Ma Tước Tướng Quân
Chương 24: Song Kích Tàn Huyết
Hoàng Long không ngờ đến tên tướng lĩnh trẻ kia võ công lại kinh khủng đến thế. Hắn liền múa tít vũ khí sử ra một chiêu Thất Đao Cô Ảnh. Dồn sức lên cơ bắp hai cánh tay chém liền ra liên tiếp bảy đao. Đao khí bá đạo kín kẽ liền lạc chặn đứng tất cả hướng công tới của song kích. Phải nói rằng võ công của hắn cũng đã đạt đến trình độ thượng thừa. Bảy đao chém ra chỉ trong vài tích tắc. Tốc độ cùng phản ứng đều là nhanh khủng khiếp. Thế nhưng hôm nay hắn đã gặp phải tay đối thủ.
Hồng Anh ngày ngày đều thức dậy từ sáng sớm tinh mơ lên núi luyện võ. Đây là thói quen từ lúc chàng còn rất nhỏ. Vũ khí chàng sử dụng thiên về tốc độ, bá đạo nhưng cũng vô cùng hiểm hóc. Mỗi thước dài mỗi thước mạnh, mỗi thước ngắn mỗi thước hiểm. Đó là khẩu quyết cho những người chuyên sử dụng binh khí ngắn. Mỗi tay chàng có thể nâng được tảng đá cả ngàn cân, mỗi ngày đều kiên trì tập luyện rất nhiều thời gian. Thế lên nếu nói về lực tay thì có lẽ cả thiên hạ sánh được cũng không tới mười đầu ngón tay. Mà Hoàng Long chắc chắn không có nằm trong số đó. Chính vì thế hắn phải trả cái giá rất lớn.
Chỉ thấy Hồng Anh hai cổ tay hất lên ngược nhau. Tay phải hất từ trên xuống, tay trái lại hất từ dưới lên. Miệng quát to một tiếng.
Song Kích Tàn Huyết!
Lập tức cánh tay cầm đao của Hoàng Long bị chém cụt. Máu từ bả vai phun ra phè phè như suối. Hắn đau đớn hét lên một tiếng còn chưa có kịp định hình thì thiết kích còn lại đã đánh trúng vào hộp sọ. Đầu Hoàng Long liền như một quả dưa hấu dập nát. Thân hình không đầu bay từ lưng chiến mã rơi lại phía sau. Bỏ mạng đương trường.
Chiêu thức Hồng Anh sử dụng đúng như tên gọi. Song kích xuất ra, đối thủ không tàn thì cũng phải xuất huyết. Đây là một trong những chiêu thức bá đạo nhất của chàng.
Bốn tướng lãnh còn lại trong Ngũ Bá Đao thấy Hoàng Long bị tướng địch đồ sát thì vô cùng kinh hoàng. Võ công hắn là cao nhất trong năm người mà không có tiếp nổi tên tướng trẻ kia ba chiêu. Có thể hình dung ra võ công hắn khủng khiếp đến mức độ nào. Có lẽ ngoài chủ tướng ra khó kẻ nào có thể bì kịp.
Hoàng Hùng thấy thuộc hạ bị giết cũng lửa giận ngập trời. Hắn lập tức thúc mạnh chiến mã lao nhanh tới. Vận lực toàn thân chém ra một đao như bài giang đảo hải. Miệng quát vang như sấm.
- Tướng giặc để mạng lại cho ta!
- Muốn chiến liền chiến!
Hồng Anh cũng giơ cao đôi song kích Tàn Huyết thúc mạnh chiến mã lao tới. Xích Thố cất cao bốn vó mạnh mẽ lao như bay về phía tướng địch. Mặt trời chiếu lên trên mình nó rực rỡ như ngọn lửa chói lòa vô cùng bắt mắt. Toàn thân như bốc cháy dữ dội bắn mạnh tới như phượng hoàng cất cánh. Khí thế bá đạo như dời non lấp bể.
Hoàng Hùng giao chiến cùng Hồng Anh vô cùng dữ dội. Hắn vận dụng toàn bộ công phu của mình mà không cách nào đánh lui được tên tướng địch trẻ. Không những thế mấy lần còn suýt bị đánh bay xuống ngựa. Chỉ khoảng hai mươi chiêu hắn gần như chỉ còn biết chống đỡ. Song Kích Tàn Huyết của Hồng Anh vừa mạnh mẽ vừa biến ảo, tốc độ xuất chiêu lại nhanh vô cùng.
Từ khi cầm binh đánh trận đến giờ, võ tướng mạnh mẽ thế này là lần đầu tiên hắn gặp phải. Trước đây kẻ giao chiến cùng hắn tất cả đều không chống đỡ nổi quá mười chiêu. Thậm chí chỉ vài chiêu đã bị hắn hạ sát. Không biết từ lúc nào quân Persian lại xuất hiện một tên tướng lãnh có võ lực đáng sợ đến như vậy.
Chiến ý nhanh chóng sa sút. Hoàng Hùng liền bổ mạnh ra một đao rồi quay đầu ngựa tháo chạy. Quân tử báo thù mười năm cũng chưa muộn. Hôm nay tuy hắn không thể hạ được kẻ này, nhưng chỉ cần chiến tướng đông đảo dưới trướng chủ công kéo đến. Lúc ấy dù có mười tên thế này cũng có là gì. Chỉ là một đội quân nhỏ bé mà thôi, sao có thể chống lại với đại quân mười mấy vạn của chủ công.
Nghĩ sáng tỏ được điểm ấy, Hoàng Hùng nhất quyết thúc thật mạnh vào hông chiến mã chạy bán sống bán chết. Ngựa hắn cưỡi cũng là một giống bảo mã khó gặp. Tốc độ so với ngựa thường thì nhanh hơn nhiều lắm. Giao chiến không được thì bỏ chạy chắc cũng không thành vấn đề. Thế nhưng sự thật thì không có diễn ra như vậy.
Xích Thố đâu có phải là một chiến mã bình thường. Nó gần như là đứng đầu trong loài ngựa. Có thể xưng là Vương trong các loài Thiên mã. Nhìn thể hình nó có vẻ nhỏ hơn ngựa của Hoàng Hùng một chút. Nhưng sức mạnh thì lại lớn hơn gấp nhiều lần. Nếu Hoàng Hùng quyết chiến đến cùng, với sự giúp sức của tướng sĩ thân vệ. Cộng với võ công của hắn cũng chỉ kém Hồng Anh một chút mà thôi. Có lẽ vẫn có thể đánh với tướng Hồng Anh một trận.
Thế nhưng hắn lại lựa chọn bỏ chạy. Không đánh được thì bỏ chạy có vẻ như là vô cùng hợp lý. Nhưng đặt vào trường hợp kẻ giao chiến là Hồng Anh, lại cưỡi trên lưng thần mã Xích Thố, thì đó quả là một sai lầm. Mà sai lầm này thì không có cách nào có thể bổ cứu được.
Chỉ thấy tiếng gió như cuồng phong nổi lên phía sau. Khi Hoàng Hùng tưởng như đã chạy thoát một đoạn khá xa. Ngoái đầu nhìn lại thì đã thấy Thiết Kích xuất hiện ngay trước mặt. Còn chưa có kịp mở miệng kêu thì thủ cấp đã như quả bóng bay lên. Cảnh vật xung quanh quay cuồng rồi hắn nhìn thấy những vó ngựa lướt qua. Đó là cảnh tượng cuối cùng mà đôi mắt của hổ tướng Hoàng Hùng nhìn thấy được.
Xích Thố như một cơn cuồng phong màu máu vượt lên đâm thẳng vào trung tâm trận hình. Song Kích tung bay như hoa lê bạo vũ. Máu tươi vung vẩy theo mỗi vó ngựa của nó. Hồng Anh một mình dũng mãnh đánh thẳng vào trung quân. Dù cản đường có là khiên thép hay cả rừng giáo mác cũng vô dụng với chàng. Kẻ thù có phòng thủ như tường đồng vách sắt cũng không có chút tác dụng nào. Tất cả hễ đụng vào đôi Song Kích đều vỡ tan tành.
Chàng huơ tay một kích là cả chục ngọn giáo dài đồng thời gãy lìa. Bổ một kích là tấm khiên thép cũng vỡ tan tành. Đội quân Shang một vạn người nhanh chóng vỡ trận. Phía sau năm ngàn quân Persian tràn theo chủ tướng chém giết. Tướng Hoàng Phụng đứng thứ tư trong Ngũ Đao cũng bị mãnh tướng Việt BM chém một đao rớt xuống ngựa. Còn lại Hoàng Hổ, Hoàng Tước, Hoàng Quy đang giao chiến cũng cuống cuồng thúc chiến mã bỏ chạy. Một vạn quân hổ báo kỵ bị tướng sĩ dưới trướng Hồng Anh đánh cho tan tác.
Bên này Chipboy Chó Điên đang vất vả giao chiến cùng Tào Khiêm. Vết thương trên vai trái tác động đến vô cùng đau đớn làm chàng mấy lần suýt rơi cả Bá Long Đao. Thế nhưng bằng một nghị lực phi thường chàng vẫn cắn răng chống đỡ.
Nếu chàng ngã xuống thì đội tàn quân còn lại sẽ nguy mất. Thế nhưng kết cục bị hạ sát chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Tào Khiêm thấy tướng địch đã rất đuối sức liền vận lực bổ ra một chiêu. Đây là chiêu thức bá đạo nhất của hắn, quyết lấy tính mệnh kẻ địch.
- Sát Phá Đao! Chipboy hãy nhận lấy cái chết!
Đúng lúc này một tướng trẻ từ xa lướt như bay tới miệng thét vang.
- Tướng giặc chớ càn rỡ! Hồng Anh đến đây!
Hồng Anh ngày ngày đều thức dậy từ sáng sớm tinh mơ lên núi luyện võ. Đây là thói quen từ lúc chàng còn rất nhỏ. Vũ khí chàng sử dụng thiên về tốc độ, bá đạo nhưng cũng vô cùng hiểm hóc. Mỗi thước dài mỗi thước mạnh, mỗi thước ngắn mỗi thước hiểm. Đó là khẩu quyết cho những người chuyên sử dụng binh khí ngắn. Mỗi tay chàng có thể nâng được tảng đá cả ngàn cân, mỗi ngày đều kiên trì tập luyện rất nhiều thời gian. Thế lên nếu nói về lực tay thì có lẽ cả thiên hạ sánh được cũng không tới mười đầu ngón tay. Mà Hoàng Long chắc chắn không có nằm trong số đó. Chính vì thế hắn phải trả cái giá rất lớn.
Chỉ thấy Hồng Anh hai cổ tay hất lên ngược nhau. Tay phải hất từ trên xuống, tay trái lại hất từ dưới lên. Miệng quát to một tiếng.
Song Kích Tàn Huyết!
Lập tức cánh tay cầm đao của Hoàng Long bị chém cụt. Máu từ bả vai phun ra phè phè như suối. Hắn đau đớn hét lên một tiếng còn chưa có kịp định hình thì thiết kích còn lại đã đánh trúng vào hộp sọ. Đầu Hoàng Long liền như một quả dưa hấu dập nát. Thân hình không đầu bay từ lưng chiến mã rơi lại phía sau. Bỏ mạng đương trường.
Chiêu thức Hồng Anh sử dụng đúng như tên gọi. Song kích xuất ra, đối thủ không tàn thì cũng phải xuất huyết. Đây là một trong những chiêu thức bá đạo nhất của chàng.
Bốn tướng lãnh còn lại trong Ngũ Bá Đao thấy Hoàng Long bị tướng địch đồ sát thì vô cùng kinh hoàng. Võ công hắn là cao nhất trong năm người mà không có tiếp nổi tên tướng trẻ kia ba chiêu. Có thể hình dung ra võ công hắn khủng khiếp đến mức độ nào. Có lẽ ngoài chủ tướng ra khó kẻ nào có thể bì kịp.
Hoàng Hùng thấy thuộc hạ bị giết cũng lửa giận ngập trời. Hắn lập tức thúc mạnh chiến mã lao nhanh tới. Vận lực toàn thân chém ra một đao như bài giang đảo hải. Miệng quát vang như sấm.
- Tướng giặc để mạng lại cho ta!
- Muốn chiến liền chiến!
Hồng Anh cũng giơ cao đôi song kích Tàn Huyết thúc mạnh chiến mã lao tới. Xích Thố cất cao bốn vó mạnh mẽ lao như bay về phía tướng địch. Mặt trời chiếu lên trên mình nó rực rỡ như ngọn lửa chói lòa vô cùng bắt mắt. Toàn thân như bốc cháy dữ dội bắn mạnh tới như phượng hoàng cất cánh. Khí thế bá đạo như dời non lấp bể.
Hoàng Hùng giao chiến cùng Hồng Anh vô cùng dữ dội. Hắn vận dụng toàn bộ công phu của mình mà không cách nào đánh lui được tên tướng địch trẻ. Không những thế mấy lần còn suýt bị đánh bay xuống ngựa. Chỉ khoảng hai mươi chiêu hắn gần như chỉ còn biết chống đỡ. Song Kích Tàn Huyết của Hồng Anh vừa mạnh mẽ vừa biến ảo, tốc độ xuất chiêu lại nhanh vô cùng.
Từ khi cầm binh đánh trận đến giờ, võ tướng mạnh mẽ thế này là lần đầu tiên hắn gặp phải. Trước đây kẻ giao chiến cùng hắn tất cả đều không chống đỡ nổi quá mười chiêu. Thậm chí chỉ vài chiêu đã bị hắn hạ sát. Không biết từ lúc nào quân Persian lại xuất hiện một tên tướng lãnh có võ lực đáng sợ đến như vậy.
Chiến ý nhanh chóng sa sút. Hoàng Hùng liền bổ mạnh ra một đao rồi quay đầu ngựa tháo chạy. Quân tử báo thù mười năm cũng chưa muộn. Hôm nay tuy hắn không thể hạ được kẻ này, nhưng chỉ cần chiến tướng đông đảo dưới trướng chủ công kéo đến. Lúc ấy dù có mười tên thế này cũng có là gì. Chỉ là một đội quân nhỏ bé mà thôi, sao có thể chống lại với đại quân mười mấy vạn của chủ công.
Nghĩ sáng tỏ được điểm ấy, Hoàng Hùng nhất quyết thúc thật mạnh vào hông chiến mã chạy bán sống bán chết. Ngựa hắn cưỡi cũng là một giống bảo mã khó gặp. Tốc độ so với ngựa thường thì nhanh hơn nhiều lắm. Giao chiến không được thì bỏ chạy chắc cũng không thành vấn đề. Thế nhưng sự thật thì không có diễn ra như vậy.
Xích Thố đâu có phải là một chiến mã bình thường. Nó gần như là đứng đầu trong loài ngựa. Có thể xưng là Vương trong các loài Thiên mã. Nhìn thể hình nó có vẻ nhỏ hơn ngựa của Hoàng Hùng một chút. Nhưng sức mạnh thì lại lớn hơn gấp nhiều lần. Nếu Hoàng Hùng quyết chiến đến cùng, với sự giúp sức của tướng sĩ thân vệ. Cộng với võ công của hắn cũng chỉ kém Hồng Anh một chút mà thôi. Có lẽ vẫn có thể đánh với tướng Hồng Anh một trận.
Thế nhưng hắn lại lựa chọn bỏ chạy. Không đánh được thì bỏ chạy có vẻ như là vô cùng hợp lý. Nhưng đặt vào trường hợp kẻ giao chiến là Hồng Anh, lại cưỡi trên lưng thần mã Xích Thố, thì đó quả là một sai lầm. Mà sai lầm này thì không có cách nào có thể bổ cứu được.
Chỉ thấy tiếng gió như cuồng phong nổi lên phía sau. Khi Hoàng Hùng tưởng như đã chạy thoát một đoạn khá xa. Ngoái đầu nhìn lại thì đã thấy Thiết Kích xuất hiện ngay trước mặt. Còn chưa có kịp mở miệng kêu thì thủ cấp đã như quả bóng bay lên. Cảnh vật xung quanh quay cuồng rồi hắn nhìn thấy những vó ngựa lướt qua. Đó là cảnh tượng cuối cùng mà đôi mắt của hổ tướng Hoàng Hùng nhìn thấy được.
Xích Thố như một cơn cuồng phong màu máu vượt lên đâm thẳng vào trung tâm trận hình. Song Kích tung bay như hoa lê bạo vũ. Máu tươi vung vẩy theo mỗi vó ngựa của nó. Hồng Anh một mình dũng mãnh đánh thẳng vào trung quân. Dù cản đường có là khiên thép hay cả rừng giáo mác cũng vô dụng với chàng. Kẻ thù có phòng thủ như tường đồng vách sắt cũng không có chút tác dụng nào. Tất cả hễ đụng vào đôi Song Kích đều vỡ tan tành.
Chàng huơ tay một kích là cả chục ngọn giáo dài đồng thời gãy lìa. Bổ một kích là tấm khiên thép cũng vỡ tan tành. Đội quân Shang một vạn người nhanh chóng vỡ trận. Phía sau năm ngàn quân Persian tràn theo chủ tướng chém giết. Tướng Hoàng Phụng đứng thứ tư trong Ngũ Đao cũng bị mãnh tướng Việt BM chém một đao rớt xuống ngựa. Còn lại Hoàng Hổ, Hoàng Tước, Hoàng Quy đang giao chiến cũng cuống cuồng thúc chiến mã bỏ chạy. Một vạn quân hổ báo kỵ bị tướng sĩ dưới trướng Hồng Anh đánh cho tan tác.
Bên này Chipboy Chó Điên đang vất vả giao chiến cùng Tào Khiêm. Vết thương trên vai trái tác động đến vô cùng đau đớn làm chàng mấy lần suýt rơi cả Bá Long Đao. Thế nhưng bằng một nghị lực phi thường chàng vẫn cắn răng chống đỡ.
Nếu chàng ngã xuống thì đội tàn quân còn lại sẽ nguy mất. Thế nhưng kết cục bị hạ sát chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Tào Khiêm thấy tướng địch đã rất đuối sức liền vận lực bổ ra một chiêu. Đây là chiêu thức bá đạo nhất của hắn, quyết lấy tính mệnh kẻ địch.
- Sát Phá Đao! Chipboy hãy nhận lấy cái chết!
Đúng lúc này một tướng trẻ từ xa lướt như bay tới miệng thét vang.
- Tướng giặc chớ càn rỡ! Hồng Anh đến đây!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương