Mãi Mãi Chỉ Là Thế Thân - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
5.
"Có chuyện gì vậy? Là Ngọc Khê… Ngọc Khê có chuyện gì sao?!" Mẹ tôi lao ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, vội khoác đại chiếc áo choàng, đến cả dép cũng đi lệch.
Thấy tôi vẫn đứng đó nguyên vẹn, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Những năm qua, mẹ tôi luôn ngủ không ngon, thường xuyên mơ thấy ác mộng — toàn là những hình ảnh bà không muốn nhớ lại.
"Mẹ ơi." Tôi nhẹ gọi.
Sau khi xác nhận tôi bình an vô sự, giọng nói đầy ấm ức của Vân Thiềm mới vang lên lọt vào tai mẹ:
"Chuyện gì vậy? Sao lại ngã ra đất thế này?" Mẹ nhíu mày, nhìn đống mảnh ly vỡ dưới đất.
Không đợi cô ta trả lời, mẹ lại nói tiếp:
"Sao bất cẩn thế? Lỡ vỡ ly làm bị thương người khác thì sao? Mau đứng dậy đi."
"Là chị ấy..." Vân Thiềm mím môi, mắt rưng rưng, chuẩn bị nhỏ nước mắt — thì bị cắt ngang lần nữa.
"Tay chị sao thế này?!" Thẩm Giác lập tức bước đến nắm tay tôi, thấy một vết xước nhỏ rỉ máo trên mu bàn tay — có lẽ là do mảnh ly văng trúng.
Tôi chẳng thấy đau, nhưng cậu ấy thì cau mày, mặt căng thẳng như thể chuyện nghiêm trọng lắm.
"Chị bị thương mà không nói gì à? Chị có biết chăm sóc bản thân không vậy?"
Thằng bé cằn nhằn một câu, theo phản xạ cúi đầu thổi thổi lên tay tôi như lúc nhỏ, rồi sực tỉnh:
"Để em đi lấy hộp y tế!" Rồi vội vàng quay người chạy đi.
Mẹ tôi cũng nhào tới, vừa nắm lấy tay tôi vừa lo lắng:
"A Giác, nhanh lên! Chảy máuo rồi kìa. Ngọc Khê, có đau không con? Mẹ xin lỗi, mẹ không biết con bị thương..."
Tôi khẽ lắc đầu, còn bà thì vừa đau lòng vừa áy náy.
Vân Thiềm lại bị mọi người phớt lờ một lần nữa. Gương mặt cô ta thoáng méo mó.
Từ lúc bước chân vào hào môn nhờ gương mặt này, cô ta chưa từng nếm mùi thất bại.
Tình yêu của cha mẹ, sự nuông chiều của người yêu, sự quan tâm từ em trai — cô ta chỉ cần đưa tay là có.
Cô ta từng nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thế giới, vậy mà... tại sao người đã chec lại sống lại chứ?
6.
"Mẹ à, không sao đâu, con không đau." Tôi nhận ra rõ sự không cam lòng và ghen tỵ trong ánh mắt Vân Thiềm. Tôi biết — cô ta sẽ không dễ dàng buông tay như thế.
Có những thứ nếu giữ quá lâu, con người ta sẽ quên mất: ban đầu, nó vốn không thuộc về mình.
"Mẹ ơi, con đau lắm… con cũng bị thương rồi…" Nhân lúc mẹ không để ý, cô ta cố tình nhặt một mảnh kính, cắt vào lòng bàn tay mình. Máu lập tức túa ra.
Cô ta chìa tay ra, ánh mắt đẫm lệ, như một đứa trẻ đáng thương khao khát được mẹ chú ý và yêu thương.
"Hộp y tế đây rồi!" Thẩm Giác quay lại kịp lúc, khi nhìn thấy bàn tay đầy máu của cô ta, bước chân khựng lại một nhịp.
"A Giác… chị đau…" Cô ta khẽ gọi, biết rõ Thẩm Giác luôn dễ mềm lòng với kiểu yếu đuối đáng thương này. Trước đây mỗi lần cô ta rơi lệ, cậu đều lúng túng chăm sóc, chiều chuộng không thiếu thứ gì.
Chỉ một thoáng dừng chân, nhưng với cô ta, đó là tia hy vọng. Cô lại cất tiếng:
"A Giác…"
Thẩm Giác mím môi. Hộp thuốc trong tay bị mẹ tôi cướp lấy, bà kéo tôi vào phòng, sốt ruột muốn xử lý vết thương cho tôi trước.
"A Giác, đỡ cô ấy dậy đi." Tôi lên tiếng.
Tôi biết cả mẹ lẫn em trai đều cố tình phớt lờ Vân Thiềm — không chỉ vì yêu thương tôi hơn, mà còn vì sợ tôi khó chịu khi nhìn thấy gương mặt giống mình đến kỳ lạ kia.
Tôi không ngốc. Tôi hiểu rất rõ, những năm qua khi tôi không có mặt, cô ta là ai trong lòng mọi người.
Mẹ tôi thoáng khựng lại khi nghe tôi nói, quay đầu nhìn, còn Thẩm Giác thì từ từ bước tới, vòng qua đống mảnh vỡ, cúi người đỡ cô ta dậy.
"A Giác… em với mẹ không thích chị nữa rồi đúng không?" Vân Thiềm bấu tay thằng bé đứng dậy, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào. Bao nhiêu tủi thân dồn nén bị một câu nói của tôi đập tan.
Thẩm Giác không đáp.
"Chị chỉ muốn mang ly sữa cho chị ấy thôi, chị không có ý gì xấu cả… Chị không hiểu sao chị ấy lại đẩy chị… Mẹ không quan tâm chị… Em ghét chị… A Giác, các người định đuổi chị đi sao?"
"A Giác, nếu chị xin lỗi, chị ấy có tha thứ không? Chị không muốn rời khỏi nơi này… Chị ấy…"
"Vân Thiềm." Giọng Thẩm Giác vang lên, bình tĩnh nhưng lạnh nhạt.
Cô ta sững người, ngước lên nhìn.
Ánh mắt Thẩm Giác nhìn cô ta — không còn là dịu dàng thương xót như trước, mà là sự xa cách, như đang nhìn một người xa lạ.
Cậu chậm rãi nói:
"Thẩm Ngọc Khê là chị ruột của tôi."
7.
Chỉ một câu nói, Vân Thiềm đã hiểu được ý cậu ấy muốn nói gì.
Thẩm Ngọc Khê là chị của Thẩm Giác. Không phải cô ta.
Nên cái cách cô ta suốt ngày gọi "chị", vốn dĩ từ đầu đã là sai rồi.
Thẩm Ngọc Khê là chị cậu ấy, nên cậu ấy sẽ tin cô ấy vô điều kiện. Cô ấy nói gì, cậu ấy tin hết. Mà với cô ta, thì không một chữ.
Nước mắt Vân Thiềm từng giọt rơi xuống, cô ta cắn môi, cố chấp mở miệng:
"Vậy còn chị thì sao, A Giác? Ba năm qua chúng ta bên nhau, chẳng lẽ không là gì cả?"
"Rõ ràng trước đây, em cũng từng gọi chị là chị mà..." Giọng cô ta nhỏ dần, nghẹn lại.
"Không có. Tôi chưa từng gọi em là chị." Thẩm Giác phủ nhận ngay. Cậu chưa từng gọi cô ta như vậy — trừ lần đầu gặp, khi cậu tưởng người trở về là tôi.
Vân Thiềm nghẹn họng. Có vẻ cũng nhớ ra điều đó. Lục lại trong ký ức, quả thật, phần lớn thời gian Thẩm Giác luôn im lặng. Cô ta từng nghĩ cậu là kiểu người ít nói.
Nhưng hóa ra không phải vậy. Mà là từ đầu đến cuối, cậu ấy luôn phân biệt rõ ràng giữa "chị gái thật" và "người thay thế". Ngay cả một tiếng gọi cũng không ban phát.
Dù vậy, cô ta vẫn không tin. Ba năm thân mật bên nhau, đến cả hệ thống còn thừa nhận độ hảo cảm — chẳng lẽ Thẩm Giác không có chút tình cảm nào?
"Chúng ta... chẳng phải là người một nhà sao?" Cô ta lẩm bẩm như tự hỏi. Lần này, Thẩm Giác không trả lời. Cậu nhìn cô ta thật sâu rồi quay người bước vào phòng.
Ánh mắt Vân Thiềm dao động liên tục, cuối cùng rơi vào im lặng, lặng lẽ đi theo sau.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi trở thành con nuôi nhà họ Thẩm, cô ta bước vào căn phòng mà trước đây giống như một điều cấm kỵ.
Mọi thứ trong phòng hoàn toàn khác biệt với cô ta, nhưng từng chi tiết đều tinh tế, hoàn hảo. Cô ta từng nghĩ, sẽ có một ngày mình được bước vào đây với tư cách là chủ nhân.
Không ngờ cuối cùng — người mở cánh cửa này, vẫn là chủ nhân thật sự của nó.
8.
Vết thương trên tay tôi đã được băng lại xong, những tiếng động ngoài cửa tôi nghe hết, không sót một âm nào.
"Cô Vân cũng nên xử lý vết thương đi. A Giác, giúp cô ấy một chút, hộp thuốc ở đây."
Tôi chủ động lên tiếng, giọng nhẹ nhàng ôn hòa — đúng với hình ảnh tôi trong ký ức của Thẩm Giác.
"Vâng." Thằng bé ngoan ngoãn nghe lời, không hề phản kháng. Nhưng Vân Thiềm thì cảm thấy mình vừa bị sỉ nhục. Cô ta cho rằng tôi đang ra vẻ, cố ý thể hiện mình vượt trội. Ánh mắt cô ta thỉnh thoảng lại sắc như dao nhìn sang tôi.
Tôi giả như không hề phát hiện, cứ thản nhiên trò chuyện cùng mẹ:
"Bác sĩ nói mẹ bị suy nhược nghiêm trọng, cần tĩnh dưỡng nhiều. Mẹ nhớ có gì khó chịu phải nói với con ngay đấy nhé?"
"Được được được, mẹ nghe con hết. Các con đừng lo, mẹ không còn là trẻ con nữa đâu."
"Dù con có bao nhiêu tuổi, trong mắt mẹ con vẫn là đứa trẻ, là bảo bối mẹ luôn mong nhớ."
Mẹ là người hiền hậu, nhưng hiếm khi bày tỏ tình cảm thẳng thắn như vậy. Lúc này nghe bà nói, sống mũi tôi cay xè.
Tôi nhớ đến quãng thời gian lang thang giữa các thế giới xa lạ, không dám ngừng nghỉ chỉ để đổi lấy một lần sống lại.
Tôi đã chec không biết bao nhiêu lần.
Trải qua bao thử thách, điều duy nhất níu tôi lại chính là khát vọng được về nhà. Tôi cứ nghĩ mình đủ mạnh mẽ — nhưng vài câu nói đơn giản của mẹ vẫn khiến tôi mềm lòng như trẻ con.
"A —" Một tiếng rên khẽ vang lên. Thẩm Giác khựng tay. Vân Thiềm đã ra tay không hề thương tiếc bản thân, cô ta ra tay rất mạnh. Vết thương trên tay cô ta sâu, lại có mảnh kính nhỏ bên trong, gắp ra phải thật cẩn thận.
"Cố chịu một chút." Thẩm Giác cau mày, nghiêm túc làm theo lời chị giao phó. Cô ta khẽ gật đầu, nghẹn giọng "ừm" một tiếng.
Suốt quá trình băng bó, cô ta không nói thêm lời nào. Khi đau quá, tay còn lại chỉ biết siết chặt lấy vạt váy đã nhăn nheo.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Giác đã xử lý xong vết thương cho cô ta.