Ma Quân Khó Dỗ
Chương 2
Hắn nói đến lúc đó hắn sẽ cho ta tự tay giết chết Tạ Ương Ương để trả thù cho nỗi nhục hôm nay.
Sau này hắn quả thực đã thành tựu đại nghiệp nhưng hắn không cho ta làm người phụ nữ tôn quý nhất, hắn lại phong Tạ Ương Ương làm hoàng hậu.
Thời điểm ta làm lệ quỷ, ta cũng nghĩ, hắn đúng là một tên khốn nạn, dù có làm hoàng đế cũng không thay đổi được bản chất hèn hạ của hắn.
Tạ Ương Ương năm đó đối xử với hắn như vậy, hắn cũng có thể yêu nàng ta, tình yêu của hắn cũng giống như bản thân hắn, đều hèn hạ như nhau.
3.
Ta vẫn nhớ lúc đó Tạ Ương Ương sau khi ngã một phát, tính tình đột nhiên thay đổi, nàng ta đối xử với Cố Yến tốt đến mức không thể tốt hơn.
Nàng ta sẽ lén lút vào trong viện gọi hắn là tiểu phu quân, nàng ta nũng nịu xin lỗi hắn: “Tiểu phu quân, ta sai rồi, rốt cuộc thì chàng muốn như thứ nào mới chịu tha thứ cho ta?”
“Tiểu phu quân, trên giấy hôn ước ghi tên ta, chàng và Uẩn muội muội không thể tính là thật được.”
“Tiểu phu quân, ta muốn quay đầu, nhất định phải làm lại từ đầu.”
Lúc đầu Cố Yến cũng không để ý đến nàng ta, đủ kiểu ghét bỏ nàng ta, chế giễu nàng ta.
Nhưng nàng ta lại nói thẳng: “Tiểu phu quân, chàng chắc chắn muốn làm kẻ thù với ta sao? Tiểu phu quân, ta mới là người có thể giúp chàng.”
Nàng ta sẽ nửa đêm đưa bánh ngọt cho hắn, rửa tay nấu canh cho hắn.
Sẽ vẽ bùa chú lợi hại vô cùng, có thể khiến cho cái sân lạnh lẽo cô quạnh trong nháy mắt nở đầy hoa xuân.
Mùa đông mà cả sân lại nở đầy hoa đào, nàng ta đứng dưới gốc đào rực rỡ, mở to đôi mắt ngây thơ đáng thương nhìn hắn nói: “Tiểu phu quân, mùa đông còn bị ta cảm động đến mức nở hoa, bao giờ thì trái tim chàng mới tan chảy được đây?”
Cố Yến hoảng hốt bảo ta đẩy hắn về, ta thấy hắn hoảng loạn như vậy, trong lòng rất bất an.
Cho đến khi Tạ Ương Ương tìm đến ta, nàng ta nói cho ta ba nghìn lượng bạc, bảo ta đưa mẫu thân về thành Cẩm Châu, ở đó chắc chắn sẽ không có ai biết ta đã từng thành hôn.
Nàng ta nói trước kia là nàng ta ngang ngược, bảo ta đừng chấp nhặt với nàng ta.
Ta cầm tờ ngân phiếu không biết phải làm sao.
Nhưng Cố Yến lại đẩy cửa bước vào, nhìn vào mắt ta đầy vẻ thất vọng nói: “Tạ Uẩn, chẳng lẽ trong mắt nàng, ta chỉ đáng giá ba nghìn lượng bạc này sao?”
Ta còn có thể nói gì? Dù sao hắn đã nghĩ như vậy, sau này ta mới hiểu, bọn họ sẽ không cho ta cơ hội giải thích.
Cố Yến chỉ cần một lý do để vứt bỏ ta, như vậy đẩy tất cả mọi chuyện lên người ta, càng làm nổi bật cái gọi là tình yêu cao thượng trong sạch của bọn họ.
Sau đêm đó Cố Yến bắt đầu không để ý đến ta, thậm chí không ngủ chung phòng với ta nữa.
Ta đi hỏi hắn, hắn chỉ nói là ta chướng mắt hắn muốn tìm đường khác, bảo ta đã nghĩ như vậy thì sao phải giả vờ giả vịt, ra vẻ đạo đức giả.
Đạo đức giả?
Ha ha! Đạo đức giả! Sự trả giá hết thảy của phàm nhân, trong mắt vị ma quân cao cao tại thượng này lại là đạo đức giả, chỉ có bọn tiên ma bọn họ mới trong sạch cao thượng.
Ta vốn đã động lòng muốn đưa mẫu thân bỏ trốn nhưng đêm đó Cố Yến và Tạ Ương Ương lại cãi nhau.
Hắn nói cho dù nàng ta cho hắn ba mươi vạn lượng, hắn cũng sẽ không để mắt đến nàng ta.
Tạ Ương Ương tức giận bỏ đi, còn mang theo ba nghìn lượng bạc đó.
Không có tiền, ta và mẫu thân có thể trốn đi đâu? Hiện tại bà vẫn là tiểu thiếp của phụ thân Tạ Ương Ương .
Ta oán hận sự vô năng của mình.
Sau đó Cố Yến không biết từ đâu nghe được trên núi Vô Vọng có một vị tiên dược có thể chữa khỏi bệnh ở chân của hắn.
Bảo ta đẩy hắn đi tìm, trên núi Vô Vọng yêu ma quỷ quái rất nhiều, phàm nhân đến đó, chín phần mười là chết.
Ta có chút do dự, hắn nhìn ra được nói: “Thôi! Nàng không muốn, ta cũng không ép, ta tự bò cũng phải bò đến đó.”
Ta đứng trước đại sảnh, cố nén nước mắt hỏi ngược lại hắn: “Chẳng phải chàng nói ta đạo đức giả sao?”
“Tạ Uẩn, đây đúng là cho nàng một lý do cực kỳ tốt. Hừ!” Hắn nói với vẻ mặt đầy chế giễu.
Nói xong, lại lấy ra một xấp ngân phiếu từ ngăn kéo bí mật dưới xe lăn của hắn nói: “Đây là ba nghìn lượng bạc, nàng cầm lấy cùng mẫu thân đi sống những ngày tháng bình yên đi! Từ nay về sau ta sống hay chết cũng không cần nàng quan tâm.”
Lúc đó ta thật ngốc! Vậy mà lại muốn chứng minh mình không phải loại người như hắn nói, đồng ý cùng hắn đến núi Vô Vọng.
Ta cần chứng minh điều gì với hắn chứ? Từ đầu đến cuối, chỉ có hắn nợ ta, ta nào có từng thiếu nợ hắn? Hắn có tư cách gì bắt ta chứng minh?
Ta cõng hắn đến chân núi Vô Vọng, còn chưa lên núi, Tạ Ương Ương đã xuất hiện.
Trong mắt Cố Yến có chút cảm động nhưng vẫn cố tình lạnh lùng nói: “Nàng đến đây làm gì?”
Tạ Ương Ương chống nạnh, làm mặt quỷ với hắn nói: “Chàng không chịu làm tiểu phu quân của ta, chàng không quản được ta.”
Không ngờ Cố Yến đã học được một số thuật pháp, trên đường đi đều là hắn và Tạ Ương Ương ra tay, nhất thời ta không biết mình đến để làm gì.
Cho đến khi bốn năm con yêu lang xuất hiện thành đàn, Tạ Ương Ương ở đó than thở thân thể phàm nhân này của nàng thật vô dụng, ảnh hưởng đến việc nàng phát huy sức mạnh.
Một con yêu lang hung dữ đột kích, cắn vào cổ nàng ta.
Cố Yến chạy đến cứu nàng ta, còn ta, một phàm nhân bình thường bị một con yêu lang phát hiện cơ hội, xô ngã xuống vực.
4.
Ta nằm trong sơn cốc sâu hun hút, vết thương chằng chịt, kêu trời không thấu, kêu đất không linh.
Ta uống nước mưa, ăn quả dại rụng, xé những mảnh vải đã bị gai góc làm rách để băng bó vết thương, từng bước từng bước bò ra ngoài.
Mẫu thân không thấy ta, sẽ đau lòng.
Ta muốn gặp mẫu thân, dù chỉ là lần cuối.
Sau đó vào khoảnh khắc ta bò ra khỏi sơn cốc, ta thực sự đã gặp mẫu thân của mình.
Ta tưởng mình đang nằm mơ nhưng lại nghe thấy tiếng bà ấy khóc nức nở: “Con của ta ơi! Con của ta! Là lỗi của nương, là nương hèn hạ đến mức làm thiếp cho người ta, mới khiến con bị người ta giày xéo như vậy.
“Con của ta ơi! Có đau không con?! Tên khốn kiếp đó, sao hắn có thể nhẫn tâm bỏ mặc con một mình ở đây?!
“Uẩn nhi của mẹ, mẹ đến rồi! Mẹ đưa con về nhà.”
Phụ thân thích mỹ nhân, đặc biệt thích vòng eo nhỏ nhắn không thể nắm trọn của mỹ nhân.
Mẫu thân để lấy lòng phụ thân, mỗi ngày đều chỉ ăn vài hạt gạo, để giữ gìn vóc dáng.
Trong phủ còn có di nương gầy hơn, gầy đến mức tàn hương trải đầy đất, đi trên tro hương gần như không để lại dấu vết.
Nhưng dù mẫu thân gầy đến đâu cũng có thể cõng ta về nhà, nàng vừa đi vừa thở dốc nói: “Uẩn nhi, đừng sợ! Sắp đến nhà rồi.”
Những chiếc xương trên sống lưng bà cứ cấn vào ta đau nhói.
Ta muốn sớm đưa mẫu thân rời khỏi đây, ta muốn mẫu thân ăn một bữa thật no.
Ta nằm trên giường mấy ngày, tỉnh dậy thì nghe tin mẫu thân bị phụ thân của Tạ Ương Ương đánh đến mức nửa chết, ta đến gặp bà thì thấy bà đang nằm trên giường, gương mặt tái nhợt, cả người gầy đến chỉ còn da bọc xương.
Nàng cố gắng chống người dậy, cười lấy lòng nói: “Uẩn nhi thế nào? Còn khó chịu không? Mẫu thân không sao đâu, con đừng lo, ngủ một hai giấc là khỏi thôi.”
Ta đi đến trước mặt bà, ngồi ở đầu giường, cẩn thận ôm lấy bà, nước mắt không kìm được nữa, từng giọt từng giọt lăn dài.
Ta biết bà bị đánh là đi cầu xin phụ thân của Tạ Ương Ương , để ta và Cố Yến hòa ly.
Nhưng lúc đó ông ta không ưa Cố Yến, Tạ Ương Ương cũng không giải thích với ông ta, ông ta sợ Cố Yến sẽ làm chậm trễ đứa con gái bảo bối của mình, sao có thể để ta rời đi.
Ta chỉ có thể ôm mẫu thân không ngừng nói: “Mẫu thân, người phải sống sót! Người đừng đi chọc giận ông ta nữa.”
“Mẫu thân không phải đã nói rồi sao? Gả cho ai cũng là gả, không có gì to tát, chỉ cần mẫu thân còn sống, con còn được gặp mẫu thân, vậy là ngày tháng tốt đẹp rồi.”
Sau đó Cố Yến trở về, hắn đứng trước mặt ta với đôi chân lành lặn, trong lòng còn ôm Tạ Ương Ương đang hôn mê, hắn ngày đêm túc trực bên nàng.
Hắn thất thần nhìn nàng nói: “Ta không ngờ nàng lại yêu ta đến mức này.”
Hắn nói hắn hối hận rồi.
Ta không biết hắn nói hối hận là hối hận điều gì?
Ta cầm ngân phiếu nhưng không thể rời đi thành công, ta bảo Cố Yến đi nói chuyện hòa ly với phụ thân của Tạ Ương Ương .
Nhưng hắn lại nói, hắn đã đưa bạc cho ta rồi, còn lại hắn không có lý do gì để giúp ta.
Một khắc đó, ta thực sự hận không thể quay về đêm tân hôn dùng gối bịt chết hắn, làm quả phụ cũng được.
Tạ Ương Ương giống như một vị thần tiên, giúp hắn giải quyết đủ loại vấn đề nhưng nàng ta lại rất kỳ lạ, nàng ta sẽ cố tình tiếp cận những người nam nhân khác, chỉ để xác định hắn có yêu nàng ta hay không.
Ta thường thấy hắn vì cứu một sư huynh hoặc sư đệ nào đó của nàng ta mà bị thương nặng, Cố Yến vì nàng ta mà ghen đến phát điên, nàng ta chỉ cười tinh nghịch nói: “Giờ chàng biết tâm trạng của ta lúc trước rồi chứ?”
Sau đó lại tiếp tục vô tội giải thích: “Ta chỉ coi họ như ca ca hoặc đệ đệ, cũng không giống như một số người.”
Sau đó, nàng ta vì cứu một sư đệ nào đó của nàng ta mà làm Cố Yến bị thương, Cố Yến tức giận nên cố tình trong một lần nguy cấp không cứu nàng ta, mà chọn cứu ta.
Tạ Ương Ương nhảy xuống vực trước mặt hắn nói: “Cố Yến, chàng thật sự vô tâm, ta nguyền rủa chàng cả đời này sẽ không bao giờ biết mùi vị hối hận.”
Ngày hôm đó, Cố Yến nhất niệm thành ma, dùng mạng sống của ta và toàn bộ bách tính thành Cẩm Châu để hiến tế cho tình yêu cao quý của bọn họ.
5.
Ta không nghe lời hệ thống, lần nữa nhìn thấy khuôn mặt quang phong tễ nguyệt của Cố Yến, lại nghĩ đến những người dân bị tàn sát cùng ta, ta chỉ muốn giết hắn.
Ta lẻn vào tiểu phòng bếp hạ độc nhưng ta còn chưa kịp bỏ thuốc độc vào thuốc thì cơ thể đã đau đớn dữ dội.
“Cảnh báo cảnh báo, ký chủ định mưu sát nhi tử của Thiên Đạo, thế giới sắp hỗn loạn.”
“Cảnh báo cảnh báo, áp dụng hình phạt điện giật.”
Cơ thể ta đau đớn đến cực điểm, cả người ngã thẳng xuống.
“Ký chủ, ngươi phải nghe lời chứ, chỉ cần ngươi nghe lời, dùng tình yêu cảm hóa Cố Yến, ngươi làm sao sẽ không có ngày tháng tốt đẹp chứ?”
“Để ta đi cảm hóa hắn, vậy ai cảm hóa ta và bốn mươi vạn bách tính bị tàn sát?”
Ta cầm nốt phần thuốc độc còn lại đứng dậy tiếp tục đổ.
Lại là một trận điện giật dữ dội, cái thứ ma quái đó không ngừng kêu réo trong tai ta.
Bên ngoài có nha hoàn và tiểu tư đi về phía này.
Ta không thể hạ độc được nữa rồi.
Ta lê thân thể đau nhức đi ra ngoài.
Cái thứ ma quái đó có vẻ rất đắc ý.
Nó tiếp tục nói: “Đúng rồi, biết thời thế là trang tuấn kiệt.”
“Dọn dẹp tâm trạng, mau mang canh sâm đến cho Cố Yến, còn có thể tranh thủ tạo ấn tượng tốt với hắn.”
Nó tiếp tục dùng giọng điệu như đang đùa giỡn một con kiến để nói với ta.
Ta trở về phòng, vẫn chưa động đậy.
“Tạ Uẩn, ngươi đừng rượu mừng không uống thích uống rượu phạt.” Cái thứ ma quái đó tiếp tục đe dọa.
Ta biết nó sắp dùng loại điện giật đó với ta rồi, ta nhân lúc nó chưa kịp phản ứng, nhanh chóng lấy con dao găm mà Tống Kỳ Niên từng tặng ta từ dưới gối ra, đâm thẳng vào cánh tay.
“Tạ… Tạ Uẩn, ngươi đang làm gì vậy?”
“Ta sẽ không đi công lược lấy lòng Cố Yến, ta chỉ muốn tìm mọi cách giết hắn.”
“Ngươi muốn làm kẻ thù với nhóm nhân vật chính ư? Không biết tự lượng sức mình!” Nó chế nhạo nói.
“Giết không được hắn, ta thà chết chứ không làm công cụ cho ngươi.”
Ta lại đâm một nhát vào cánh tay, máu chảy đầm đìa, ta đã là người chết một lần rồi, giờ ta ngay cả chết cũng không sợ, còn ai có thể đe dọa ta nữa?
“A a a! A a a! Nữ nhân điên! Nữ nhân điên! Nữ nhân điên!” Giọng ồn ào của cái thứ ma quái đó vang lên.
Giống như ta nghĩ, có vẻ như nó hơi sợ rồi.
“Ngươi… ngươi mau dừng lại đi! Ta sẽ bị ngươi hại chết mất.”
Ta không dừng lại, mặc cho máu cứ chảy không ngừng.
Ta nhìn đống máu đầy đất, thản nhiên nói: “Nếu ta ngay cả việc mình muốn làm cũng không quyết định được, vậy thì ta thà không cần cơ hội làm lại này.”
“Ta thà trở về thành Cẩm Châu làm một con quỷ dữ trong nấm mồ vạn người, tu luyện ngàn năm vạn năm, rồi sẽ có một ngày ta tìm được Cố Yến bọn họ, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ giết bọn họ.”
“Vì ta, cũng vì những người bình thường vô tội đã chết oan.”
Ta không chết, ta đã cược đúng rồi.
Giọng nói lạnh lùng lại vang lên:
“Chúc mừng ký chủ, đã ràng buộc với hệ thống Kẻ thù, hãy chọn kẻ thù mà bạn quyết tâm đánh bại.”
Trước mắt ta hiện ra rất nhiều tên người, ta không chút do dự chọn tên Cố Yến.
Nhưng lại hiện ra một câu nữa: “Bạn có chắc chắn muốn chọn con trai của Thiên Đạo Cố Yến không? Chọn hắn có nghĩa là phải làm kẻ thù với vận mệnh của cả thế giới.”
Ta nhanh chóng nhấn “Xác nhận.”
Cho dù kiếp này ta không giết được bọn họ thì đời đời kiếp kiếp ta vẫn phải tiếp tục không đội trời chung với hắn, cho đến khi giết được hắn mới thôi.