Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Mãi Mãi Chỉ Là Thế Thân - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

23.

 

"Thái độ của mẹ tôi thay đổi… có liên quan đến các người không? Có phải các người cố ý để bà ấy nhìn thấy những hình ảnh tôi ch trong nhiệm vụ? Hoặc các người đã thao túng gì đó khiến bà phải đứng về phía Vân Thiềm?"

 

Hệ thống im lặng.

 

Chỉ có tốc độ tái liên kết ngày càng nhanh hơn. Và đó, chính là câu trả lời xác nhận rõ ràng nhất.

 

【Tiến độ liên kết: 80%… 99%… 100%。Ký chủ, chúng ta có thể rời đi. Quá khứ nếu đã chọn buông, thì hãy buông cho trọn. Từ giờ, tôi sẽ là hệ thống duy nhất của cô.】

 

Thì ra Vân Thiềm, khi biết tôi sắp liên kết lại, đã vội vàng cắt bỏ hệ thống của mình để vĩnh viễn ở lại thế giới này.

 

Nhiệm vụ "làm con nuôi nhà họ Thẩm" đã hoàn thành từ lâu, nhưng cô ta vẫn bám víu vì không cam tâm. Không dám rời đi, lại không dám giải trói.

 

Giờ thì cô ta chọn ở lại.

 

Đúng lúc tôi đang chờ cơ hội, hệ thống lại đưa đến tận tay.

"Cảm ơn vì đã trả lời tôi, 933. Nhưng tôi sẽ không bao giờ tin một kẻ phản bội."

 

Tôi lần theo trí nhớ, tìm ra vị trí nút tự hủy, không chút do dự ấn xuống.

 

Chỉ một giây sau, hệ thống lập tức báo động, đèn đỏ chớp liên hồi, mã lệnh loạn lên — toàn bộ rơi vào trạng thái sụp đổ.

 

Lần đầu tiên, hệ thống 933 nếm trải cảm giác bị phản bội.

 

【Cô sẽ hối hận…】

 

"Không đời nào!"

 

 
24.

 

"Chị ơi, em giữ được mẹ rồi!"
Điện thoại reo lên, giọng A Giác vẫn còn thở dốc.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt chìa khóa lao ra ngoài:

"Em làm tốt lắm, đừng hoảng. Chị tới ngay!"

 

Tôi lao đến một nhà kho bỏ hoang. Vân Thiềm bị trói miệng, ngã sóng soài dưới vũng nước bẩn, mẹ tôi đứng bên, tay run rẩy, đôi mắt đầy hận thù, nhưng bị A Giác giữ lại.

 

"Mẹ, chuyện này là phạm pháp đấy. Mẹ trừng mắt cũng vô dụng!"

 

"Nếu nó không chec, chị con sẽ chec! Con hiểu không?!"


Mẹ nghiến răng gằn từng chữ.

A Giác chec lặng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

"Tránh ra!"


Mẹ tôi đẩy cậu ra, định tiếp tục động thủ với Vân Thiềm, nhưng tôi đã kịp chạy đến, giữ chặt bà lại.

 

"Mẹ!"

 

"Con tới làm gì? Mau đi đi! Việc này không liên quan tới con. Ngọc Khê, nghe lời mẹ — con phải sống tốt!"

 

"Không sao rồi mẹ ạ. Tất cả kết thúc rồi, nghe con nói…"

 

Tôi kể cho mẹ toàn bộ sự thật: bốn năm mất tích, quá trình bị hệ thống c ư ỡ n g ép, trò lừa đảo của hệ thống, và việc tôi vừa tiêu hủy nó.

 

"Mẹ biết ngay… thế giới này không thể trùng hợp đến vậy… Ngọc Khê, là mẹ đã không bảo vệ được con!"


Mẹ ôm chặt lấy tôi, nghẹn ngào không nói nên lời. A Giác đứng bên cũng đỏ hoe mắt, không nói nên câu.

 

 
25.

 

Ba năm trước, Vân Thiềm là do Tạ Tri Hành đưa về.

Lúc đầu, mẹ tôi rất bài xích cô gái có gương mặt giống hệt tôi ấy — thậm chí còn thấy ghê tởm với hành vi tìm "người thay thế" của Tạ Tri Hành.

 

Con gái bà là duy nhất. Dù ngoài kia có hàng ngàn người trông giống tôi, thì cũng không ai có thể thay thế.

 

Sau khi tôi mất tích, bà thường xuyên mất ngủ, rơi vào trạng thái suy nhược thần kinh.

 

Cho đến một ngày, sau khi gặp Vân Thiềm, bà đột nhiên bắt đầu mơ thấy những cảnh tôi chec đi trong các tình huống khác nhau. Có một giọng nói thì thầm bên tai bà rằng: chỉ khi thật lòng yêu thương Vân Thiềm như con gái, bà mới có hy vọng đưa tôi trở về.

 

Ban đầu bà không tin, nhưng những giấc mơ cứ lặp đi lặp lại ngày càng rõ nét, bà mang tâm lý thử một lần mà bắt đầu tiếp cận Vân Thiềm.

 

Không ngờ tình trạng thật sự cải thiện. Như thấy được hy vọng, bà dốc hết lòng yêu chiều cô ta, khiến ai nhìn vào cũng nghĩ rằng bà đang gửi gắm tình cảm vào "người thay thế".

 

Nhưng trong những đêm không ngủ, mẹ vẫn luôn âm thầm cầu nguyện — mong con gái thật sự của mình trở về.

 

Cuối cùng, chỉ một thời gian sau khi chính thức nhận Vân Thiềm làm con nuôi, tôi thật sự quay về. Vừa nhìn thấy tôi, bà đã lập tức nhận ra và bật khóc không ngừng.

 

Tưởng như câu chuyện đã có kết thúc viên mãn, nhưng không — giọng nói ấy lại xuất hiện.

 

Nó nói nếu bà bỏ rơi Vân Thiềm, tôi sẽ tiếp tục gặp nguy hiểm.

 

Ban đầu bà chỉ định âm thầm bù đắp, nhưng không hiệu quả.

 

Cho đến khi vụ tai nạn suýt khiến tôi gãy chân, bà nhận ra mình không còn lựa chọn — buộc phải công khai bảo vệ Vân Thiềm.

 

Bà làm theo — quả nhiên tình trạng ổn hơn.

 

Nhưng mẹ tôi trong lòng vẫn lạnh lẽo. Bà luôn tin, kẻ được hưởng lợi cuối cùng, chính là kẻ đứng sau tất cả.

 

Bà không muốn tôi sống cả đời bị khống chế, nên chọn cách đẩy tôi ra nước ngoài, khiến Vân Thiềm mất cảnh giác, rồi đích thân ra tay xóa bỏ mối đe dọa này.

 

Cái giọng nói ấy… chắc chắn là một dạng thôi miên của hệ thống.

 

Sau khi tôi mất tích, tinh thần mẹ tôi rối loạn, có lẽ chính lúc ấy đã bị hệ thống thừa cơ thao túng.

 
26.

"Ưm ưm…"


Vân Thiềm tỉnh lại, hoảng loạn nhìn xung quanh, rồi ánh mắt dừng lại ở chỗ chúng tôi — ra sức cầu cứu.

Tôi nghe tiếng động quay đầu, Thẩm Giác lại hét lên:

"Vân Thiềm đâu rồi?! Người đâu?!"

 

Người đang nằm dưới đất là một cô gái lạ mặt, dung mạo hoàn toàn xa lạ.

 

"Chính là cô ta." Tôi bình tĩnh nói.

 

"Hả?" Thẩm Giác ngây người. Mẹ tôi thì không lấy làm ngạc nhiên. Bà đã chẳng còn gì để giả vờ với kẻ giả mạo này nữa, chỉ liếc qua một cái rồi quay mặt đi.

 

Thẩm Giác tiến lại gần, gỡ băng keo trên miệng cô ta ra.

"Mẹ cứu con với! Là Thẩm Ngọc Khê b ắ t c ó c con! Mẹ mau cứu— Ưm!"

 

Vừa thấy tôi, cô ta lập tức vu vạ, nhưng chưa kịp hết câu, Thẩm Giác đã dán lại băng keo, bị cô ta lườm cho một cái cháy mặt.

 

"Cô có biết nói chuyện không vậy? Bọn tôi là gia đình cô, đến đây để cứu cô đấy. Không biết điều thì chúng tôi bỏ cô lại đây luôn, nhà kho bỏ hoang đấy, đám b ắ t c ó c lúc nãy biết đâu quay lại thì khổ."

 

Cậu ấy nhỏ giọng dọa — việc bắt cóc là thuê người làm, mà Vân Thiềm chưa kịp nhìn rõ mặt ai.

 

Nhà họ Thẩm khéo léo xử lý, cô ta không thể tìm ra bằng chứng.

 

Vân Thiềm nghe vậy, sắc mặt dịu lại, ánh mắt mang theo cầu xin. Lúc này Thẩm Giác mới tháo băng keo lần nữa.

 

Cuối cùng, chuyện bắt cóc cũng bị dìm xuống, nhà họ Thẩm không để ai ngoài biết chuyện.

 
 

27.

"Tôi là tiểu thư nhà họ Thẩm! Mau cho tôi vào!"
Khi Vân Thiềm từ bệnh viện trở về, không ai còn nhận ra cô ta nữa. Gương mặt ấy, giờ chẳng còn chút nét nào giống trước kia.

 

Cô ta nói mình là Vân Thiềm — không ai tin.

 

"Thôi đi, đừng làm trò. Ai chẳng biết mặt tiểu thư Thẩm gia. Cô tưởng tụi này mù chắc?"
Cổng biệt thự đóng chặt, bảo vệ xua đuổi cô ta.

 

"Tôi là Vân Thiềm thật mà!"
Cô ta tức đến đỏ cả mặt, nhưng chẳng ai thèm quan tâm.

 

Cho đến khi thấy Tạ Tri Hành đến thăm, cô ta vội chạy đến:
"Tri Hành! Họ không cho em vào! Là Thẩm Ngọc Khê sai họ làm vậy!"

 

"Cô là…?"


Tạ Tri Hành ngẩn người nhìn gương mặt lạ hoắc.

 

"Là em! Em là Vân Thiềm! Anh không nhận ra em sao?!"

 


Cô ta hét lên, rồi như sực nhớ ra điều gì, vội đưa tay sờ lên mặt mình, sau đó hoảng loạn hét to:

"A! Mặt em… Mặt em làm sao thế này?!"

 

Cuối cùng, trong mặt kính, cô ta nhìn thấy chính gương mặt cũ kỹ mà mình từng quên lãng — gương mặt thật sự của chính mình.

 

Cô ta gần như phát điên, không chấp nhận nổi, lảo đảo bỏ chạy.

 

Tạ Tri Hành chỉ nghĩ gặp phải người thần kinh, không để tâm. Hôm nay anh đến để xin lỗi.

 

Anh không hiểu vì sao trước đây mình lại nói ra những lời như thế. Tình cảm thanh mai trúc mã bao năm, anh đã làm tổn thương hết.

 

Tôi không nhận lời xin lỗi của anh. Khi rời đi, anh có phần thất thần.

 

Sau này, khi tôi lại nghe tin về anh — vẫn là liên quan đến Vân Thiềm.

 
28.

Vân Thiềm không bao giờ chấp nhận việc mình đã trở lại với dung mạo thật. Nhưng hệ thống — sẽ không bao giờ quay lại nữa.

 

Cô ta không phải không muốn t r ả  t h ù tôi, nhưng lần nào cũng bị tôi bắt quả tang ngay tại chỗ.

 

Không còn cách nào, cô ta lại quay sang nhắm vào Tạ Tri Hành, muốn bắt đầu lại từ đầu.

 

Nhưng không còn khuôn mặt kia, Tạ Tri Hành chẳng nhận ra cô ta.

 

Trong một lần dây dưa kéo qua kéo lại, cả hai gặp tai nạn giao thông.

 

Tạ Tri Hành bị thương ở chân, còn Vân Thiềm thì… đâm đến mức thần trí không còn minh mẫn — trở thành người ngốc.

 

Tôi lướt điện thoại, nhìn bài báo trên trang tin tức, khẽ nhướng mày. Xem như báo ứng.

 

"Ngọc Khê, ăn cơm thôi!"


Mẹ tôi bưng nồi canh từ bếp ra, em trai tôi thì ngáp ngắn ngáp dài, mặt mũi còn chưa tỉnh ngủ.

Tôi đứng dậy, mỉm cười:

"Dạ, con ra ngay.”

 

Bên ngoài, ánh trăng rực rỡ, lặng lẽ tỏa sáng khắp sân nhà.

 

(Hoàn)

Loading...