Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mãi Mãi Không Rời

Chương 7



19

Mở mắt lần nữa, lọt vào mắt là một mảnh trắng bệch.

Thời Diễn đang chăm chú nhìn tôi.

Nhìn lén bị phát hiện, lỗ tai Thời Diễn đỏ lên, trong con ngươi toát ra vài phần luống cuống.

“Ôn Nhiên……”

“Sao anh lại ở đây?”

Tôi kéo anh, nghi hoặc hỏi.

“Anh gọi điện thoại cho em, kết quả là bạn cùng phòng của em nghe.”

Nói đến đây, Thời Diễn nhíu mày.

Thần sắc anh có vài phần cố nén tức giận.

“Đám người này vài phần tin đồn thất thiệt cũng có thể dùng làm cái cớ tổn thương người khác!”

Tôi vỗ vỗ Thời Diễn trấn an.

Anh ấy nhìn tôi.

“Anh đã nhờ bạn bè khoa máy tính xóa hết những bài viết bịa đặt sinh sự trên topic rồi.”

“Tường thổ lộ do một nam sinh điều hành, cậu ta là người hâm mộ Đỗ Tuyết Như. Cậu ta tạm thời không chịu xóa tin nhắn đó… Nhưng đừng lo, anh sẽ nghĩ cách. Không chỉ vậy, bọn họ nhất định phải xin lỗi em vì hành động của bọn họ.”

“Ôn Ôn, em cái gì cũng đừng nghĩ, chỉ cần bảo vệ tốt bản thân là được. Bạn cùng phòng em đã đi tìm dì quản lý ký túc xá kiểm tra camera, người giội sơn này rất nhanh sẽ bị bắt.”

Ánh mắt anh nặng nề nhìn về phía tôi.

“Những việc bạn cùng phòng hoa khôi của em làm với em đã cấu thành vu khống bịa đặt, người giội sơn cũng bị tình nghi gây hấn.”

“Bởi vì em bị giội sơn, dẫn tới trúng độc nghiêm trọng sốc hôn mê, những thứ này đều không phải việc nhỏ.”

“Khi cần thiết, báo cảnh sát cũng là một cách để bảo vệ bản thân.”

“Những người phải vì hành vi của mình trả giá thật lớn.”

Thanh âm Thời Diễn không lớn, nhưng vô cùng kiên định, mang theo ma lực khiến người tôi an tâm.

Đột nhiên, anh dừng một chút, lại cẩn thận nhìn về phía tôi.

“Anh tự tiện chủ trương như vậy, em sẽ không tức giận chứ……”

Nhìn mặt Thời Diễn, lòng tôi mềm nhũn hóa thành nước.

Tôi nhìn anh, hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Thời Diễn, lúc trước em đoán được Đỗ Tuyết Như có thể gây sự ở trong phòng. Để phòng ngừa, em đã mở chức năng ghi âm trên điện thoại di động.”

Tôi cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, khi tôi gặp phải những chuyện này, sẽ có một người như vậy, kiên định đứng ở bên cạnh tôi.

Cho nên vì bảo vệ chính mình, tôi nhìn như tùy tiện, kì thực mọi thời khắc đều cảnh giác.

Tôi vì chính mình giữ lại chứng cứ, đây cũng là thứ giúp tôi phản kháng dư luận công kích.

Chứng cứ này, có thể ở thời cơ thích hợp nhất xoay chuyển tình thế, vạch trần một mặt chân thật nhất của Đỗ Tuyết Như.

Hiện tại, tôi muốn giao nó cho Thời Diễn.

Tôi lấy điện thoại ra, tìm một đoạn ghi âm, nhấp vào phát.

Đôi mắt Thời Diễn lóe ra những đốm sáng lấp lánh.

Giọng nói cuồng loạn của Đỗ Tuyết Như từ trong điện thoại truyền đến.

“…… Cậu không nên cướp học trưởng khỏi người tôi.”

“… Tôi cho phép cậu ghen tị với tôi… Nhưng cậu đã dùng một phương thức sai lầm nhất… Tôi biết cậu thích Giang Yến, vốn tôi chỉ muốn chơi đùa với anh ta mà thôi…”

“Người cậu thích ở trước mặt tôi là một con chó nhỏ nghe lời vô cùng…”

Phanh!

Thứ gì đó rơi xuống đất, phát ra một âm thanh thanh thúy.

Tôi và Thời Diễn đồng thời nhìn về phía cửa.

Là Giang Yến.

Anh ta ngơ ngác đứng ở cửa, trong mắt tràn ngập khiếp sợ, miệng há to.

Không cần nghĩ cũng biết, vừa rồi nội dung ghi âm một câu cũng không thoát khỏi lỗ tai của anh ta.

Dường như tôi nghe thấy tiếng trái tim tan vỡ.

Nghiệp quật!

20

Giang Yến chủ động yêu cầu giúp tôi làm sáng tỏ sự thật, anh ta đã khai báo chân tướng toàn bộ sự việc.

Thời Diễn cũng phát ra đoạn ghi âm đúng lúc, lập tức gây nên sóng to gió lớn.

Bộ mặt giả dối của Đỗ Tuyết Như hoàn toàn bị xé rách.

Trong lúc nhất thời, cô ta từ hoa khôi biến thành chuột chạy qua đường người người hô đánh.

Tôi trêu ghẹo Giang Yến: “Cho nên, cậu không phải vì yêu mà sinh hận chứ.”

Giang Yến nhìn tôi thật sâu.

“Ôn Ôn, tôi cũng không hận cô ấy.”

“Tôi không có tư cách đứng ở góc độ đạo đức phán xét cô ấy, tôi đã phụ lòng rất nhiều cô gái, đương nhiên, cũng bao gồm cả cậu.”

“Điều duy nhất khiến tôi không thể chịu đựng được là cô ấy đang làm tổn thương cậu.”

“Khi tôi nhận ra cậu đang từng chút từng chút rời khỏi tôi, lại ỷ vào cậu luôn luôn thiên vị, lừa mình dối người cho rằng cậu chỉ là đang cáu kỉnh.”

“Sau đó, tôi mới ý thức được, qua nhiều năm như vậy, chỉ có sự ra đi của cậu mới khiến tôi cảm thấy khủng hoảng.”

“Vì vậy, tôi muốn nói rõ ràng với cô ấy.”

“Hôm đó tôi hẹn cô ấy gặp mặt ở tiệm kem, chính là vì muốn xin lỗi cô ấy rồi chia tay.”

“Tôi chỉ hận mình quá chậm chạp, nói qua nhiều đoạn yêu đương như vậy, lại cho tới bây giờ chưa từng phát hiện qua tình cảm đối với cậu.”

Một lúc lâu, anh ta nhìn vào mắt tôi, nhẹ giọng hỏi: “Còn kịp không? Ôn Ôn.”

21

Tôi không thể trả lời câu hỏi của Giang Yến.

Ngày đó, tôi trầm mặc thật lâu.

Vừa định mở miệng thì anh ta đã ngắt lời tôi.

“Trong lòng tôi đại khái có đáp án, nhưng cậu… Đừng vội trả lời tôi.”

“Ôn Ôn, tôi trước đây phụ lòng cậu rất nhiều, có lẽ đây chính là báo ứng.”

“Chúng ta vẫn là bạn tốt, đúng không?”

Điểm này, tôi không do dự.

“Đương nhiên.”

Làm bạn với nhau hơn mười năm, sẽ không dễ dàng bởi vì những thứ này mà thay đổi.

Vậy là tốt rồi, anh ta thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười, “Vậy nếu… tôi nói là nếu, Thời Diễn thổ lộ với cậu, cậu đừng vội đồng ý anh ta.”

“Tại sao?”

“Ánh mắt đàn ông nhìn đàn ông là chuẩn nhất, cậu có thể khảo nghiệm anh ta nhiều hơn, anh ta không phải người tốt gì…”

“Giang Yến!”

Thời Diễn ở cửa phòng bệnh nghe lén, anh rốt cục nhịn không được vọt vào.

Giang Yến trên mặt xẹt qua chột dạ mắt thường có thể thấy được, nhưng vẫn đúng lý hợp tình: “Làm sao vậy?”

“Không, hỏi, đề.”

Thời Diễn tức cười, anh nghiến răng nghiến lợi kéo cổ áo Giang Yến đi ra ngoài.

Trước khi đi, anh nhìn tôi, ánh mắt kiên định.

“Ôn Nhiên, em yên tâm đi, anh sẽ làm cho anh ta trong khoảng thời gian ngắn, không có cách nào xuất hiện trước mặt em nữa.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...