Mãi Mãi Mười Năm
Chương 1
1
Tôi xuyên sách rồi!
Điều mà không ngờ tới nhất là thế mà tôi lại xuyên thẳng vào ngay trên giường của nam phản diện!
Lúc này, tôi đang nằm sấp trên người Cố Trần, không dám nhúc nhích. Dù sao thì trọng lượng của một người trưởng thành cũng không thể nhẹ nhàng gì cho cam.
Chỉ thấy, thiếu niên tuấn tú khẽ nhúc nhích cánh tay, rồi hàng mi dài như lông vũ rung động.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi lúng túng chào hỏi.
“H-hế lô.”
Cố Trần dụi mắt, ngẩn người.
Tôi cũng ngẩn người.
Lý do thứ nhất: Đẹp trai đến mức không tưởng. Cuốn sách miêu tả hắn là một kẻ lạnh lùng và tàn nhẫn.
Bỗng dưng tôi xuất hiện trên giường hắn.
Ai mà hiểu nổi?
Tôi thực sự lo lắng rằng mình sẽ bị hắn “khử” luôn vào giây tiếp theo.
Nhưng mà …
Chắc là do tôi nghĩ nhiều quá hay sao.
Đột nhiên, mắt Cố Trần sáng rực lên.
Hắn nắm lấy vai tôi, giọng nói phấn khích:
“Tuyệt vời! Nguyệt Lão gì linh nghiệm quá vậy, vừa mới ước xong đã rơi xuống một tiểu tiên nữ!”
Lạnh lùng đâu? Tàn nhẫn đâu!???
2
Khi tôi còn đang bối rối, bỗng một giọng nói vang lên trong đầu tôi:
“Ký chủ đừng sợ, Cố Trần say rồi, tưởng mình đang mơ thôi.”
“Với bây giờ hắn chưa thực sự hắc hóa, sẽ không gi.ết cô đâu.”
Cơ thể tôi cứng đờ: “Ai đó!?”
“Tôi là hệ thống của ký chủ nha.”
Thật may mắn bản thân tôi ở thế giới cũ là con mọt sách, bằng không, những chuyện kỳ quặc này xảy ra có khi tôi còn nghĩ mình sắp phải vào viện t.âm thần đến nơi rồi.
Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết của tôi, tôi đoán thế này.
“Vậy là tôi có nhiệm vụ phải làm đúng không?”
“Bingo, đoán đúng rồi! Nhiệm vụ của ký chủ chính là công lược Cố Trần.”
Thú thật, tôi không muốn nhận nhiệm vụ này cho lắm.
Trong nguyên tác, nam phụ Cố Trần ngay từ lần đầu gặp gỡ đã đem lòng yêu nữ chính say đắm, thậm chí đến mức gần như phát c.uồng.
Có lẽ vì không có hào quang nam chính, cho dù Cố Trần có đối xử tốt với nữ chính đến đâu, cô cũng không hề rung động.
Về sau, nữ chính và nam chính đến bên nhau, lòng ghen tuông trong Cố Trần bùng phát dữ dội. Hắn không chỉ phá hủy công ty của nam chính mà còn gi.am cầ.m nữ chính.
Nếu như sau này nữ chính không dùng cái ch.ết để uy hiếp, Cố Trần có lẽ sẽ không bao giờ dừng lại.
Cuối cùng hắn cũng phải nhận lấy kết cục bi thảm, dành cả phần đời còn lại sau song sắt.
Bây giờ để tôi đi công lược Cố Trần, khoan chưa nói đến trường hợp thất bại, thì cho dù có thành công đi chăng nữa, với bản tính âm u tàn nhẫn của Cố Trần, tôi cũng lo sợ rằng một ngày nào đó hắn sẽ nổi đ.iên lên đòi giam cầm tôi mất.
Nghĩ vậy, tôi đề nghị với hệ thống:
“Tôi có thể đổi nhiệm vụ khác được không?”
Hệ thống:
“Từ chối nhé, ký chủ. Cô phải tin tưởng vào bản thân mình hơn chứ.”
3
Hệ thống vừa dứt lời, Cố Trần đã đột ngột xoay người, ôm lấy eo tôi đổi chỗ, trong nháy mắt tôi đã bị cơ thể hắn bao trùm.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi, tay sờ mặt tôi miêu tả hình dáng.
“Tiểu tiên nữ, em có thể nghe thấy nguyện ước của tôi sao? Cho nên mới xuống trần gian để yêu tôi?”
Yêu đương?
Trong nguyên tác, Cố Trần không phải chỉ thích nữ chính thôi sao? Sao lại có thể ước nguyện như vậy?
Hệ thống đúng lúc này lên tiếng:
“Hiện tại Cố Trần vẫn chưa gặp được nữ chính, mà hôm nay lại là sinh nhật thứ 18 của hắn. Tuổi thanh xuân mà, ước mơ kiểu này cũng bình thường thôi.”
Dưới ánh mắt mãnh liệt của Cố Trần, tôi nuốt nước bọt.
Bỏ qua tính cách phản diện của Cố Trần, khuôn mặt này của hắn quả thật khiến trái tim tôi rung động.
Nghĩ đến việc phải công lược hắn, tôi dứt khoát gật đầu theo lời hắn nói.
Bỗng dưng, trong mắt Cố Trần lóe lên tia sáng đầy bất ngờ, hắn tiến về phía tôi.
Sau đấy cẩn thận dè dặt hỏi: “Vậy tôi … có thể hôn em được không?”
Hệ thống hớn hở reo lên:
“Ôi, kích thích quá, cho hắn hôn đi, hôn đi, ký chủ, mau hạ gục hắn!”
Ừm.
Được rồi.
Cái khứa hệ thống này, bình tĩnh lại chút đi.
Mặc dù môi của Cố Trần lấp lánh ánh nước, trông rất dễ hôn, nhưng hôn ngay trong lần đầu gặp gỡ thì có vẻ không ổn lắm.
“Có gì không ổn, dù sao khi tỉnh dậy cũng không chắc nhớ gì, cho dù nhớ cũng có lẽ nghĩ là mình đang mơ, ký chủ ơi, không hôn thì phí cả cơ hội!”
Hệ thống tiếp tục thêm dầu vào lửa.
Cố Trần thấy tôi im lặng hồi lâu, khóe miệng khẽ mếu, nhìn tôi với vẻ đáng thương vô cùng.
Chỉ một ánh mắt đó thôi, đã khiến tim tôi như tan chảy.
“Moaz moaz moaz.”
Cố Trần lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn áp môi lên, tôi đã âm thầm tẩy não hắn.
“Cố Trần, hôn tôi rồi thì là của tôi, anh không được thích ai khác nữa đâu nhé.”
Cố Trần nâng niu khuôn mặt tôi như nâng niu một viên ngọc quý, trịnh trọng hứa hẹn:
“Chỉ thích tiểu tiên nữ thôi.”
Càng lúc càng gần, tôi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.
Tuy nhiên,
Ngay khi môi chúng tôi sắp chạm vào nhau, hắn lại nghiêng đầu sang một bên rồi gục xuống vai tôi.
Có ý gì vậy?
Đây là không muốn thực hiện lời hứa phải không?
Trong lúc đó, trong đầu tôi, hệ thống lại bắt đầu phát ra những tiếng ồn ào.
“Làm sao ở độ tuổi hừng hực này mà cậu ta có thể ngủ được chứ?
“Mau thức dậy hôn đi.”
4
Cố Trần đã chìm vào giấc ngủ, nhưng trong lòng tôi lại đầy hoang mang.
“Vậy tiếp theo phải làm gì? Tôi phải đi đâu về đâu?”
Hệ thống đã mệt mỏi, bắt đầu an ủi tôi:
“Ký chủ đừng lo lắng, vì cô là người xuyên không, nên hệ thống sẽ cung cấp cho cô một loạt các đảm bảo cuộc sống, bao gồm ăn mặc, ở lại và đi lại.”
Mắt tôi sáng lên: “Vậy thì được.”
Tuy nhiên, điều cấp bách nhất lúc này là phải rời khỏi nhà của Cố Trần.
Tôi nhìn lướt qua người đang ngủ say.
Lỡ như hắn tỉnh dậy, hành động “tự ý xâm nhập nhà dân” của tôi sẽ khiến tôi bị đưa vào đồn.
Đang định lén lút chuồn ra ngoài.
Bỗng nhiên tôi nghĩ đến hệ thống.
“Này, có thể dịch chuyển tức thời không?”
Hệ thống: “Hả?”
Tôi tiếp tục nài nỉ: “Hệ thống trong mấy bộ tiểu thuyết nào cũng có bàn tay vàng’, cho tôi thử trải nghiệm một tí đi mà, xin cậu đó.”
Hệ thống có vẻ khó xử: “Biết thì biết, nhưng mà…”
“Thôi được rồi, đừng nói dông dài nữa, mau lên, tôi đã sẵn sàng rồi.”
Hệ thống nhỏ giọng: “Vậy… được thôi.”
5
Trong phòng tắm đầy hơi nước, thiếu niên có thân hình gầy gò nhưng lại vô cùng cao ráo đang mặc chiếc áo phông rộng thùng thình, giơ tay lau mái tóc ướt đẫm.
Tôi cố gắng giữ vững cơ thể, bốn mắt nhìn nhau.
Thiếu niên bị sự xuất hiện đột ngột của tôi làm cho hoảng sợ, há miệng to như quả trứng gà.
Tôi mỉm cười gượng gạo, khẽ nhếch mép.
Trong lòng thầm trách móc hệ thống: “Tôi bảo cậu đưa tôi trải nghiệm dịch chuyển tức thời, chứ không bảo dịch chuyển đến nhà tắm người khác!”
“Ký chủ, thực ra lúc nãy tôi định nói là tôi biết dịch chuyển tức thời, nhưng chỉ biết một nửa, không thể kiểm soát được điểm đến.”
“Hệ thống ơi, tôi là người mới mà.”
“Sao không nói sớm cho tôi biết chứ?”
“Thì cô đâu có cho tôi cơ hội để nói đâu.”
E hèm.
Tự trách mình đi!
Tôi nhìn thiếu niên đang ngây người, yếu ớt lên tiếng:
“Tuy rằng xuất hiện ở đây đột ngột như vậy là hơi quá đáng, nhưng trời đất chứng giám, tôi không phải là kẻ xấu.”
Thiếu niên phải một lúc lâu mới định thần lại, máy móc hạ tay xuống đang đau nhói, run rẩy hỏi: “Vậy chị là ai?”
Tôi nói phét: “Tôi nói tôi là thần tiên, cậu có tin không?”
Thiếu niên nhíu mày.
Rõ ràng là không tin.
Tôi tiếp tục lừa bịp.
“Hay là thế này nhé, bây giờ cậu nhắm mắt lại trước, đếm đến ba, tôi sẽ biến mất ngay lập tức ngay nè.”
Thiếu niên không hề nao núng.
Haiz.
Bây giờ lũ trẻ con không dễ lừa bịp như xưa nữa rồi.
Thiếu niên bước một bước về phía trước, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng phóng to trước mắt tôi.
Cậu ấy nhìn tôi với vẻ nghiêm túc:
“Em không muốn nhắm mắt, chị thật xinh đẹp, em không muốn chị biến mất đâu.”
Phải nói rằng, chân thành quả là tuyệt chiêu.
Câu nói đó thực sự khiến tôi vui vẻ.
Tôi mỉm cười chân thành với thiếu niên: “Cảm ơn nhé.”
Rồi tôi tung một chưởng, đánh cho cậu ấy ngất xỉu.
Mắt không muốn nhắm cũng phải nhắm.
Bằng không thì tôi làm sao đi được.
Hệ thống kinh ngạc: “Ký chủ giỏi quá.”
Tôi khẽ khàng sờ mũi: “Bình thường thôi.”
“Nhưng mà, người này là ai nhỉ? Nhìn cũng đẹp trai phết.”
Thành thật mà nói thì, tôi cũng là một con người ham mê nhan sắc đó.
Hệ thống thờ ơ thốt ra hai chữ: “Nam chính đó.”
Tôi: “…”
6
Sau sự cố vừa rồi, tôi không dám để hệ thống sử dụng thuật “độn thổ” nữa.
Tôi chuẩn bị đi ra ngoài bằng cửa một cách vô cùng bình thường.
Nhưng hệ thống lại không hài lòng.
“Ký chủ, tin tôi thêm lần nữa đi. Thất bại là mẹ thành công, để tôi thử lại một lần, lần này chắc chắn sẽ thành công.”
Tôi cười khẩy.
Không tin.
Thấy tôi không chịu đồng ý, hệ thống thay đổi chiến thuật.
“Được rồi, ký chủ cứ ra ngoài đi.
“Nhắc nhở nhẹ một chút, gia đình của Tống Dư Hoài đang ở trong phòng khách đó nha.”
Tống Dư Hoài chính là nam chính.
Tôi dừng lại một chút.
“Được rồi, vậy thì tin cậu lần nữa.”