Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Mãi Mãi Chỉ Là Thế Thân - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

20.

 

"Mẹ, lại mơ thấy ác mộng nữa à?"
Giữa đêm, khi mẹ lặng lẽ bước vào phòng kiểm tra tôi, tôi mở mắt gọi bà lại.

 

Đây không phải lần đầu mẹ lén đến xem tôi khi ngủ, nhưng là lần đầu tiên tôi không giả vờ nhắm mắt.

 

Hôm nay tôi mới nghe từ A Giác rằng mẹ từng mất ngủ, liên tục gặp ác mộng — cho đến khi Vân Thiềm xuất hiện, tình trạng mới dần khá hơn.

 

Không ngờ tôi vẫn còn thức, mẹ khựng lại, định nói gì đó nhưng chỉ thấy trong ánh mắt là sự lo lắng không giấu nổi.

 

Cuối cùng, bà khẽ nói một câu:

"Xin lỗi con."

 

Chỉ ba chữ thôi, nhưng khiến tôi lập tức gạt bỏ mọi hoài nghi trước đó, trong lòng chỉ còn xót xa.

 

"Mẹ không cần xin lỗi con. Con biết mẹ làm vậy nhất định có lý do, đúng không?"

 

"Ngọc Khê, cái chec rất đau đớn. Nếu có thể, mẹ thật lòng muốn con không phải trải qua bất kỳ đau đớn nào trong đời. Nhưng mẹ bất lực… chỉ có thể nhìn con chec đi, hết lần này đến lần khác mà chẳng thể làm gì…"

 

Nước mắt của mẹ rơi xuống má tôi, tay bà dịu dàng vuốt mái tóc tôi. Tôi vẫn giữ vẻ bình thản nhưng trong lòng là cơn sóng ngầm dữ dội.

 

Ý mẹ là… bà đã thấy tôi chec trong từng thế giới sao?

 

Một người bình thường sao có thể nhìn thấy những điều đó?

 

"Mẹ chỉ mong con bình an sống đến cuối đời. Những thứ khác, cứ để mẹ lo."

 

Đó là câu nói cuối cùng mẹ để lại đêm hôm ấy.

 
21.

 

Cuộc trò chuyện đêm đó khiến tôi day dứt mãi không yên. Trong khi đó, nhờ có sự thiên vị của mẹ, Vân Thiềm đã không còn buồn duy trì vẻ ngoài thân thiện với tôi.

 

Tất nhiên, tôi cũng chẳng phải kiểu sẽ để yên cho ai muốn làm gì thì làm.

 

Lần mâu thuẫn gần nhất là vì cô ta đòi bộ trang sức mà mẹ tặng tôi.

 

"Chị, bộ này đẹp không?"


Vân Thiềm đeo sợi dây chuyền mà tôi chỉ mới đeo một lần lên cổ, hỏi với vẻ đắc ý.

 

"Không ai từng dạy cô rằng lấy đồ không hỏi ý kiến người khác thì gọi là ăn trộm sao? Bỏ xuống. Và biến khỏi phòng tôi."


Cô ta không diễn nữa, tôi cũng chẳng cần khách sáo.

"Không. Bộ này tôi thích. Không phục thì chị đi méc mẹ đi."


Vân Thiềm nói xong định bỏ đi.

 

Tôi kéo tay cô ta lại:
"Tôi bảo — bỏ xuống!"

 

Cô ta trợn mắt, định vùng ra, nhưng tôi đã túm tóc cô ta đập mạnh vào bàn trang điểm.

"Nghe không hiểu tiếng người à?"

 

Vân Thiềm chec sững. Cô ta không thể tin được tôi, người luôn dịu dàng nhẫn nhịn, lại ra tay không báo trước như vậy.

 

"Buông tôi ra! Chị dám đ á n h tôi?! Tôi sẽ không tha cho chị đâu!"
Cô ta gào lên điên cuồng.

 

Tôi hừ lạnh, mặt không đổi sắc, nắm chặt tóc cô ta, đập đầu cô ta vào bàn thêm lần nữa.

 

"Thẩm Ngọc Khê! Tôi sẽ gi chị!"

 

【Hệ thống! Cô ta vi phạm quy tắc rồi! Mau gi con khốn này đi! Lần trước bảo do điểm hảo cảm quá cao nên không chặn được, giờ không còn lý do gì nữa!】

 

Bỗng nhiên, cánh tay tôi tê rần. Đến lúc này, mọi nghi ngờ đều thành sự thật.

 

Quả nhiên, hệ thống đã phản bội tôi. Hoặc nói đúng hơn, từ đầu đến cuối — tôi và Vân Thiềm dùng chung một hệ thống.

 

Làm tổn hại một người đang được cùng hệ thống bảo hộ — mới được coi là vi phạm quy tắc và bị trừng phạt.

 

【Thẩm Ngọc Khê đã hủy liên kết hệ thống, không còn là nhiệm vụ giả, hệ thống không có quyền trừng phạt.】

 

Giọng hệ thống quen thuộc — nhưng lại vang lên trong đầu Vân Thiềm.

 

 
22.

 

Màn kịch cuối cùng cũng bị người giúp việc phát hiện, gọi mẹ đến.

 

Tôi ngồi đối diện cô ta trong phòng khách, nét mặt lạnh tanh, nhắm mắt không buồn nhìn.

 

Vân Thiềm vẫn diễn — khóc lóc kể lể.

 

"Nếu hai đứa không sống chung hòa thuận được, vậy Ngọc Khê… con ra nước ngoài đi. Ngần ấy năm, là Thiềm Thiềm ở bên cạnh mẹ, mẹ quen rồi..."

 


Mẹ lên tiếng. Phòng khách như bị đóng băng.

 

Tôi mở mắt ra. Ánh nhìn đầu tiên là Vân Thiềm — vẻ mặt không giấu được niềm vui sướng.

 

Cô ta ngả đầu vào lòng mẹ, mẹ để mặc, không đẩy ra — nhưng ánh mắt thì lạnh lùng, chỉ là Vân Thiềm chẳng thèm để ý.

 

Đây là tín hiệu chiến thắng của cô ta. Khi người ta quá đắc ý, họ thường không nhìn ra những chi tiết nhỏ mang tính hủy diệt.

 

"Được…”


Tôi nhìn mẹ rất lâu, cuối cùng chỉ đáp một chữ.

 

"Thua rồi nhé!"
Vân Thiềm nhếch môi, làm khẩu hình trêu chọc.

 

Chuyện "ra nước ngoài" coi như đã quyết. Cô ta hả hê tuyên bố với mọi người rằng mình là người chiến thắng.

 

Trong giới bắt đầu xì xào. A Giác tức đến mức không về nhà, nhưng chẳng thay đổi được gì.

 

"Hệ thống, tôi nghĩ kỹ rồi. Tôi muốn liên kết lại. Tôi sẽ khiến tất cả phải hối hận. Có lẽ cậu nói đúng — bạch nguyệt quang chỉ nên tồn tại trong hồi ức."

 

Tôi cúi đầu cười nhạt. Không một lời đáp.

 

"Đến cả cậu cũng bỏ rơi tôi sao? Có lẽ ngay từ đầu tôi không nên quay lại…"

 

Tôi lẩm bẩm, thì đột nhiên, giọng nói quen thuộc vang lên:

 

【Ký chủ Thẩm Ngọc Khê, có xác nhận tái liên kết với hệ thống 933 không?】

 

Tôi khẽ chớp mắt, cố gắng ra vẻ mừng rỡ:
"Tốt quá, cậu vẫn ở đây…"

 

【Vẫn luôn ở đây.】

 

"Cậu nói đúng. Tình cảm con người dễ đổi thay. Tôi đã thua người thay thế mình. Vậy… cậu thì sao? Cậu có phản bội tôi không?"

 

Tôi dò xét.

Hệ thống im vài giây, rồi đáp:

 

【Hệ thống không thể phản bội ký chủ. Nếu làm vậy sẽ bị tiêu hủy.】

 

Tôi chợt nhớ lại — bốn năm trước, ngày tôi đồng ý liên kết, hệ thống từng nói cho tôi biết vị trí nút tự hủy.

Chỉ là lúc ấy tôi quá tin tưởng, không nghĩ đến chuyện dùng nó.

 

【Ký chủ Thẩm Ngọc Khê, xác nhận tái liên kết?】
Tôi bấm chọn "Xác nhận".

 

Khi quy trình tái liên kết bắt đầu, tôi lạnh lùng hỏi:
"Vân Thiềm cũng là nhiệm vụ giả của cậu đúng không?"

 

【Phải.】


Nó ngạc nhiên vì tôi phát hiện, nhưng hiện tại không còn mâu thuẫn lợi ích nữa, nó không giấu giếm.

 

Theo quy tắc, hệ thống không được nói dối với ký chủ.

 

Hóa ra nó vốn là bản sao từ hệ thống chính của Vân Thiềm, được phân ra để lừa thế giới, cướp lấy khí vận của tôi — để cô ta thay thế tôi sống cuộc đời đáng ra thuộc về tôi.

 

Chúng tưởng tôi sẽ chec mãi trong các thế giới nhiệm vụ. Không ngờ tôi sống sót trở về.

 

Chúng không thể diệt tôi, đành cho tôi sống lại — nhưng không ngờ, khí vận vừa thấy tôi là ùa về, như thể tôi mới là chủ nhân đích thực.

 

Vân Thiềm từng nghĩ có hệ thống, có điểm hảo cảm tích lũy suốt mấy năm, tôi không thể địch lại. Nhưng khí chất bạch nguyệt quang quá mạnh.

 

Chỉ vài lần đối mặt, cô ta đã thua.

 

Để loại bỏ tôi, hệ thống buộc phải dụ tôi quay về con đường nhiệm vụ.

 

Thì ra… "cái chec", "bị thay thế" — đều là giả. Tất cả chỉ là kế hoạch của hệ thống và Vân Thiềm để chiếm đoạt cuộc đời tôi.

 

Loading...