Lương Ngọc - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Năm đó, Phó Ứng Chương đỗ vào Đại học Tây Thành C, trở thành sinh viên luật.
Năm đó, Tống Kỳ Ngọc bắt đầu chấp nhận Tống Kỳ Văn, thỉnh thoảng còn hướng dẫn cô bé làm bài tập.
Năm đó, mẹ tôi không còn thờ ơ với tôi nữa. Đến sinh nhật tôi, bà cũng chuẩn bị một món quà.
Năm đó, chị Tiểu Hạ dù vẫn còn dây dưa với Cố Tây Từ, nhưng dường như đã chiếm thế thượng phong, không còn yếu đuối như trước.
Cùng lúc đó, quan hệ giữa tôi và chị ấy dần rạn nứt. Chị không muốn kể cho tôi nghe câu chuyện của mình, cũng không để tôi xen vào. Tôi chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Giống như trong sách đã viết: "Nhân sinh nam bắc đa kỳ lộ, quân hướng Tiêu Tương, ngã hướng Tần."
(Cuộc đời muôn ngả chia ly, người về Tiêu Tương, ta xuôi đất Tần.)
Năm đó, tôi mười lăm tuổi.
Giữa những tâm tư thiếu nữ ngây ngô và bối rối, tôi nhìn mùa xuân hạ thu đông luân phiên ngoài cửa sổ, bắt đầu lo được lo mất.
Cảm giác này rất kỳ lạ.
Rõ ràng biết mình không có được, cũng không xứng đáng. Nhưng chỉ cần anh xuất hiện, ánh mắt tôi lại không kìm được mà dõi theo.
Những lúc rảnh rỗi, tôi luôn muốn mở điện thoại, lặng lẽ dõi theo cuộc sống của anh. Vừa mong chờ, vừa sợ hãi—nếu một ngày nào đó anh có người thích thì sao?
Gặp nhau, tôi luôn vô thức quan sát đôi mày, đôi mắt anh. Nhưng ngay khoảnh khắc anh nhìn lại, tôi vội vàng né tránh, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Cảm giác vừa thẫn thờ mất mát, vừa ngày đêm mong nhớ này, cuối cùng cũng khiến tôi phải trả giá.
Lần đầu tiên, điểm số của tôi rớt khỏi top 10 toàn khối.
Khoảnh khắc nhìn thấy bảng xếp hạng, điều tôi sợ hãi nhất—
Là liệu Phó Ứng Chương có thất vọng về tôi hay không.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó, tôi đã thấy như đang đối mặt với một cơn khủng hoảng lớn.
Tôi lập tức nhờ Tống Kỳ Ngọc giữ bí mật.
Ai ngờ, cô ấy hừ một tiếng:
"Dạo này cậu đáng ngờ lắm nhé. Cậu của tôi đã chú ý từ lâu rồi. Cậu ấy nói… đang trên đường đến!"
Trong sự thấp thỏm không yên, màn đêm chậm rãi buông xuống.
Tôi không biết đã bao lần nhìn ra ngoài cửa sổ. Tim tôi giống như chiếc phao trôi trên mặt nước, chập chờn lên xuống.
Cuối cùng…
Chiếc Mercedes-Benz màu đen cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Đã 43 ngày trôi qua kể từ lần cuối tôi gặp Phó Ứng Chương.
Dạo này anh ấy cũng không đăng gì lên trang cá nhân.
Tôi còn đang mải miên man suy nghĩ thì cửa phòng đột ngột mở ra.
Nhanh đến mức khiến tôi không kịp phản ứng.
Anh mang theo hơi nước lạnh, sắc mặt trầm tĩnh, xa cách như một lữ khách đến từ thế giới khác.
Phó Ứng Chương từng bước tiến lại gần, giọng điệu thản nhiên:
"Nghe nói lần này em thi rất tốt."
Tôi không dám đối diện với cơn giận của anh, chỉ cúi đầu im lặng.
Anh dừng lại cách tôi ba bước, kéo ghế ra rồi ngồi xuống, vắt chân một cách tùy ý. Trong ánh mắt lộ ra chút bất cần, không còn là thiếu niên năm nào nữa, mà đã là một người trưởng thành.
"Em có thể giải thích không?" Giọng anh chậm rãi nhưng mang theo sự chất vấn. "Tại sao những bài toán cơ bản lại làm sai, nhưng mấy câu khó phía sau lại đúng hết? Bài luận tiếng Anh thì không thèm viết, văn thì lạc đề?"
Nói đến câu cuối, giọng anh đã nhuốm chút tức giận.
Không gian trở nên tĩnh lặng, sự căng thẳng kéo dài trong đối diện không lời.
Bất chợt, Phó Ứng Chương đứng dậy.
"Lương Ngọc, em rõ ràng biết mình đã khó khăn thế nào để đi được đến đây." Anh nhìn tôi, giọng điệu trầm ổn.
"Em không giống Kỳ Ngọc. Anh không phải trưởng bối của em, nhưng anh mong em có thể hoạch định tốt cuộc đời mình."
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Ngay khoảnh khắc anh sắp bước qua ngưỡng cửa, cảm xúc trong tôi bỗng chốc phá vỡ lý trí.
Tôi mở miệng.
"Phó Ứng Chương."
Lần đầu tiên, tôi gọi cả họ lẫn tên anh một cách nghiêm túc.
Anh dừng bước, ngoảnh lại nhìn tôi.
Tôi đón lấy ánh mắt anh, không chút né tránh.
"Em thích một người đàn ông."
Không hề che giấu.
Anh cũng thẳng thắn đối diện với tôi:
"Bất kể em thích ai, em cũng phải học hành cho tốt. Ít nhất, trước khi em trưởng thành, không được yêu sớm."
"Vậy vào đại học rồi có thể yêu không? Còn anh thì sao?"
Tôi vô thức siết chặt bàn tay.
Anh không lập tức trả lời mà suy nghĩ rất nghiêm túc, rồi mới đáp lại tôi:
"Không. Ít nhất trong bốn năm đại học, anh sẽ không yêu đương."
Phó Ứng Chương là người rất giữ lời.
Anh đã nói, tức là chắc chắn sẽ thực hiện.
Cảnh báo tạm thời được gỡ bỏ.
Ít nhất, tôi vẫn còn bốn năm.
Tôi thả lỏng người: "Em biết rồi, sau này sẽ chăm chỉ học hành."
Tối hôm đó, Phó Ứng Chương giới thiệu cho tôi một bộ phim: Mối tình đầu.
Anh nói rằng thích một người là chuyện rất bình thường, nhưng cũng chỉ là một chuyện nhỏ, không đáng để dừng lại mà phải tiếp tục trưởng thành, cứ nhìn về phía trước mà đi.
Khi ấy, tôi mơ hồ hiểu, mãi về sau mới nhận ra sự kín đáo trong lời anh.
Những rung động tuổi mười lăm của tôi, vào ngày hôm đó, đã bị ấn nút tạm dừng, chờ đợi một mùa thu đến.
Thời gian trôi qua trong những tiết học, những kỳ thi, những khoảng nghỉ ngắn ngủi.
Chúng tôi như những NPC cố định, xuất hiện trong các khung cảnh khác nhau. Những niềm vui, nỗi buồn, khi đi qua một cột mốc thời gian nào đó, sẽ bị niêm phong lại trong ký ức.
Chỉ khi ngoảnh đầu nhìn lại, mới nhận ra hóa ra đó chỉ là một chuyện nhỏ.
Nhưng đời người không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, ít nhất là tôi không phải, và chị Hạ cũng không phải.
Thời gian bước vào kỳ nghỉ hè năm lớp 11, năm ấy tôi mười bảy tuổi.
Như bao học sinh cấp ba khác, tôi cứ thế lên lớp, tan học, làm bài thi.
Những ngày hè thảnh thơi đã không còn nữa, kỳ nghỉ của tôi bị rút ngắn từ hai tháng xuống còn mười bốn ngày, lại còn phải làm hai mươi mấy tờ đề.
Tôi và Tống Kỳ Ngọc có thói quen "khổ trước sướng sau", dự định sẽ làm hết bài tập ngay ngày đầu nghỉ hè, rồi sau đó tha hồ chơi bời.
Trong phòng học chỉ còn lại âm thanh của bút lướt trên giấy.
Chính lúc ấy, Cố Tây Từ xông vào.
Mấy năm không gặp, gương mặt vốn sắc sảo của anh ta lại càng thêm lạnh lùng, đôi mắt như chứa cả vùng biển sâu thẳm, lúc này đang chăm chăm nhìn tôi.
Anh ta hỏi thẳng: "Trình Hạ đâu?"
Tôi ngơ ngác: "Gì cơ?"
Năm tôi học lớp 10, chị Tiểu Hạ đỗ vào một trường sư phạm, khuôn viên trường ở thành phố bên cạnh.
Từ đó, tôi và chị ấy chỉ còn là bạn bè trên mạng, thi thoảng thả tim bài đăng của nhau.
Chúng tôi không còn giao thoa trong cuộc sống nữa.
Cố Tây Từ cau mày: "Dạo gần đây cô ấy không liên lạc với em sao?"
Tôi lắc đầu.
Ngón tay buông thõng bên người anh ta đột nhiên run lên, rồi anh ta đưa tay lên day trán.
Cảnh tượng đó khiến tôi có linh cảm xấu: "Chị ấy làm sao rồi?"
Ba ngày trước, chị ấy đột ngột thôi học. Khi đó, Cố Tây Từ đang ở nước ngoài. Anh muốn chị Tiểu Hạ học cao học để có thể đến cùng một thành phố với anh, kết thúc quãng thời gian yêu xa.
Nhưng chị Tiểu Hạ từ chối, hai người cãi nhau kịch liệt.
Đến khi Cố Tây Từ bình tĩnh lại thì chị ấy đã hoàn tất thủ tục thôi học.
Bạn học, thầy cô của chị đều không biết chị đã đi đâu.
Cố Tây Từ báo cảnh sát, nhưng họ nói rằng chị ấy đã trưởng thành, hơn nữa chỉ là bỏ đi sau một trận cãi vã, không được xem là mất tích nên không thể lập án.
Sau ba ngày tìm kiếm vô vọng, anh mới nhớ đến tôi.
Nhưng tôi đã lâu rồi không liên lạc với chị Tiểu Hạ.
Tôi hỏi anh thời gian và địa điểm chị ấy biến mất lần cuối.
Cố Tây Từ đáp: "Cô ấy lên xe cùng một gã đàn ông, hướng về thành phố C, nhưng không đi đường cao tốc mà cố tình chọn đường nhỏ để tránh camera giám sát."
Anh lấy điện thoại ra, trong video, chị Hạ quay lưng về phía camera, trước mặt là một gã đàn ông lùn, mập, mặc đồ đen, đeo khẩu trang trắng.
Hắn ghé sát vào tai chị Tiểu Hạ nói gì đó.
Chị ấy sững lại trong chốc lát, sau đó theo hắn lên xe.
Từ đó, không còn bất cứ tin tức nào.
Cũng chính vì lý do này mà cảnh sát không lập án—chị ấy không bị ép buộc rời đi mà là tự nguyện.
Nhìn người đàn ông trong video, tôi bỗng nhớ đến câu chị Hạ từng dặn: "Đừng tìm Tiểu Mã ca, hắn không dễ chọc đâu."
Nhưng dáng người của kẻ trong video khác xa với Tiểu Mã ca, trừ khi… chúng là đồng bọn.
Cố Tây Từ nhìn thấu suy nghĩ của tôi, anh hỏi: "Em nghĩ ra điều gì sao?"
Tôi cau mày: "Phố Thiên Tinh, hộp đêm Sweety, có một kẻ tên là Tiểu Mã ca, nhưng em không chắc hắn có phải đồng bọn của gã kia không."
Anh gật đầu, quay người rời đi.
Khi tôi theo ra ngoài, Tống Kỳ Ngọc cũng đi theo.
Tôi để cô ấy ở nhà, nhưng cô ấy không chịu, nên cùng tôi lên xe của Cố Tây Từ.
Cố Tây Từ không ngăn cản chúng tôi. Nhà họ Tống cách trung tâm thành phố hơn hai mươi cây số. Trên con đường vắng, xe lao đi vun vút, mặt trời ngả về tây, chúng tôi như đang đuổi theo thứ gì đó.
Khi hệ thống dẫn đường vừa thông báo còn mười cây số nữa đến đích, một chiếc xe màu đen xuất hiện phía sau.
Trong gương chiếu hậu, đèn pha chớp nháy liên tục.
Cố Tây Từ mất kiên nhẫn nói: "Dừng xe."
Tài xế nhận lệnh, đạp phanh.
Chiếc xe phía sau cũng dừng lại. Một người đàn ông mặc áo trắng, quần đen bước xuống, kéo cửa xe ra.
Là Phó Ứng Chương. Không biết anh ấy nghe tin từ đâu mà lại lao từ khu đại học đến đây.
Bầu trời xẩm tối chưa tối hẳn, xanh thẳm một màu.
Cơn gió đêm lướt qua mái tóc, trong đôi mắt đen láy của anh ấy bùng lên ngọn lửa hoang dại. Anh ấy đè nén cơn giận, nói với Cố Tây Từ: "Hai cô ấy vẫn còn là trẻ vị thành niên, họ không hiểu chuyện, chẳng lẽ cậu cũng không hiểu?"
Cố Tây Từ liếc nhìn anh ấy: "Tôi không có thời gian đôi co với các người, muốn xuống xe hay đi tiếp?"
Tôi siết chặt dây an toàn, kiên quyết: "Emkhông xuống."
Phó Ứng Chương hít sâu một hơi: "Để tôi giải quyết, các em..."
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh ấy: "Chị ấy là chị của em, dù thế nào đi nữa, em cũng sẽ không bỏ rơi chị ấy."
Phó Ứng Chương mím môi, tay trái siết thành nắm đấm, thấp giọng chửi thề một tiếng rồi bước lên xe.
Tống Kỳ Ngọc ngồi ngoài cùng bên trái, tôi ngồi thứ hai, Phó Ứng Chương thứ ba, Cố Tây Từ tựa vào góc phải.
Bốn người ngồi chung có phần chật chội.
Bên phía Phó Ứng Chương đột nhiên nóng lên không lý do.
Anh ta quay đầu sang phải: "Tống Kỳ Ngọc, em lại đến đây gây náo loạn gì nữa?"
Bị gọi tên, Tống Kỳ Ngọc lảng tránh ánh mắt: "Con.... Cô ấy đến, con cũng phải đến, bọn con là chị em tốt mà."
Phó Ứng Chương bật cười vì tức giận: "Con đang nói gì vậy?"
Tống Kỳ Ngọc giống tôi, siết chặt dây an toàn không buông.
“ Con không quan tâm, dù sao cũng không có chuyện để con ở nhà một mình. Con còn có thể giúp cậu trông chừng Lương Ngọc, gan cô ấy lớn lắm, không chừng cậu không để ý là cô ấy lại chạy đi tìm chị Tiểu Hạ rồi."
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, không biết câu nào của Tống Kỳ Ngọc đã chọc giận Cố Tây Từ, anh ta lạnh giọng quát: "Không biết nói chuyện thì im miệng cho tôi."
Tống Kỳ Ngọc run lên.
Phó Ứng Chương cười khẩy: "Đã bảo cậu cứ từ từ, giờ thì hay rồi, cả xe toàn người. Sao? Cậu dỗ không nổi cô ấy à?"
Cố Tây Từ phản kích: "Cậu giỏi, cậu có cách hay, thế trên xe này chẳng phải vẫn có bốn người sao?"
Anh ta liếc tôi một cái, ánh mắt mang theo tâm trạng mơ hồ, giống như lần ở cầu thang.
Bốn người không ai hợp ý ai, một lúc sau, trong xe chỉ còn lại sự im lặng, ngoài cửa sổ, cảnh vật không ngừng lùi lại phía sau.
Sau khi vào trung tâm thành phố, tốc độ xe chậm lại rõ rệt nhưng vẫn thuận lợi đến được đầu phố Thiên Tinh.
Phó Ứng Chương nhất quyết không cho tôi xuống xe, ra lệnh cho Tống Kỳ Ngọc trông chừng tôi, tài xế khóa cửa xe lại. Anh ấy và Cố Tây Từ nhanh chóng hòa vào dòng người đông đúc.
Một cảm giác bất an mạnh mẽ liên tục dội vào lồng ngực tôi. Tôi cứ nghĩ đến người đứng sau Tứ Nương.
Con phố này đèn đuốc rực rỡ, nam nữ qua lại ai cũng ăn mặc sành điệu, những tên du côn đứng dựa tường hút thuốc.
Tôi đoán kẻ cầm đầu Tiểu Mã Ca và Tứ Nương là cùng một người.
Cũng chính là ông trùm của khu vực này.
Nếu tôi đoán được, chắc hẳn chị Tiểu Hạ cũng đã sớm biết, nếu không chị ấy đã không bảo chúng tôi không thể đụng vào Tiểu Mã Ca.
Tôi lại bắt đầu hối hận vì đã kéo Phó Ứng Chương và Tống Kỳ Ngọc vào chuyện này. Không có tôi, anh ấy cũng không cần phải xử lý nhiều rắc rối thế này.
Không có tôi, Tống Kỳ Ngọc giờ này chắc đang ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập.
Tôi thấp thỏm nhìn ra ngoài cửa sổ, dán mắt vào bảng hiệu sáng nhất, cầu nguyện mọi chuyện bình an vô sự.
Tống Kỳ Ngọc nghiêng người lại gần, đôi mắt hạnh lộ vẻ nghi hoặc: "Lương Ngọc, chị Tiểu Hạ quan trọng đến vậy sao? Dù cậu phải mạo hiểm cũng muốn cứu chị ấy về?"
Tôi gật đầu: "Ừ, rất quan trọng. Những người đối xử tốt với tôi đều quan trọng."
Cô ấy ôm lấy tôi: "Nhưng cậu, cậu tôi nói rằng, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải đảm bảo an toàn cho bản thân trước khi bảo vệ người khác."
Tôi muốn cười để dỗ dành cô ấy, nhưng sao cũng không cười nổi.
Con người không ai giống ai.
Chị Tiểu Hạ rất quan trọng.
Chúng tôi từng dựa vào nhau trong trời tuyết, nắm tay đi bộ hơn chục cây số, dưới chân toàn là vết phồng rộp.
Chỉ có chị ấy, sẽ vì tôi mà cầu thuốc từ Tứ Nương, vừa rơi nước mắt vừa giúp tôi bôi thuốc.
Những ngày tháng khó khăn đó, chỉ có chị ấy đối xử tốt với tôi nhất.
Nếu không, tôi đã không cố ý dụ cảnh sát đến để cứu chị ấy.
Dù mấy năm nay không liên lạc, nhưng con người phải biết ơn nghĩa.
Tống Kỳ Ngọc thở dài: "Lương Ngọc, vậy còn tôi và cậu nhỏ thì sao? Nếu..."
Tôi lập tức bịt miệng cô ấy: "Nói linh tinh gì đấy? Hai người đều quan trọng, ai cũng vậy, tôi nhất định..."
Cô ấy cắt ngang lời tôi, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm.
"Nếu một ngày nào đó, cậu phải hy sinh bản thân để đổi lấy tôi hoặc cậu nhỏ, thì tôi nói cho cậu biết—không cần đâu. Tôi muốn cậu biết yêu thương và bảo vệ chính mình."
Yêu bản thân sao... Nhưng tôi không quan trọng đến thế.
Ngay cả bố mẹ cũng không thích tôi.
Không đáng. Con người phải ch một cách có ý nghĩa, phải biết đền ơn đáp nghĩa.
Tiếng ồn ào ngoài đường vọng qua lớp kính xe, rơi vào tai tôi một cách nặng nề.
Bất chợt, bụng dưới quặn lên từng cơn đau dữ dội, tôi cuộn người ôm lấy nó.
Tống Kỳ Ngọc hoảng hốt hỏi tôi làm sao, lúc đó tôi mới sực nhớ—đến kỳ rồi.
Có lẽ vì hồi nhỏ bị lạnh, mỗi lần đến kỳ, tôi đều đau tưởng chết đi sống lại.
Sau khi bị tài xế thẳng thừng từ chối, Tống Kỳ Ngọc vội gọi điện cho Phó Ứng Chương: "Cậu à! Cô ấy đến kỳ rồi, cậu mau quay lại thả bọn cháu ra!"
Mặt tôi đỏ bừng như con tôm luộc.
Vài phút sau, Phó Ứng Chương quay lại xe.
Anh ấy cúi người bước vào, tay xách một túi to đồ dùng dành cho kỳ sinh lý, hỏi tôi có muốn đến bệnh viện không.
Tôi lắc đầu: "Không cần... Chị ấy sao rồi?"
Phó Ứng Chương cúi xuống bế tôi ra khỏi xe: "Cậu đưa cô ấy đi tìm nhà vệ sinh. Kỳ Ngọc, ở yên đây."
Chúng tôi đi theo chỉ dẫn, băng qua phố Thiên Tinh, tiến vào con hẻm bên trong, nơi ánh đèn lờ mờ phủ xuống.
Bên đường, một nhóm thanh niên ăn mặc lòe loẹt tụ tập, tóc nhuộm đủ màu sắc. Họ vừa hút thuốc vừa đánh bài, thỉnh thoảng liếc mắt quan sát chúng tôi.
Bàn tay Phó Ứng Chương đặt trên eo tôi siết chặt hơn. Anh hơi cúi đầu, giọng trầm thấp: "Đừng để lộ mặt."
Tôi ngoan ngoãn quay mặt vào trong, môi lướt qua vải áo sơ mi, để lại một dấu son.
Từ hai năm trước, tôi bắt đầu để ý đến những tiểu tiết. Mỗi lần gặp Phó Ứng Chương, tôi đều trang điểm nhẹ, dù bận đến đâu cũng phải thoa chút son nhạt, chỉ để giữ hình ảnh tốt nhất trước mặt anh ấy.
Hôm nay tôi dùng màu son hồng đào đang rất thịnh hành. Lúc này, màu sắc rực rỡ ấy trên nền áo sơ mi trắng lại trở nên ám muội vô cùng.
Chỉ trong chớp mắt, tôi cảm nhận được lồng ngực Phó Ứng Chương siết lại, như có thứ gì mắc kẹt trong cổ họng anh, khiến cả hơi thở của anh và tôi đều trở nên nặng nề, khô khốc.
Mỗi người đều mang theo tâm sự riêng, cho đến khi chúng tôi đến nơi.
Thành phố C là một cố đô nghìn năm tuổi. Ngày nay, trung tâm thành phố vẫn giữ lại kiến trúc cổ, ngay cả nhà vệ sinh công cộng cũng được xây dựng theo phong cách đình viện truyền thống.
Đang vào mùa du lịch cao điểm, những chiếc đèn lồng mang phong vị cổ xưa treo lủng lẳng dưới mái hiên, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Anh đặt tôi xuống. Khoảnh khắc bàn chân chạm đất, tôi lập tức lao về phía cửa nhà vệ sinh, nhưng lại bị anh giữ chặt cổ tay.
Tôi đỏ mặt nhìn Phó Ứng Chương.
Cổ họng anh khẽ chuyển động, giọng trầm khàn:
"Mấy thứ này là mua cho em, anh không biết em quen dùng loại nào nên bảo nhân viên lấy mỗi thứ một cái. Còn có ibuprofen và nước khoáng. Lát nữa sẽ đi mua thêm quần áo. Anh đợi bên ngoài."
Tôi cúi đầu lí nhí cảm ơn, rồi chạy vào trong. Tay tôi run lên không ngừng, tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tôi còn chưa kịp nghĩ cách đối mặt với anh, bên ngoài đã vang lên tiếng gầm rú của xe máy, như thể nổ tung bên tai.
Tôi nhanh chóng chỉnh lại quần áo, có chút lúng túng kéo mép áo rồi bước ra.
Phó Ứng Chương đứng ngay trước cửa, đối diện là một nhóm côn đồ bao vây.
Rất đông người.
Tóc họ đủ màu sắc, trông như một đám nấm tụ lại với nhau.
Dẫn đầu là một người đàn ông mặc áo hoodie xám.
Hắn dựa vào chiếc mô tô đen, hai tay đút túi quần, đôi mắt dài hẹp lướt qua tôi một cách hờ hững.
Lòng tôi chùng xuống, có cảm giác như con mồi bị thợ săn khóa chặt.
Phó Ứng Chương bình tĩnh nắm lấy tay tôi, chắn tôi phía sau lưng.
Người đàn ông mặc hoodie xám đứng thẳng dậy, miệng nhai kẹo cao su, chậm rãi lên tiếng:
"Lương Ngọc? Lâu rồi không gặp."
Tôi mở to mắt, cố gắng nhớ xem hắn là ai.
Hắn ta cười khẽ: "Chúng ta chưa từng gặp, nhưng cô quen Tiểu Mã ca. Cô rất thông minh, cố ý dẫn cảnh sát đến để tự cứu mình. Tứ Nương e rằng đến ch cũng không biết đây là kế hoạch của cô."
Vừa dứt lời, có người bước đến bên cạnh anh ta, ghé vào tai thì thầm vài câu, rồi cũng quay sang nhìn tôi.
Ánh mắt giao nhau, tôi nhận ra người đó là Tiểu Mã ca. Anh ta để kiểu tóc xanh xám thời thượng, trên má trái có một vết sẹo, lúc này đang quan sát tôi..
Phó Ứng Chương cũng đoán được, anh ấy trấn an tôi: "Không sao đâu, anh đã báo cảnh sát rồi."
Người đàn ông nhai kẹo cao su, thổi ra một cái bong bóng: "Cảnh sát nhiều nhất năm phút nữa sẽ đến, nên tôi cũng không vòng vo."
Ánh mắt sắc bén của hắn ta dừng lại trên người tôi: "Cô đoán xem cô bé tên Tống Kỳ Ngọc kia đang ở đâu?"
Tôi nín thở, cao giọng hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Phó Ứng Chương nâng mặt tôi lên, buộc tôi phải nhìn thẳng vào anh ấy.
"Kỳ Ngọc đang ở trên xe cùng với tài xế của Cố Tây Từ. Nếu có nguy hiểm, tài xế có thể lập tức lái xe đi. Lương Ngọc, đừng hoảng, đừng nghe hắn ta nói nhảm."
Người đàn ông vỗ tay: "Thông minh lắm. Vậy nên, cô nên lo lắng cho chính mình."
Những người phía sau từ từ áp sát lại.
Tôi: "Anh muốn làm gì?"
Người đàn ông nhướng mày nhìn tôi: "Mượn cô một tiếng, đi gặp một người."
"Trình Hạ?"
Anh ta gật đầu, trong khoảnh khắc cúi mắt, một tia mất mát lướt qua. Anh ta rút ra một chiếc vòng tay dây đỏ: "Nếu cô đi, Phó Ứng Chương sẽ không phải chịu khổ. Nếu không đi, thì đừng trách tôi.
"Chuyện này vốn không liên quan đến ai khác, tất cả phụ thuộc vào lựa chọn của cô."
Phó Ứng Chương ôm tôi vào lòng, bịt tai tôi lại, giọng nói vừa gấp gáp vừa dứt khoát: "Lương Ngọc, đừng nghe hắn ta, đừng hành động bốc đồng."
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay.
Không nhớ rõ là năm bảy hay tám tuổi, tôi và chị Tiểu Hạ từng lang thang xin ăn bên đường, gặp được một vị hòa thượng.
Nhà Phật từ bi, ông không chỉ bố thí cho chúng tôi mấy cái bánh bao mà còn mỗi người tặng một chiếc vòng dây đỏ đính tiền đồng, nói rằng đã được khai quang, có thể phù hộ chúng tôi sớm thoát khỏi khổ ải.
Tứ Nương tin Phật, đã tịch thu chiếc vòng này.
Tôi có lý do để tin rằng chị Tiểu Hạ đang ở trong tay người đàn ông này.
Lúc này, trong đầu tôi, một giọng nói vang lên ngày càng rõ ràng…
"Đi theo hắn đi, đừng để người vô tội bị liên lụy nữa. Em thích Phó Ứng Chương, cũng không muốn thấy anh ấy vì em mà bị thương đúng không? Trốn được một lúc, nhưng có thể trốn cả đời sao?"
Tôi ngước mắt nhìn Phó Ứng Chương. Anh dường như cảm nhận được gì đó, cúi đầu xuống, giọng nói vô cùng thành khẩn: "Đừng như vậy, Lương Ngọc, đừng nghe hắn, cảnh sát sẽ đến ngay thôi."
Nhưng, công lý đến muộn còn có ý nghĩa gì? Nỗi đau từng trải có vì thế mà vơi bớt dù chỉ một chút không?
Những ký ức đầy máo me chợt ùa về, tôi nhắm mắt lại, bắt đầu vùng vẫy khỏi sự kiềm hãm của anh. Giọng Phó Ứng Chương ngày càng lớn, ngày càng mất kiểm soát.
Anh gần như gào lên, bảo tôi phải giữ lý trí.
Nhưng tôi không thể. Không ai hiểu rõ thủ đoạn của bọn chúng hơn tôi.
Người đàn ông ra hiệu, bốn phía lập tức có người lao tới, khống chế Phó Ứng Chương, gỡ từng ngón tay anh ra.
Thời gian như bị kéo dài thành từng khung hình chậm rãi. Trong khoảnh khắc tôi hoàn toàn tách khỏi Phó Ứng Chương, tôi mở mắt.
Đôi mắt vốn luôn lãnh đạm của anh giờ đây đỏ rực.
Tôi không còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác, quay người đi về phía người đàn ông.
Hắn vỗ vào yên sau của chiếc mô-tô, ra hiệu: "Đừng lo, tôi sẽ không làm gì cô đâu."
"Còn anh ấy?"
Người đàn ông cười nhạt: "Yên tâm, đảm bảo nguyên vẹn từ đầu đến chân."
Tôi ngồi lên xe. Tiếng động cơ gầm rú vang vọng, nhấn chìm hoàn toàn những tiếng gọi phía sau.
Tôi không thể tưởng tượng nổi tâm trạng của Phó Ứng Chương lúc này. Trong lòng chỉ dâng lên một nỗi bi tráng của kẻ bước vào chốn tử địa.
Có lẽ, tôi còn sống đến bây giờ đã là sự ưu ái lớn nhất của ông trời rồi.
Người đàn ông rất quen thuộc với giao thông trong thành phố. Chỉ mất chưa đầy hai mươi phút, chiếc mô-tô đã len lỏi qua từng con phố, đi qua những con đường ít ai biết đến và rời khỏi trung tâm.
Không khí trở nên lạnh lẽo, trước mắt chỉ còn là những mảng đen mơ hồ của màn sương.
Tôi liên tục ngoảnh đầu lại, cho đến khi rẽ vào một khúc cua lớn, thành phố hoàn toàn bị che khuất bởi những dãy núi.
Chỉ còn tiếng gió gào thét bên tai.
Trong đầu, tôi cố gắng vẽ lại bản đồ, ghi nhớ vị trí của mình.
Chẳng mấy chốc, lại thêm vài ngã rẽ hiện ra…
Tôi chợt nhận ra, đi thêm bốn cây số nữa chính là trang trại Hiếu Khách Lai—nơi Tống Kỳ Văn từng bị bắt cóc.
Nhưng rất tiếc, chúng tôi không dừng lại ở đó, mà là ở một trang viên cách đó mười cây số.
Người đàn ông dừng xe bên ngoài một rừng tùng, dẫn tôi đi vòng ra phía sau một khu biệt viện, từng động tác đều vô cùng thành thạo.
Ánh trăng sáng tỏ, chiếu lên nốt ruồi nhỏ trên tai trái của hắn, làm ký ức trong tôi đột nhiên kết nối với một mảnh ghép từ quá khứ.
Tôi chớp mắt mấy lần, kinh hãi thốt lên: "Tôi đã gặp anh rồi."
Người đàn ông khẽ nâng mi mắt, giọng điềm nhiên: "Ở đâu?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ở trại phúc lợi thành phố."
Mùa đông năm đó, tôi đến thăm chị Tiểu Hạ, trên tay ôm một túi lớn đựng trái cây và đồ ăn vặt. Nhưng túi nhựa quá mỏng, không chịu được sức nặng, làm mấy quả cam lăn khắp nơi.
Một cậu con trai đã giúp tôi nhặt lại mấy quả. Khi đó, hắn nhuộm tóc đỏ rực, vô cùng nổi bật.
Sau khi cảm ơn hắn, tôi vội đi tìm một cái túi mới. Nhưng khi quay lại tìm chị Tiểu Hạ, những người khác nói với tôi rằng chị ấy đã đi cùng một cậu con trai tóc đỏ.
"Anh và chị ấy rốt cuộc có quan hệ gì?"
Người đàn ông không trả lời mà rút điện thoại ra gọi.
Sau hai tiếng tút ngắn, đầu dây bên kia vang lên giọng phụ nữ mệt mỏi: "Trình Tầm, anh đừng có mà—"
Là giọng của chị Tiểu Hạ!
Người đàn ông tên Trình Tầm cắt ngang: "Cô có ba phút. Tôi đang ở vườn nho, với Lương Ngọc."
Hắn bật loa ngoài, đưa điện thoại đến trước mặt tôi, ánh mắt ra hiệu tôi lên tiếng.
Tôi ngập ngừng vài giây, rồi cẩn thận gọi: "Chị Tiểu Hạ."
Chị Tiểu Hạ thảng thốt: "Trình Tầm, anh điên rồi sao?"
Trình Tầm thẳng thừng cúp máy, sắc mặt thản nhiên đến lạnh lùng.
Gió đêm mang theo hơi ẩm phảng phất. Hắn châm một điếu thuốc, ngón tay hơi run.
Nhìn hắn như vậy, lòng tôi bỗng dịu lại đôi chút.
Thời gian trôi theo tàn thuốc, từng chút một ngắn dần.
Không lâu sau, chị Tiểu Hạ xuất hiện trước mặt tôi trong chiếc váy trắng. Vài năm không gặp, chị ấy đã trở nên thanh thoát như tuyết giữa rừng tùng, trong trẻo và dịu dàng.
Chị ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi Trình Tầm: "Anh điên rồi sao? Có phải điên rồi không?"
Trình Tầm cười lạnh: "Trình Hạ, dù Lương Ngọc có giống thế nào đi nữa, em gái cô cũng đã ch rồi. Hơn nữa, dù cô có đánh đổi cả đời, cũng không thể bảo vệ cô ấy. Đi đi, đừng quay đầu lại nữa."
Hắn dừng lại một chút, rồi nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Nhưng dù cô muốn quay đầu, cũng không còn kịp nữa. Cô biết rõ thủ đoạn của Chu Hiển. Nếu hắn phát hiện Tứ Nương ch trong tay Lương Ngọc, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho cô ấy."
Chị Tiểu Hạ rơi vào trầm mặc.
Thời gian cấp bách, Trình Tầm bế chị đặt lên xe mô-tô, đồng thời quét mắt về phía tôi: "Lên xe, đi."
Chị Tiểu Hạ khẽ lẩm bẩm: "Chu Hiển sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu."
Trình Tầm lùi lại mấy bước, dập tắt điếu thuốc dưới chân. Dáng vẻ của hắn lúc này toát lên vẻ cô độc đến lạ lùng: "Tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Cô biết phải đi tiếp con đường này như thế nào."
Hắn quay người rời đi.
Chị Tiểu Hạ nghẹn ngào hỏi: "Vậy còn anh?"
Nhưng chị không nhận được câu trả lời.
Tôi như một kẻ đứng ngoài cuộc, chỉ thoáng nhìn thấy một mảnh nhỏ của câu chuyện, nhưng lại không rõ toàn bộ đầu đuôi.
Tôi chưa từng biết rằng, chị Tiểu Hạ cũng có thể lái mô-tô, hơn nữa còn rất nhanh, như thể đang ra sức trốn chạy điều gì đó.
Hoặc có lẽ, chúng tôi thực sự đang chạy trốn để giữ mạng.
Trong gương chiếu hậu, những giọt nước mắt của chị Tiểu Hạ bị gió cuốn đi ngay khi vừa rơi xuống, để lộ một dáng vẻ mà tôi chưa từng nhìn thấy ở chị.
Sau lưng, ánh đèn rực rỡ của trang viên dần bị màn đêm nuốt chửng, chẳng mấy chốc đã không còn thấy đâu nữa.
Còn phía trước, tiếng còi cảnh sát ngày càng rõ, ánh đèn đỏ xanh chớp nháy trong đêm tối.
Xe dừng bên lề đường, chị Tiểu Hạ đưa tay lau nước mắt, ánh mắt dần khôi phục vẻ lạnh lùng như trước.
Chị quay đầu nhìn tôi, bình tĩnh dặn dò: "Tiểu Ngọc, cảnh sát hỏi gì thì em cứ trả lời đúng sự thật, còn lại để chị lo."
Tôi khẽ gật đầu, rồi chần chừ hỏi: "Là người đứng sau Tứ Nương đưa chị đến đây sao?"
Chị nhẹ giọng đáp: "Ừ."
Tôi chợt nhớ đến câu nói của Trình Tầm: "Vì em giống em gái chị, nên chị mới đối xử tốt với em như vậy sao?"
Chị Tiểu Hạ sững lại trong chốc lát, không nói gì.
Đến khi chị định lên tiếng, xe cảnh sát đã đến nơi.
Phó Ứng Chương lao đến, tức giận siết chặt tay tôi, đôi mắt đỏ hoe, lớn tiếng chất vấn tôi rốt cuộc đang nghĩ gì.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy hốc mắt cay xè, nỗi uất ức vì bị bỏ rơi dâng lên mãnh liệt.
Giống hệt buổi chiều hôm ấy, khi mẹ rời bỏ tôi mà đi.
Giữa màn nước mắt mơ hồ, tôi không nhìn rõ biểu cảm của Phó Ứng Chương, chỉ thấy lồng ngực anh phập phồng dữ dội.
Còn tôi, dường như linh hồn đã rời khỏi thể xác, lạc lối giữa thực tại và hư vô.
Sau đó, tôi ở lại đồn cảnh sát làm biên bản suốt cả đêm.
Khi bước ra ngoài, thành phố C đã đón một cơn mưa lất phất, bầu trời xám xịt u ám.
Tôi như một cái xác không hồn, lặng lẽ theo Phó Ứng Chương lên xe.
Bên trong khoang xe tối tăm và yên lặng, anh ấy không nói một lời nào, bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở.
Mỗi hơi thở đều nhắc nhở tôi rằng mình chẳng khác gì một thứ rác rưởi bị vứt bỏ. Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đôi mắt khô khốc và đau nhức, như thể có ai đó nhét một nắm tuyết vào trong, vừa lạnh lẽo vừa buốt giá.
Dù tôi có làm gì, cũng không thể thoát khỏi số phận này.
Bất chợt, Phó Ứng Chương nghiêng người về phía tôi, tay phải chống lên cửa kính, tay trái mạnh mẽ nâng cằm tôi lên.
Khoảng cách quá gần khiến tôi có thể nhìn rõ gương mặt anh, đầy mệt mỏi, nhếch nhác và tiều tụy.
Nước mắt tôi rơi xuống mà không hề báo trước. Những cảm xúc bị đè nén suốt bao năm qua giống như đám cỏ khô bùng cháy, lan rộng khắp cánh đồng.
Tôi không còn quan tâm đến hình tượng, ôm chầm lấy Phó Ứng Chương, vừa khóc vừa chất vấn:
"Tại sao? Tại sao không ai thích em? Tại sao đối xử tốt với em, rồi lại bỏ rơi em? Rõ ràng em đã rất cố gắng, tại sao vẫn bị đối xử như thế này?"
Mẹ tôi, ba tôi, chị Tiểu Hạ... Tiếp theo có phải sẽ đến lượt Phó Ứng Chương và Tống Kỳ Ngọc không?
Tôi siết chặt cổ áo sơ mi của Phó Ứng Chương, ngẩng đầu nhìn anh:
"Anh cũng sẽ bỏ em lại, đúng không?"
Đôi mắt vốn lạnh lùng của anh giờ đây trộn lẫn nhiều cảm xúc phức tạp. Anh nắm lấy tay tôi, lạnh lẽo đến thấu xương.
"Người ta phải tự giúp chính mình, thì trời mới giúp. Phải biết yêu bản thân, mới có thể nhận được tình yêu. Em không nhận ra sao, Lương Ngọc? Chỉ cần ai đó đối tốt với em một chút, em sẵn sàng hy sinh tất cả, thậm chí cả mạng sống của mình. Về bản chất, em không hề trân trọng chính mình, luôn đặt người khác lên trên bản thân.”
"Giống như khi chúng ta ra ngoài ăn cơm, em luôn nghĩ đến việc anh và Kỳ Ngọc thích ăn gì, mà chưa bao giờ quan tâm bản thân muốn ăn gì. Khi đi chơi cũng vậy, em không để ý mình có vui hay không, chỉ cần người khác hạnh phúc là đủ.”
"Ngay cả em cũng không yêu thương và đối xử tốt với chính mình, vậy em mong đợi gì từ người khác?”
"Em không mong cầu gì cả, nên dĩ nhiên, em chẳng nhận lại được gì."
Tôi sững người, không nói nên lời.
Phó Ứng Chương cũng không tiếp tục nữa, trở lại dáng vẻ điềm tĩnh, tự chủ như trước.
Sau khi về Tống gia, mối quan hệ giữa tôi và họ xuống dốc không phanh.
Tống Kỳ Ngọc cũng giận tôi. Cô ấy, giống như Phó Ứng Chương, cảm thấy tôi không biết quý trọng bản thân. Một mặt chu môi, giận dỗi không thèm nói chuyện với tôi, nhưng mặt khác lại đỏ mắt gọi bác sĩ đến kiểm tra cho tôi.
Tôi cẩn thận nắm lấy tay cô ấy, dịu giọng nói không sao, tôi có thể tự lo liệu được.
Cô ấy mím môi, trách móc tôi:
"Cậu có gì để đảm bảo? Chỉ là may mắn thoát nạn mà thôi, chẳng qua là đánh cược. Nếu gã đàn ông đó không phải người tốt, thì cậu sẽ thế nào?”
"Cậu không coi tôi và cậu nhỏ là bạn bè, là gia đình. Cậu chỉ xem chúng tôi là ân nhân, rồi tìm cách báo đáp mà thôi."
"Bây giờ cậu vẫn chưa nhận ra lỗi của mình, cậu..."
Cô ấy giậm chân một cái, tức giận quay về phòng.
Phó Ứng Chương cũng mặt lạnh đóng cửa rời đi, còn tôi như một quả bóng bị xì hơi, mất hết sức lực.
Tôi không biết phải làm thế nào để có thể được họ tha thứ. Những điều họ nói, rằng phải đối tốt với bản thân, phải yêu chính mình, đều là những điều tôi chưa từng hiểu.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn dựa vào việc quan sát sắc mặt người khác để đoán sở thích của họ, lấy lòng họ để tìm kiếm cảm giác an toàn, để không bị bỏ rơi.
Trong xương tủy tôi đã thấm đầy sự yếu đuối và nhút nhát, là một kẻ bi quan đến tận cùng.
Tôi không có cách nào tin rằng bản thân xứng đáng được yêu thương, xứng đáng được người khác thích vô điều kiện.
Chị Tiểu Hạ coi tôi là chỗ dựa tinh thần, một lần nữa chứng minh điều đó.
Tôi bắt đầu sợ hãi ngày mai, sợ cơn giận dữ của Phó Ứng Chương, sợ sự tức giận của Tống Kỳ Ngọc, sợ bản thân lại một lần nữa bị bỏ rơi và ghét bỏ.
Tôi kìm nén tiếng khóc, co mình lại trong góc phòng.
Đêm càng lúc càng sâu, một ngày chưa ăn gì, bụng đau quặn không ngừng, không biết là vì đói hay vì kỳ kinh nguyệt gây đau bụng.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, tôi vẫn mắc kẹt trong vòng lặp tự ti và tự trách.
Mơ màng, tứ chi như bị lửa thiêu đốt, chẳng còn chút sức lực, cũng không mở nổi mắt.
Chỉ có giọng nói thì thầm bên tai vang lên chậm rãi: "Dù rất khó chịu nhưng em vẫn nhịn, không chịu nói ra sao?"
Ngay sau đó là những tiếng thở dài vô tận.
Khi tỉnh lại, trời đã chiều, ánh sáng chói chang có chút nhức mắt.
Theo phản xạ, tôi định giơ tay che đi nhưng bị Phó Ứng Chương ấn lại. Lúc này tôi mới phát hiện trên tay đang cắm kim truyền.
Dưới mắt anh có quầng thâm, vẻ mặt có phần mệt mỏi. Anh đặt cuốn sách trong tay xuống, hỏi tôi: "Tỉnh rồi? Muốn ăn gì không?"
Cổ họng tôi khàn đặc, ho mấy tiếng: "Anh vẫn còn giận à? Em xin lỗi."
Anh cụp mắt, bình tĩnh nói: "Em không cần xin lỗi anh. Trong một năm tới, anh sẽ không quay về nhà họ Tống nữa. Tự em phải biết chăm sóc tốt cho bản thân."
Hô hấp của tôi khựng lại, trong lồng ngực như có một lưỡi dao mỏng lướt qua, âm ỉ đau không ngừng.
Tôi ngồi bật dậy, nắm lấy tay áo anh, khẩn cầu: "Em sai rồi, anh đừng đi có được không? Sau này em sẽ không làm vậy nữa."
Anh khẽ nhếch môi, rõ ràng là đang cười, nhưng đáy mắt lại như hồ băng ngầm dậy sóng, khiến người ta kinh hãi.
"Nếu em thực sự nghe lọt những lời anh nói, thì điều em hỏi đầu tiên không phải là anh có giận hay không, mà là em đã ăn gì chưa. Yêu người khác, trước tiên phải yêu chính mình."
Phó Ứng Chương nói được làm được, chiều hôm đó anh rời đi mà không hề chào hỏi
Tôi ngây ngẩn nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng.
Sau đó, Tống Kỳ Ngọc đến thăm tôi mấy lần. Cô ấy cố ý giữ vẻ mặt lạnh lùng, tôi dỗ dành cả một buổi tối cũng không thể làm dịu đi khoảng cách giữa chúng tôi.
May mà kỳ nghỉ hè chỉ có mười bốn ngày. Khi trở lại trường, Tống Kỳ Ngọc bắt đầu cư xử với tôi một cách gượng gạo.
Vừa lo lắng cho tôi, lại vừa sợ tôi sẽ đi vào vết xe đổ, muốn cho tôi một bài học nhưng lại không nỡ quá nhẫn tâm.
Theo thời gian, sự gượng gạo đó nhạt dần, nhưng vẫn luôn tồn tại giữa chúng tôi, trở thành một rào cản không thể vượt qua.
Chuyện của chị Tiểu Hạ và Trình Tầm đến nhanh, đi cũng nhanh.
Giữa tháng Chín, một vụ án buôn người kinh hoàng cuối cùng cũng được làm sáng tỏ.
Vụ án này liên quan đến nhiều ngành công nghiệp, tổng giám đốc của một tập đoàn công nghệ ở thành phố C – Chu Hiển, chính là kẻ đứng sau giật dây Tứ Nương. Thời gian gây án sớm nhất có thể truy ngược lại hai mươi năm trước, tổng số tiền phạm tội lên đến hàng chục triệu.
Tôi mở bản tin vụ án và phát hiện ra Trình Tầm cũng nằm trong số đó.
Anh ta năm nay 21 tuổi, cũng từng là đứa trẻ bị Tứ Nương bắt cóc. Sau khi trốn thoát, vì khoảng cách quá xa nên không thể về nhà, lang thang một mình ở thành phố C.
Sau này, nhờ người giới thiệu, anh ta lọt vào mắt xanh của Chu Hiển – ông chủ của câu lạc bộ đêm Sweety – và trở thành một tay đấm thuê cho quán bar.
Tình cờ, anh ta phát hiện Chu Hiển không chỉ dính líu đến mại dâm và xã hội đen, mà còn chính là kẻ đứng đầu tổ chức buôn người của Tứ Nương.
Vài dòng ngắn gọn lướt qua, Trình Tầm đã phản bội. Anh ta âm thầm thu thập một lượng lớn bằng chứng, khiến Chu Hiển bị kết tội không thể gượng dậy, hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng chính anh ta cũng bị kết án mười hai năm tù.
Trái tim tôi nhẹ bẫng như vừa đặt xuống một tảng đá, nhưng vẫn còn một điều tôi không thể hiểu—rốt cuộc, anh ta và chị Tiểu Hạ có quan hệ gì?
Cuối tháng Chín, chị Tiểu Hạ đến trường tìm tôi một lần.
Chị ấy gầy đi rất nhiều, nói với tôi rằng chị sẽ cùng Cố Tây Từ sang Anh du học.
Tôi nhìn chị, không hiểu sao lại có một cảm giác xa lạ, như thể đã trải qua cả một đời người.
Người từng là gia đình thân thiết nhất, cuối cùng cũng dần rời xa, có lẽ từ nay về sau, chúng tôi sẽ không còn cơ hội gặp lại.
Nhưng tôi không còn bận tâm về câu trả lời cho vấn đề ấy nữa, chỉ ôm chị một cái: "Vậy chị nhất định phải sống tốt nhé."
"Ừ, em cũng vậy."
Bóng lưng chị hòa vào ánh nắng, tôi khẽ thì thầm một câu:
"Tạm biệt."
Tạm biệt chị, cũng là tạm biệt quá khứ ác mộng ấy.