Mãi Mãi Không Rời
Chương 3
8
Tôi cuống cuồng xin lỗi người qua đường vô tội.
Người qua đường trong tay gắt gao nắm chặt cái lon, sắc mặt xanh mét.
Tôi quả thật không nhìn thấy anh ấy.
Có thể là trời quá tối, cũng có thể là anh ấy mặc quá tối, cũng có thể là tôi uống chút rượu, thần trí không quá thanh tỉnh.
Dù sao đi nữa, nếu tôi là một người qua đường vô tội bất ngờ bị một cái lon bay vô đầu, còn bị nước thừa bên trong bắn tung tóe lên đầu, tâm tình cũng sẽ không sẽ tốt lắm…..
“Nếu không…… Để tôi dẫn anh đi gội đầu?”
Tiểu ca ca không lên tiếng, tỉ mỉ nhìn chằm chằm tôi trong chốc lát, sắc mặt tựa hồ có điều hòa hoãn, mở miệng nói: “Ôn Nhiên?”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh ấy.
Ngay sau đó, liền rơi vào một đôi mắt đen kịt.
Tôi từ nhỏ đã nhìn khuôn mặt đẹp trai của Giang Yến lớn lên, đối với diện mạo của người khác trên cơ bản nằm trong trạng thái miễn dịch.
Nhưng dù vậy, tôi cũng không thể không cảm thán một câu, tiểu ca trước mắt này thật sự sinh ra với một bộ da tốt.
Tôi nhìn hơn nửa ngày, cũng không tìm được nhân vật số một như vậy trong trí nhớ.
Tiểu ca hít sâu một hơi.
“Thời Diễn, học năm ba cùng chuyên nghành với em.”
Thời Diễn… nghe có chút quen tai, là học trưởng cùng chuyên ngành.
Người quen thì dễ làm rồi.
Tôi vẻ mặt áy náy nhìn anh ấy.
“Thật trùng hợp nha học trưởng, chúng ta lại có thể ở chỗ này gặp được, thật sự là rất có duyên nha. Nếu là người quen, vậy chuyện này nếu không…”
“Em nghĩ hay lắm.” Thời Diễn ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Cái lon “bùm” một tiếng bay vào thùng rác
Anh xách cổ áo sau của tôi lên rồi đi vào một tiệm làm tóc gần nhất.
Ông chủ Tony nhiệt tình chào hai chúng tôi: “Hai vị, xem xem cần phục vụ gì?”
Tôi nhận mệnh chỉ chỉ đầu ổ gà vị bia của Thời Diễn: “Gội đầu cho anh ấy.”
Tony vung tay lên, một anh học trò dẫn Thời Diễn đi.
Sau đó anh ta cười tủm tỉm nhìn về phía tôi: “Vậy cô thì sao. Cần phục vụ gì?”
9
Thời Diễn gội đầu xong chỉ mất bảy tám phút.
Ngay khi bước ra, anh thấy tôi đang ngồi chán chường trước gương, mặc cho Tony vuốt tóc tôi.
Tôi chào Thời Diễn.
“Em muốn nhuộm tóc, anh có việc thì đi trước đi.”
Lời ngầm chính là: “Anh có thể đi.”
Thời Diễn lại nhướng mày, có thể là gội đầu xong cảm thấy mình lại khôi phục vẻ đẹp trai, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
“Em nhuộm đi, lát nữa cùng nhau trở về trường học.”
Tôi nhìn anh qua gương, vừa vặn đối diện với ánh mắt của anh.
Thời Diễn bình tĩnh dời tầm mắt, bổ sung một câu.
“Nơi này cách trường học rất xa, bây giờ lại rất muộn, một cô bé như em cho dù là đón xe cũng không an toàn lắm.”
10
Người còn rất tốt.
Tôi hướng phía anh cười cười.
Tóc chưa được nhuộm trước đây, vì vậy màu lên rất đẹp.
Chưa đầy hai tiếng đồng hồ, tôi tấm tắc lên tiếng với chính mình trong gương.
Đêm nay vốn có trang điểm, Tony lại cố ý nhuộm màu xám tím trắng.
Trông cũng không tệ lắm.
Nhìn như vậy, xem ra cũng rất xinh đẹp.
Tôi quay đầu nhìn về phía Thời Diễn, anh cũng vừa vặn ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí tựa hồ có thêm vài phần mập mờ.
Kinh diễm lóe lên trong mắt anh.
Tôi không được tự nhiên ho một tiếng.
“Rất đẹp, rất hợp với em.”
Thời Diễn không chút keo kiệt khen ngợi.
Tôi đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Chúng tôi rõ ràng chưa từng gặp mặt, ít nhất tôi đối với Thời Diễn người này không có ấn tượng quá sâu sắc.
Nhưng giọng nói quen thuộc của anh luôn khiến tôi cảm thấy chúng tôi đã quen biết nhau rất lâu.
Tôi lấy lại tinh thần, chỉ nhìn thấy bóng lưng Thời Diễn đi ra cửa.
“Ông chủ… Ông chủ, mã ở đâu?”
“Tiểu tử đi cùng cô đã trả tiền rồi.”
11
Thời Diễn không chấp nhận tiền lì xì và chuyển khoản dưới bất kỳ hình thức nào.
Tôi cũng cảm thấy rất hoang mang, là tôi hại anh bị xối một đầu bia, như thế nào kết quả là ngay cả tôi nhuộm tóc tiền cũng do anh trả.
“Chẳng lẽ anh thầm mến tôi?”
“Không, không, không, không.”
Tôi vội vàng gạt suy đoán lố bịch này ra khỏi đầu.
Tổng cộng hai chúng tôi cũng chưa từng gặp mặt mấy lần, muốn nói anh ấy nhất kiến chung tình với tôi, tôi đây cũng không tin được một chút.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một cách giải thích.
“Đầu óc anh ấy có vấn đề.”
Nghĩ không ra dứt khoát không nghĩ nữa.
Tuy rằng đầu óc anh không tốt, tôi cũng không thể tùy tiện chiếm tiện nghi của người ta.
Tôi mở wechat gửi tin nhắn cho anh ấy.
[Học trưởng, vậy khi nào anh rảnh? Em mời anh ăn một bữa cơm đi.]
Phía trên là ghi chép nửa giờ trước chuyển khoản, hơn nữa anh ấy cứ như đã mất tích, không trả lời bất cứ câu nào.
Rất nhanh lại có tin nhắn tới: [Gọi anh Thời Diễn là được.]
[Trưa mai được không?]
[Có thể.]
Tôi rửa mặt xong, nhìn thấy giường của Đỗ Tuyết Như còn trống.
Lúc này đã muộn, Đỗ Tuyết Như đoán chừng đêm nay sẽ không trở lại.
Hẳn là ở cùng với Giang Yến.
Một đêm không mộng mị.