Mãi Mãi Không Rời
Chương 6
17
Quả nhiên, người không mài không thành khí.
Sau khi bị tôi tát hai cái, Đỗ Tuyết Như yên lặng mấy ngày.
Nhưng mà, tôi nhạy bén từ trong đó ngửi ra một tia khí tức không tầm thường.
Cùng lắm không sao, cô ta không gây sự, tôi cũng vui vẻ yên lặng.
Sáng sớm hôm nay, Đỗ Tuyết Như đã sớm không biết đi làm gì, hai người bạn cùng phòng của tôi vụng trộm nhìn tôi xì xào bàn tán.
???
“Sao vậy, nhìn mình làm gì?”
Tôi hỏi với vẻ nghi ngờ.
Hai cô cẩn thận tiến lại gần.
“Ôn Ôn, trên tường thổ lộ có người nặc danh mắng cậu, người này nói cậu một chân đạp hai chiếc thuyền còn cướp bạn trai Đỗ Tuyết Như! Hiện tại phỏng chừng cậu đã nổi danh, phía dưới một hàng đều là bạn học mắng cậu.”
Bức ảnh đầu tiên, tôi và Thời Diễn ăn cơm ở tiệm thịt nướng.
Anh đứng lên hơi cúi người xuống, đặt thịt vào đĩa của tôi, ánh mắt chuyên chú nhìn mặt tôi nói gì đó.
Tôi cúi đầu, hai má đỏ bừng, còn mang theo vài phần xấu hổ mang theo ý cười.
Đó là vì thịt nướng hun khói!
Góc độ này……
Nếu tôi không phải là một trong những đương sự, chỉ nhìn ảnh chụp, tôi cũng sẽ cho rằng hai chúng tôi đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
Tôi ngăn chặn cảm giác khác thường truyền đến trong lòng, tiếp theo trượt xuống.
Tấm ảnh thứ hai, là trước cửa tiệm kem, Giang Yến kéo cánh tay tôi không buông, thần sắc lo lắng.
Thời Diễn bị người ta chặn lại, Đỗ Tuyết Như rưng rưng nhìn cảnh này, có vẻ vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Tấm ảnh thứ ba, xem ra là chụp cách thủy tinh bên ngoài tiệm làm tóc, không rõ lắm.
Tôi đưa lưng về phía ống kính, mái tóc màu xám tím đặc biệt nổi bật.
Thời Diễn đang cười rạng rỡ với tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh thứ ba rất lâu.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng là Đỗ Tuyết Như làm.
Ngày đó, Giang Yến theo Đỗ Tuyết Như chạy ra ngoài không biết đi làm gì, tám phần là đi ngang qua tiệm làm tóc nhìn thấy tôi và Thời Diễn.
Trách không được, ngày hôm sau cô ta trở về liền âm dương quái khí.
Bình luận phía dưới cơ bản đều là mắng tôi, cộng thêm đau lòng vì Đỗ Tuyết Như xinh đẹp lại thê thảm này.
Điện thoại của Thời Diễn tới rất đúng lúc.
Giọng anh nghiêm túc: “Ôn Ôn, em đừng nghe những người đó nói bừa, cũng đừng lên mạng xem loạn, anh đang liên lạc với người vận hành tường thổ lộ. Bảo anh ta xóa bỏ những tin tức không thật này, cũng xin lỗi em.”
“Hiện tại em đừng chạy loạn, ngoan ngoãn ở lại kí túc xá nhé.”
“Không cần lo lắng, anh…..”
Lúc này, bạn cùng phòng lại kinh hô một tiếng.
“Ôn Ôn, cậu mau xem nhóm bạn của Đỗ Tuyết Như!”
“Không sao, đừng lo lắng, đến lúc đó anh sẽ gọi lại cho em.”
Tôi vội vàng cúp điện thoại, nhấn vào wechat của Đỗ Tuyết Như.
[Đối phương chỉ giới thiệu bạn bè ba ngày gần đây.]
Hình như cô ta đã chặn tôi.
Tôi buông tay, đưa điện thoại di động cho bạn cùng phòng xem.
Cô ấy vội đưa điện thoại cho tôi.
Tấm đầu tiên bên trái là ảnh Đỗ Tuyết Như, cô ta trang điểm tinh xảo, khóc đến *lê hoa đái vũ.
*Mêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.
Hai tấm bên phải đều là ảnh chụp khuôn mặt đỏ bừng sau khi bị tôi đánh xong, làm “Chứng cứ”.
Phối văn:
[Người nào đó trong lúc dây dưa không rõ với học trưởng năm thứ ba đại học, lấy thân phận bạn thân nhiều lần lén tụ họp với bạn trai tôi. Tôi uyển chuyển đề nghị với cô ấy trong kí túc xá, hy vọng bọn họ có thể giữ khoảng cách, lại bị cô ấy tát một cái. Cho tới nay, cô ấy luôn khó chịu với mọi người trong phòng, mọi người đều cảm thấy cô ấy chỉ là tính cách thẳng thắn, nhẫn nhịn cô ấy. Tôi chưa từng nghĩ tới việc bắt nạt trong phòng sẽ xảy ra với tôi…… Hôm nay tôi đứng ra, là muốn nói cho các bạn học có thể giống như tôi đang phải chịu đựng những thứ này, gặp phải bắt nạt, phải dũng cảm đứng ra phản kích, nếu không, sự chịu nhục của bạn sẽ chỉ làm cho bạo hành trở nên nghiêm trọng hơn! Đúng không….. Tôi thật sự nhẫn nhịn đủ rồi.]
18
Bạn tốt chung của chúng tôi rất nhiều, hiển nhiên, phẫn nộ của mọi người đều bị những lời này của cô ta dắt mũi.
[Trước kia tôi thật sự không nghĩ tới Ôn Nhiên là người như vậy…… quá ngạc nhiên.]
[Chuyện này không ổn sao? Nói thật, bình thường tôi nhìn cô ta cũng không vừa mắt.]
Cũng có người có quan hệ tốt với tôi lên tiếng nói cảm thấy tôi không phải người như vậy, trong chuyện này có thể là có hiểu lầm gì đó.
Nhưng những bình luận đó nhanh chóng biến mất.
Đỗ Tuyết Như xóa bỏ tất cả bình luận thay tôi nói chuyện, chỉ để lại lời mắng tôi.
Không quá mấy phút, tôi nhìn thấy ảnh chụp màn hình trên weibo của Đỗ Tuyết Như và tường thổ lộ.
【 Thiết kế lớp 1 Ôn nữ sĩ còn không biết xấu hổ, trường học chúng ta như thế nào người nào cũng có đây? 】
[Nhìn bộ dạng trắng trẻo sạch sẽ, biết người biết mặt không biết tâm. Đau lòng mất một giây.]
Những thứ phía sau cũng không cần nhìn nhiều.
Tôi tắt điện thoại của bạn cùng phòng, trả lại cho cô ấy.
“Ôn Ôn……”
Cả hai nhìn tôi lo lắng.
“Chúng mình đều có thể chứng minh cậu không có bạo lực…”
Tôi khoát tay, trong lòng một mớ hỗn độn.
“Hiện tại bọn họ đang mắng mình, mắng hăng say, nếu như các cậu lúc này đi ra thay mình nói chuyện, nói không chừng Đỗ Tuyết Như sẽ sửa miệng nói ba chúng ta cô lập cô ta, đem hai cậu cũng kéo xuống nước.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Lúc này, cửa phòng ngủ bị gõ vang.
Tôi vừa nói vừa đi mở cửa.
“Đừng vội, trước đây tôi…”
“Đi chết đi!”
Vừa mới mở cửa, đã có người hắt một thùng sơn màu đỏ vào mặt.
Đó là một cô gái, cô đội mũ lưỡi trai màu đen, không thấy rõ mặt.
“Ôn Nhiên, cô quyến rũ bạn trai người khác! Không biết xấu hổ! Đi chết đi, đàn bà *kỹ nữ!”
*Có thể hiểu là gái lầu xanh.
Trong giọng nói của cô ta lộ ra sự điên cuồng.
Tôi sững sờ tại chỗ, mùi sơn xông thẳng vào mũi.
Trong mắt bắn vào một phần, nước mắt không ngừng chảy ra bên ngoài.
Chất lỏng màu đỏ tươi theo cổ tôi trượt vào quần áo, lại từ vạt áo “Tí tách tí tách” nhỏ xuống đất.
Bạn cùng phòng của tôi vội vàng xông lên, nhưng mà, người ở cửa đã chạy không thấy bóng dáng tăm hơi.
Một người bạn cùng phòng trực tiếp bị dọa khóc.
“Ôn Ôn… Ôn Ôn! Cậu không sao chứ! Chúng ta, chúng ta báo cảnh sát đi…”
Tôi muốn trấn an vỗ vỗ cô ấy, lại nhìn thấy một tay sơn màu đỏ.
Tôi lặng lẽ rút tay lại.
“Không sao đâu, đừng khóc, trước tiên giúp mình chụp ảnh, lưu làm chứng cớ.”
Cổ họng tôi đột nhiên dâng lên một trận cảm giác nóng rực, đầu cũng đau dữ dội.
Sau đó, phiền mọi người đưa tôi đến bệnh viện.