyện đó, có nghĩ đến ngày hôm nay không?”
“Không, ngươi lừa ta, các ngươi đều lừa ta!”
Lâm Tri Vãn thế nào cũng không chịu tin, cái tên ăn mày ti tiện mà nàng khinh thường kia lại có thể là hoàng tử của thiên gia.
Những chuyện nàng làm với hoàng tử, đủ để nàng bị xét nhà mười mấy lần.
“Mẫu thân…”
Lâm Tri Vãn mang giọng khóc nức nở, sợ hãi gọi Phùng Tương Lan nhưng thấy Phùng Tương Lan đã mất hồn mất vía, cả người như thể già đi mười mấy tuổi trong nháy mắt.
“Xong rồi, tất cả đều xong rồi.”
Lâm gia trong một đêm biến mất khỏi thành Thanh Dương.
Khi Lý Thừa Chiêu đưa ta rời đi, Lâm Đông Hải đã bị xử trảm, Phùng Tương Lan cũng bị ép treo cổ tự vẫn.
Phương gia sợ sệt không dám nhắc lại chuyện nhị thiếu gia, từ đó co chặt đuôi làm người, ở thành Thanh Dương trở nên khiêm tốn hơn nhiều.
Ta mặc một chiếc váy lụa mới đẹp đẽ, đi gặp Lâm Tri Vãn lần cuối.
Trước kia đều là nàng ăn mặc lòe loẹt, đến trước mặt ta khoe khoang.
Bây giờ địa vị đổi ngược, nàng đầu tóc bù xù, co ro trong góc tường bẩn thỉu, mặt mày đờ đẫn, dùng móng tay cào phân trên đất.
Từ sau khi tận mắt chứng kiến Phùng Tương Lan treo cổ, nàng đã phát điên.
Lý Thừa Chiêu ép nàng mở mắt, nhìn rõ từng chi tiết Phùng Tương Lan chết như thế nào.
Từ cầu xin, giãy giụa, đến chết hẳn, từng hình ảnh đó đều khắc sâu vào mắt Lâm Tri Vãn.
Ta nhìn nàng, đôi mắt vô hồn của nàng khi nhìn thấy ta thì điên cuồng lùi về phía sau, vừa run rẩy vừa khóc lóc cầu xin: “Xin lỗi, ta sai rồi, ta sai rồi…”
“Xin lỗi thì có ích gì?” Ta khẽ cong môi.
Mẫu thân và ta kiếp trước khi chết, cũng không có kết cục tốt hơn các nàng.
Cho nên, ta sẽ không hề thương xót.
“Lâm Tri Vãn, ta biết ngươi giả điên nhưng ta có cách, khiến ngươi thật sự phát điên.”
Ta vẫy tay, sau lưng có thị nữ bưng một bát thuốc đến.
Lâm Tri Vãn lộ vẻ kinh hoàng, liều mạng giãy giụa nhưng vẫn bị ép uống gần hết bát thuốc.
Nàng dùng tay bóp cổ mình muốn nôn ra nhưng ta bóp chặt cằm nàng, ép nàng nuốt hết nước thuốc.
“Sau khi tỉnh lại, ngươi sẽ không còn là Lâm Tri Vãn nữa, chỉ là một kẻ ăn mày lang thang. Kẻ ăn mày mà ngươi khinh thường nhất, ti tiện nhất.”
Lời ta vừa dứt, trong mắt Lâm Tri Vãn hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Theo tiếng cửa ngục đóng lại, một tia nắng vàng rọi vào trước mắt, ta ngẩng đầu lên, thấy Lý Thừa Chiêu đứng bên ngoài, không biết đã đợi bao lâu.
Hắn không nói gì, chỉ đưa tay về phía ta.
Ta do dự một lát, khi chạm vào đôi mắt dịu dàng kia, vẫn đưa tay cho hắn.
Chúng ta cùng nhau đến kinh thành.
Lý Thừa Chiêu nhận tổ quy tông, đồng thời thỉnh cầu thánh thượng ban hôn, gả ta cho hắn làm thê tử.
Ta từng từ chối nhưng hắn lại nắm tay ta, nhẹ nhàng cười nói: “Ngoài nàng ra, ta sẽ không cưới người khác.”
Tim ta chấn động, không nhịn được hỏi: “Tại sao?”
Lý Thừa Chiêu cụp mắt xuống: “Ngày đó ở ngoài thành Thanh Dương, khi ta rơi xuống hồ, nàng đã ôm ta nổi lên, không hề để ý đến thân phận ăn mày của ta. Đó là lần đầu tiên có người đến gần ta như vậy, nắm chặt tay ta, như thể chết cũng không buông ra. Sau đó ở Lâm gia, nàng càng chăm sóc ta chu đáo. Nếu không có nàng, ta đã chết rồi, làm sao có được ngày hôm nay?”
“Cho nên chàng muốn báo đáp…”
“Không phải.” Lý Thừa Chiêu ngắt lời ta, nghiêm túc nhìn ta: “Không chỉ là báo đáp, là ta ưng nàng, Lâm cô nương.”
Đôi mắt đen láy như sao đêm, ta ngây ngốc nhìn hắn, bị lời tỏ tình bất ngờ này làm cho choáng váng.
“Nhưng… nhưng ta chỉ là một nữ tử dân gian…”
Hắn là vương gia, bệ hạ có thể đồng ý cho ta làm chính phi của hắn không?
Lý Thừa Chiêu nắm chặt tay ta, cong môi cười nói: “Nữ tử dân gian thì sao? Ta còn từng là một kẻ ăn mày dân gian. Hoàng đế tiền triều có thể vì tình cũ mà không màng đến thân phận, ta chỉ là một hoàng tử, sao lại không thể cưới nàng làm phi?”
“Sương Sương, nàng không cần lo lắng gì cả.” Lý Thừa Chiêu biết ta đang lo lắng điều gì, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay ta: “Nàng chưa từng vứt bỏ ta, ta cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ nàng.”
Những ngày tháng cùng nắm tay nhau, đã sớm khiến trái tim ta và hắn gắn kết với nhau.
Ta chua xót hỏi: “Nếu ngay từ đầu ta cứu chàng là có mục đích khác thì sao?”
“Thì ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Lý Thừa Chiêu không hề bất ngờ, như thể đã sớm nhận ra điều này.
Nhưng hắn vẫn không trách ta, thậm chí khi đứng trước ranh giới sống chết, hắn vẫn lựa chọn ta.
Ta sao có thể không động lòng?
Cuối cùng, dưới ánh mắt mong chờ của Lý Thừa Chiêu, ta gật đầu: “Được, ta đồng ý với chàng.”
Khuôn mặt Lý Thừa Chiêu lập tức nở nụ cười, ôm chặt lấy ta.
Vì thánh thượng và hoàng quý phi trong lòng thấy có lỗi nên đề nghị cưới ta làm thê tử của Lý Thừa Chiêu không hề bị phản đối.
Một buổi chiều cuối hạ, ta mặc hỷ phục, trong tiếng hân hoan, trao tay mình cho Lý Thừa Chiêu.
Hôm nay là ngày gì lại gặp được người như ý.
Hết.