Mãi Mãi Không Rời
Chương 4
12
Tôi ngủ đến khi tự tỉnh dậy.
Hai người bạn cùng phòng đều đã không thấy, Đỗ Tuyết Như cũng không trở về.
Mở điện thoại ra, lúc bốn giờ sáng, trên điện thoại có thêm năm sáu cuộc gọi nhỡ của Giang Yến.
May mà hôm qua trước khi đi ngủ tôi đã bật chế độ im lặng.
Cùng lắm…… Giang Yến lúc đó không phải nên ở cùng với Đỗ Tuyết Như sao?
Anh ta mắc bệnh gì?
Rất kỳ lại, từ khi biết anh ta và Đỗ Tuyết Như quen nhau, tôi tựa hồ chỉ khổ sở một đoạn thời gian ngắn.
Càng về sau cũng là một loại thoải mái.
Trong những năm qua, tôi đã cố gắng hết sức.
Thời Diễn không thích tôi, đó là tổn thất của anh ta, không phải của tôi.
Đấu tranh tư tưởng một hồi, đột nhiên nhớ tới còn hẹn ăn cơm với Thời Diễn.
Rửa mặt xong, tôi trang điểm nhẹ, vừa thu dọn đồ đạc vừa nhắn tin cho Thời Diễn: [Em sẽ lập tức ra ngoài.]
Bên kia trả lời rất nhanh: [Được, từ từ thu dọn, không cần gấp.]
Lúc tôi vừa định ra khỏi cửa, Đỗ Tuyết Như đã đi giày cao gót trở lại.
Tôi cũng không biết phải nói gì, chỉ đơn giản là chào hỏi.
Cô ta ý tứ không rõ từ trên xuống dưới đánh giá tôi, ánh mắt mang theo vài phần địch ý.
Cô ta cười nhạo một tiếng.
“Muốn ra ngoài à? Ôn Ôn.”
Giọng nói của Đỗ Tuyết Như mang theo một loại âm dương quái khí nói không nên lời, làm cho tôi không hiểu sao có một loại cảm giác khó chịu.
Tôi đưa ra phán quyết.
Các chị em không biết đã mắc bệnh gì.
Tôi không nhìn cô ta, nhìn lướt qua thời gian di động, vẫn còn kịp.
Tôi muốn ra cửa, lại thấy cô ta đứng ở cửa không nhúc nhích.
Muốn kiếm chuyện?
Tôi cầm đồ đi tới cửa, nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, gằn từng chữ: “Làm ơn, cho qua.”
13
Thời Diễn đứng trước cửa tiệm thịt nướng, cúi đầu chăm chú nhìn di động.
Mặt trời mùa hè nắng chói, mồ hôi to như hạt đậu theo thái dương của anh chảy xuống.
Tôi chạy chậm tới: “Xin lỗi, anh đợi lâu rồi phải không?”
“Không lâu. ”
Thời Diễn tắt điện thoại cười với tôi.
“Đi thôi. ”
Khung cảnh tiệm thịt nướng rất tốt, người không nhiều lắm, cũng coi như yên tĩnh.
Tính cách Thời Diễn nhìn không gần gũi lắm, lại ngoài ý muốn chăm sóc người khác.
Sau khi rửa tay trở về, tôi phát hiện trên bàn có thêm hai phần đồ ngọt.
Lúc anh nướng thịt, cũng rất kiên nhẫn chủ động đi lật thức ăn, lấy kéo nhỏ cắt thịt từng phần từng phần, đặt vào trong đĩa của tôi.
Nhìn khuôn mặt bị hơi nóng hun đỏ của anh, trong lòng tôi có chút băn khoăn, giật lấy cái kẹp trong tay anh.
“Để em làm, anh ăn cơm trước đi. ”
Thời Diễn ngẩng đầu nhìn tôi một cái, nở nụ cười.
Cũng không biết cười cái gì, anh lại nhanh chóng đoạt lại cái kẹp, giống như đang đoạt bảo bối gì đó với tôi.
“Không cần, em phụ trách ăn là được.”
Thấy tôi còn muốn nói gì đó, anh nháy mắt.
“Bị hơi nóng hun, trôi lớp trang điểm thì làm sao bây giờ? Ngược lại anh không sao cả, em hy vọng lát nữa mình để mặt xấu đi ra ngoài?”
Tôi bị anh làm cho nghẹn họng, thấy anh cũng không chậm trễ việc ăn, cũng không nói gì nữa, liền yên lặng hưởng thụ sự phục vụ của anh.
Trong thời gian đó, hai chúng tôi trao đổi cũng không nhiều.
Chính là một người phụ trách nướng, một người phụ trách ăn, cũng coi như là một loại ăn ý kỳ lạ.
Tính cách Thời Diễn vừa nhìn đã biết không tìm được đề tài gì, ngoại trừ hỏi tôi có ăn cái này hay không, có ăn cái kia hay không, cũng rất ít khi chủ động nói gì khác, ngược lại khiến tôi cảm thấy rất tự nhiên.
Sau khi ăn xong, tôi túm lấy Thời Diễn trả tiền trước, sau đó kéo anh đi ra ngoài.
Anh nhìn tôi, ánh mắt lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
“Vậy tốt xấu gì cũng để anh mời em ăn kem đi. ”
14
Mặt trời chói chang, oan gia ngõ hẹp.
Tôi cầm hai hộp kem dâu tây chờ Thời Diễn, đụng phải Giang Yến và Đỗ Tuyết Như.
Giang Yến kinh ngạc nhìn tôi: “Ôn Ôn, tôi gọi cho cậu nhiều cuộc điện thoại như vậy, sao không nhận?”
Đỗ Tuyết Như cũng ôn nhu cười.
“Ôn Ôn, thật trùng hợp, đi một mình sao? ”
Các chị em thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.
Dù sao đưa tay không đánh người tươi cười, tôi gật gật đầu, suy nghĩ một chút trả lời: “Tôi sẽ không quấy rầy hai người hẹn hò, tôi còn có chuyện. ”
Giang Yến túm lấy tôi.
“Ôn Ôn, cậu tức giận sao?”
Tôi cảm thấy anh ta rất buồn cười.
“Cậu nói linh tinh gì vậy, buông tay ra.”
Sắc mặt Đỗ Tuyết Như trầm xuống: “A Yến, Ôn Ôn có việc, anh đừng quấy rầy cô ấy.”
Giang Yến không để ý tới cô ta, túm lấy cánh tay tôi, tận tình khuyên bảo nói: “Cậu có thể không nhận điện thoại của tôi, cũng có thể không để ý tới tôi, nhưng đừng vì tức giận tôi mà tùy tiện ở cùng với những người đàn ông khác, cậu hiểu anh ta không? Cậu có biết anh ta là ai không? Tri nhân tri diện bất tri tâm.”
Tôi phản ứng trong chốc lát, mới hiểu được ý trong câu “Vì tức giận anh ta cùng nam nhân khác ở chung một chỗ.”
Trước kia làm sao không phát hiện anh ta không biết xấu hổ như vậy.
Đến lượt anh ta quản?
“Giang Yến, cậu mau buông tôi ra, nếu không tôi…”
Giang Yến đột nhiên bị đau kêu một tiếng, buông lỏng cánh tay tôi ra.
Là Thời Diễn, anh chú ý tới tình huống không đúng, vội vàng chạy tới.
Lúc này, anh đang nắm cổ tay Giang Yến.
“Tôi không rõ cậu là ai, nhưng… người bên cạnh là bạn gái cậu phải không?”
“Cậu ở trước mặt bạn gái mình, túm lấy một cô gái khác sống chết không buông, hình như cũng không phải người tốt gì nhỉ?”
Giang Yến dùng sức hất tay Thời Diễn ra, cắn răng.
“Thời Diễn?”
Thời Diễn nhíu mày.
“Chúng ta quen nhau sao?”
Khuôn mặt tuấn tú của Giang Yến trong nháy mắt liền đỏ bừng.
Anh ta cũng không biết là tức giận hay là cái gì, dù sao tôi cảm giác đỉnh đầu anh ta đều sắp bốc khói.
Nhìn còn rất có cảm giác vui vẻ.
Anh ta cố nén tức giận.
“Đây là chuyện giữa tôi và Ôn Ôn, cho dù hai người ở bên nhau, cũng không tới phiên anh quản.”
“Ôn Ôn, đi theo tôi, cách xa anh ta một chút, anh ta không phải là người tốt lành gì.”
Giang Yến lại vươn tay muốn kéo tôi.
Thời Diễn gạt tay anh ta ra, nhận lấy kem ngọt trong tay tôi, không nhìn anh ta nữa.
“Ôn Nhiên, đi thôi, anh đưa em về.”
Lúc này, hai người bọn họ đều nhìn chằm chằm tôi, giống như đang chờ tôi đưa ra quyết định.
Sao tình hình lại phát triển thành như này vậy?
Bên cạnh đã có người đang chỉ vào chúng tôi thì thầm.
Tôi bị choáng váng bởi cảnh tượng trước mắt.
Trước bao nhiêu người, hai người này làm ra trò cười như vậy, khiến cho tôi muốn tìm một cái khe đất chui vào.
Lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến hai tiếng nức nở.
Hai tay Đỗ Tuyết Như bị chính mình nặn ra hai dấu màu xanh tím.
Cô ta hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Thời Diễn, cái loại ngạo mạn khi đối mặt với tôi toàn bộ biến mất hầu như không còn.
“Học trưởng, sao anh có thể đối xử với em như vậy…”