LÝ UYỂN ĐÌNH CHI - 15
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:50:37
Ta tại ông nôn nóng thúc giục Cố Đình Chi giúp chuyện đến thế. Ông tuổi, chốn quan trường còn như xưa, còn sự ung dung tự tại thuận buồm xuôi gió. Những quan viên tài giỏi tầng tầng lớp lớp xuất hiện, ai nấy đều thực lực vững vàng, ai cũng giỏi giang hơn ông.
Hiện tại, tuy ông vẫn giữ chức Lễ Bộ Thị lang nhưng kẻ sẵn sàng vị trí của ông từ lâu. Sau khi Hoàng thượng lên ngôi, triều chính cải cách mạnh mẽ, những quy củ cũ đều bác bỏ. Đã ít lão thần cố chấp bãi miễn, buộc về quê cày ruộng.
Thêm đó, cha của Nguỵ Hành lâm bệnh triền miên từ năm ngoái, suốt một năm từng thượng triều, triều đình vì thế mà sóng gió ngừng. Nếu vắng mặt vài tháng, quyền thế chia năm xẻ bảy, huống hồ là suốt một năm trời?
Bằng , chuyện của Từ Thế Chiêu căn bản cũng chẳng đến lượt cha chạy chọt quan hệ. Huống hồ, với khả năng của nhà họ Nguỵ, Nguỵ Hành cũng đến nỗi giậm chân mãi ở Hàn Lâm Viện.
Chỉ tiếc của quá mức cẩn trọng. Nếu , thể điều ngoài rèn luyện vài năm, lập công danh, đợi ngày về thăng chức, một đường hanh thông. Nếu năng lực và thủ đoạn, chừng còn thể tiếp quản vị trí của phụ .
Tiếc , mẫu lo sợ rời , gia đình sẽ xảy chuyện bất trắc, nhất quyết chịu để rời khỏi kinh thành, vì thế mới lỡ dở tiền đồ. Chốn quan trường, một vị trí sẵn thì sẽ kẻ tranh đoạt. Nguỵ Hành , tự nhiên khác thế chỗ.
Cha cũng hiểu rõ nhà họ Nguỵ hiện giờ đang ở thời điểm sống còn. Nhân lúc phụ Nguỵ Hành còn sống, ông cũng nhân cơ hội thể hiện lòng trung thành, may còn thể hưởng chút ân huệ.
Ông ôm giấc mộng chen chân Nội Các.
Chỉ tiếc, chẳng buồn theo lời ông.
Hơn nữa, đứa con trai duy nhất của ông là Lý Sâm là kẻ ăn chơi lêu lổng, gây ít tai họa. Nhiều chuyện ông còn dựa danh tiếng nhà họ Nguỵ để cửa , nhưng cũng thể cứ mãi nhờ vả. Rốt cuộc cũng bỏ cái gì đó. Vì thế, ông mới chủ động nhận lấy chuyện của Từ Thế Chiêu, còn vỗ n.g.ự.c bảo đảm sẽ thể lo liệu chu .
Kết quả, gặp thì đụng ngay tường cứng.
Gương mặt già nua của ông đỏ bừng, giơ tay chỉ nửa ngày mà chẳng nên lời. Ta uống cạn chén , ngước mắt lạnh lùng cha từng dành cho chút quan tâm nào.
“Cha, Lý Nhàn tuy là của con nhưng chung quy cũng do con sinh . Chuyện nhà họ Nguỵ, con là nữ nhi xuất giá, nhất vẫn nên tránh xa thì hơn. Dù giữa con và Nguỵ Hành từng hôn ước, nếu chuyện truyền ngoài, tưởng con còn vương vấn thì ? Cha thấy ?”
“Trước đây con suýt chính tay cha siết cổ đến chết, tình cha con khi đó cũng chẳng còn bao nhiêu. Lại thêm việc cha lấy của hồi môn để cho con, trao hết cho Lý Nhàn... Cha nghĩ xem, con còn bao nhiêu tình để mà trông mong nữa?”
“Cha luôn ‘một nét bút thể hai chữ Lý,’ khi đối xử với con như thế, chẳng lẽ cha quên mất câu ?”
Cha tức giận đến phát run, giận dữ đập vỡ chén , mảnh sứ vỡ tung tóe khắp nơi. Chỉ là, của ngày hôm nay còn là của ngày xưa nữa.
Ta mở lớp học chữ, cứu trợ nạn dân, danh tiếng trong giới phu nhân quyền quý vô cùng . Hơn thế nữa, còn thẻ bài thể cung bất cứ lúc nào. So với Nghiêm thị, bà ngoài những triệu kiến thì cả năm cũng chẳng gặp nổi Hoàng hậu mấy .
Ta kiêu ngạo đó, tiếp tục với ông:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ly-uyen-dinh-chi/15.html.]
“Thế đạo đổi , nếu cha còn đánh con, con dám mang gương mặt đầy thương tích tiến cung! Nếu Hoàng hậu nương nương hỏi đến, con sẽ bẩm báo tất cả chuyện! Đến lúc đó xem ai mới là mất mặt hơn!”
“Vụ án của Từ Thế Chiêu, con cũng ngại thẳng với cha, Hoàng thượng bên cũng , phán phán, phán thế nào, giờ chẳng ai thể định đoạt! Tất cả chỉ xem Hoàng thượng g.i.ế.c gà dọa khỉ thôi!”
“Cha, già , ngay cả ý tứ của thánh thượng cũng thể đoán , ngay cả nữ nhi còn hiểu rõ đạo lý , thì hà tất giả câm giả điếc?”
Nói xong lời , cha tức giận đến mức lảo đảo, miệng mắng tên ngừng. Ta chẳng buồn ông lấy một cái, dù thì cũng Nghiêm thị nấp tấm bình phong lén sẽ lo liệu cho ông. Cùng lắm chỉ là chọc tức đến ngất mà thôi.
Ta ngẩng cao đầu dắt theo Liễu Nhi bước khỏi cửa. Liễu Nhi béo lên ít nhưng vẫn còn sợ phụ lắm. Nàng chút tập tễnh, vẻ mặt mang theo vài phần lo lắng.
“Cô nương, chúng lão gia tức giận đến như , liệu thể xảy chuyện gì ?”
Ta vỗ tay nàng, trấn an:
“Cô nương nhà ngươi còn là cô nương của ngày nữa . Dù vô dụng thì chẳng vẫn còn cô gia ?”
“Cùng lắm chỉ chọc ông ngất , nhưng nếu cô gia tay, e là ông liệt giường mấy ngày mới khá lên !”
Liễu Nhi lè lưỡi, rụt rè : “Cô nương đừng nữa, nô tỳ cũng sợ cô gia đến quậy lắm, sắc mặt lão gia đáng sợ thế mà!”
Chúng che miệng trộm, hề chút áy náy nào vì suýt cha ruột tức chết.
Sắp bước khỏi nội viện, đường chợt gặp Lý Sâm đang vội vàng chạy tới. Hắn năm nay mười lăm, cao lớn vạm vỡ hơn ít, chỉ là sắc mặt mấy , lộ vẻ ủ rũ phờ phạc. Hắn hấp tấp đ.â.m sầm , mở miệng liền quát:
“Ngươi mắt ?”
Liễu Nhi chắn , thấp giọng nhắc nhở:
“Thiếu gia, xin cẩn trọng lời !”
Lý Sâm và tỷ tỷ đều là những kẻ mắt mọc đỉnh đầu. Hắn căn bản chẳng để tâm là ai, càng xem thường một nha què quặt như Liễu Nhi.
Hắn đẩy Liễu Nhi một cái, hung hăng :
“Ở Lý phủ , là quyền! Bất kể là ai cũng ngoan ngoãn nhường đường! Nhà họ Lý chứ họ Cố!”