Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mãi Mãi Mười Năm

Chương 2



7

Tuy nhiên, sự thật đã chứng minh, không thể tin tưởng nó một chút nào.

Tôi đứng trên cánh đồng hoang vu, nhìn xa xăm màu xanh cỏ mượt mà, lòng bình thản như nước hồ thu hỏi: “Vậy, đây là đâu?”

Hệ thống im lặng, hai giây sau mới lúng túng ho khan hai tiếng.

“Xin lỗi ký chủ, bị lỗi rồi.”

“Tôi cũng không biết đây là đâu.”

Tuyệt vời.

“Vậy làm thế nào để quay về?”

Hệ thống do dự: “Ký chủ, hay là cô ở đây trước đi, đợi tôi nghiên cứu một chút?”

“Nghiên cứu” này kéo dài đến năm năm.

Trên thảo nguyên rộng lớn này, tôi suýt trở thành một chủ trang trại, hệ thống mới báo cho tôi có thể quay lại làm nhiệm vụ.

Nhìn đàn bò đàn dê ba trăm con đang gặm cỏ ở xa, tôi nhắm mắt lim dim nằm ườn thoải mái trên ghế.

Có nhất thiết phải làm nhiệm vụ nữa không vậy?

Cuối cùng cũng có được cuộc sống mơ ước, tôi thực sự không muốn rời đi chút nào.

“Đã chắc chắn đã nghiên cứu rõ ràng chưa? Hay là thử kiểm tra lại lần nữa xem?”

“Chắc chắn, khẳng định đã nghiên cứu xong, ký chủ đừng trì hoãn thời gian nữa.”

Thấy tôi vẫn không nhúc nhích, hệ thống tiếp tục nói:

“Ký chủ, tôi quên nói với cô rồi, từ ngày bắt đầu xuyên sách, thời hạn chinh phục là sáu năm, đến nay chỉ còn sáu tháng nữa, nếu không hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, nhiệm vụ sẽ được coi là thất bại.”

Tôi im lặng.

Chỉ còn sáu tháng nữa, sao không đợi đến sáu ngày nữa rồi hẵng nói cho tôi luôn đi?

“Thất bại sẽ thế nào?”

Hệ thống không trả lời.

Nhưng tôi rất rõ ràng trong lòng.

Thì ch.ết thôi.

“Vì lỗi của tôi khiến ký chủ lãng phí rất nhiều thời gian công lược, tôi sẽ bồi thường, nếu ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, sẽ nhận được giải thưởng tám chữ số.”

Tôi đếm từng ngón tay, bật người dậy khỏi ghế, mắt sáng rực.

“Thật ư?”

“Thật.”

“Đi thôi, mau, không được ngừng đấy.”

8

Chỉ trong chớp mắt, tôi đã trở lại với nhịp sống hối hả của thành phố.

Theo diễn biến câu chuyện, tháng sau là ngày nam chính và nữ chính đính hôn.

Tất nhiên, mọi chuyện không suôn sẻ như vậy.

Công ty của nam chính bất ngờ vướng vào khủng hoảng dư luận.

Đám cưới buộc phải hoãn lại.

Tiếp theo đó, sóng gió liên tiếp ập đến, công ty liên tục gặp sự cố và cuối cùng tuyên bố phá sản.

Còn ai đứng sau thao túng tất cả?

Không cần phải đoán, đó chỉ có thể là Cố Trần.

Sau đó, nữ chính đến cầu xin Cố Trần nhưng lại bị hắn gi.am c.ầm.

Nữ chính tuyệt vọng, cố gắng ép Cố Trần bằng mạng sống. Biết rằng không thể có được tình yêu của nữ chính, Cố Trần cuối cùng đã buông tay.

Câu chuyện kết thúc với kết thúc viên mãn: người tốt bình an, kẻ xấu phải đền tội.

Tôi chìm trong suy tư.

Mọi chuyện đã đến nước này rồi, nữ chính sớm đã trở thành chấp niệm của hắn từ tám trăm năm trước.

Làm sao tôi có thể kéo hắn ra khỏi vực sâu của chấp niệm ấy được đây?

Tôi thở dài một tiếng.

“Hệ thống, hay là cậu lại đưa tôi về thảo nguyên đi, tôi muốn dành sáu tháng còn lại vui vẻ cùng đàn bò đàn cừu của tôi.”

Hệ thống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

“Vẫn câu nói cũ, ký chủ, cô phải tin tưởng vào bản thân mình chứ.”

… Tin tưởng gì nổi nữa.

Vì vậy, tôi đã chuẩn bị chiến lược “mặc kệ tất cả” mà công lược Cố Trần rồi.

Thuận theo tự nhiên, nghe theo ý trời. Thành thì tốt, không thành thì thôi.

9 giờ tối.

Tôi ngồi xổm ở góc tường vẽ vòng tròn.

Đằng sau là một câu lạc bộ được trang trí lộng lẫy.

Trên tấm biển hiệu vàng lớn có khắc hai chữ “Hạo Đình”.

Khi biết được Cố Trần ở đây, tôi đã vội vàng phi tới.

Tuy nhiên, khi đến cửa, tôi mới biết nơi này không phải ai cũng có thể vào, chỉ có hội viên mới được vào.

Hệ thống thở phào nhẹ nhõm: “Ký chủ, nhìn thấy cô tích cực làm việc như vậy, tôi đây yên tâm rồi.”

Tôi: “Yên tâm hơi sớm rồi đó, tôi chỉ muốn đến xem xem thiếu niên năm xưa mặt như hoa đào giờ đã thành cái dạng gì thôi.

Nếu mà không đẹp.

Vậy thì chỉ có một chữ.

Chạy.

Tôi đợi cả gần một tiếng đồng hồ mới thấy Cố Trần từ trong bước ra.

Hắn đứng trên bậc thềm, dáng người thanh mảnh như cây thông, mày kiếm thanh tú, đôi mắt sâu thẳm.

Hừm.

Càng nhìn càng đẹp trai.

Nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy khó gần.

Ngắm xong, tôi đứng dậy.

Không biết là do ngồi chồm hổm quá lâu, hay là do đứng dậy quá đột ngột.

Một cơn chóng mặt ập đến.

Cố gắng bước đi hai bước, tôi nhận ra rằng tốt nhất là nên đứng yên.

Trời đất quay cuồng, tôi cúi người lao về phía trước như một con muỗi không đầu.

Rồi đụng thẳng vào gương chiếu hậu của chiếc xe đỗ trước mặt Cố Trần.

Rắc một cái, gương chiếu hậu…

Yếu ớt mà rơi xuống?!

Phản ứng đầu tiên của tôi là, xe gì mà dỏm thế, còn dễ vỡ hơn trứng nữa.

Sau đó, tôi nhìn thấy hình con ngựa đỏ chót trên đầu xe.

Bỗng chốc, không khí như ngừng lại.

Biết thế hôm nay đã không ra khỏi nhà.

Không biết bao lâu sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau: “Tiền mặt hay chuyển khoản?”

Tôi quay người, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Chỉ được nói chuyện tiền bạc thôi sao?”

Cố Trần nhìn tôi từ trên cao xuống: “Nếu không thì muốn nói chuyện gì?”

Lúc này, tôi thực sự muốn pha trò: “Nói chuyện yêu đương nha~”

Nhưng tôi đã kìm nén được.

Chiếc Ferrari mất đi một gương chiếu hậu nhanh chóng rời đi.

Không lâu sau, một chiếc xe khác lại đỗ trước mặt tôi.

Cố Trần mở cửa xe trước và ngồi vào.

“Lên xe, nếu không muốn đến đồn cảnh sát nói chuyện.”

10

Vừa lên xe, Cố Trần đã bắt đầu tra hỏi thông tin cá nhân của tôi.

“Tên.”

“Ninh Nhan, ‘Ninh’ trong ‘Ninh Khả, ‘Nhan’ trong ‘Nhan Sắc’.”

“Số điện thoại.”

Tôi bấm bừa một dãy số.

“Địa chỉ nhà.”

Câu hỏi này làm tôi khó xử. Sau khi đến thế giới này, nơi duy nhất tôi từng sinh sống là thảo nguyên hoang vu kia.

Tôi cố gắng bịa ra một địa chỉ, nhưng không tài nào nghĩ được. Cuối cùng, tôi đành khai báo địa chỉ nhà ở thế giới cũ.

Cố Trần gật đầu hài lòng.

Sau đó, hắn hỏi tôi: “Không có gì muốn nói với tôi à?”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể miễn việc bồi thường không?”

Cố Trần cau mày: “Chỉ vậy thôi sao? Không còn gì khác à?”

Tôi lắc đầu.

Cố Trần cau mày càng lúc càng chặt.

Có chứ, chỉ là một gương chiếu hậu thôi mà, dù sao hắn cũng là nhân vật giàu có nhất trong truyện, cần thiết phải keo kiệt như vậy sao?

Trên trán tôi còn đang sưng to bằng đồng xu ba xu mà tôi cũng chẳng nói gì.

Thấy Cố Trần không chịu nhượng bộ, tôi bắt đầu chơi xấu:

“Trước tiên nói rõ nhé, tôi không cha không mẹ, không con cái, chỉ có một mình, không tiền, chỉ có mạng. ”

Cố Trần nhìn tôi một cách đầy suy tư.

Tôi khoanh tay trước ngực, cảnh giác nói: “Cưỡ.ng bứ.c phụ nữ là phạm pháp.”

Cố Trần như thể bị chọc giận, khẽ hừ một tiếng trong hốc mũi.

“Nhà tôi thiếu người giúp việc, bao ăn bao ở, nếu không muốn bồi thường thì đến nhận việc làm đi.”

Tôi: “…”

10

Đôi khi, không hành động cũng là một loại hành động.

Tôi đến đây hôm nay chỉ đơn giản là muốn xem xem Cố Trần có thay đổi gì không, chứ không hề có ý định làm gì khác.

Nhưng nào ngờ, tai họa ập đến bất ngờ.

Bỗng chốc, tôi biến thành ô sin đi trả nợ.

Cố Trần đưa tôi về nhà.

Chỉ tay vào căn phòng trống bên cạnh thư phòng, hắn nói: “Sau này cô ở đây.”

Cả người tôi cứng đờ, nhưng vẫn gật đầu.

Nói xong, Cố Trần liền lên lầu.

Đi được nửa chừng, hắn bỗng dừng lại, nhìn tôi với ánh mắt đầy mong chờ.

“Chắc chắn không còn gì muốn nói với tôi à?”

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi thử dò hỏi: “Chúc ngủ ngon?”

Ánh mắt mong chờ trong đôi mắt đào hoa của hắn tan biến thành những mảnh băng vụn.

Cố Trần không nhìn tôi thêm nữa mà đi thẳng lên lầu.

Không phải chứ.

Hắn rốt cuộc muốn tôi nói gì mới được?

11

Đêm đầu tiên ở nhà Cố Trần, tôi không hề khó ngủ như tưởng tượng. Ngược lại, tôi ngủ rất say.

Tuy nhiên, giữa đêm, tôi luôn cảm thấy trán ngứa, muốn đưa tay lên gãi, nhưng lại bị thứ gì đó trói chặt hai tay, không thể cử động.

Phải một lúc lâu sau, cơn ngứa mới dịu đi, thay vào đó là cảm giác mát lạnh dễ chịu.

Tôi xoay người, tiếp tục ngủ say.

Sáng hôm sau, tôi tuân thủ đúng bổn phận của một người giúp việc, dậy sớm từ sáng.

Khi rửa mặt, tôi phát hiện vết sưng đỏ trên trán đã đỡ hẳn, chỉ còn lại một mảng màu xanh.

Rửa mặt xong, tôi dọn dẹp sơ qua một chút rồi chuẩn bị di chuyển đến bếp.

Nhưng khi mở tủ lạnh ra, tôi ngớ người.

Tủ lạnh trống rỗng!

Tôi lè lưỡi.

Bình thường Cố Trần sống thế nào nhỉ?

Trong tiểu thuyết, Cố Trần được miêu tả là kiểu người con nhà giàu nhưng thiếu thốn cả tình yêu thương và sự quan tâm của gia đình.

Mẹ mất sớm, cha bỏ mặc không quan tâm.

Sau đó, ông ta thậm chí còn đưa người tình nhỏ và đứa con riêng 2 tuổi của mình về nhà.

Lòng căm thù của Cố Trần đối với cha mình được nuôi dưỡng từ nhỏ, và sự căm thù này cuối cùng đã bùng nổ khi vị trí của mẹ bị thay thế bởi một người phụ nữ đáng lẽ chỉ được lén lút.

Cố Trần cắt đứt quan hệ với cha mình, chuyển đến sống trong căn nhà của mẹ.

Mãi đến khi Cố Trần tốt nghiệp đại học, cha hắn qua đời vì nhồi máu cơ tim, Cố Trần mới quay trở lại nhà họ Cố.

Không ai ngờ rằng Cố Sinh Chí lại để lại toàn bộ công ty và phần lớn tài sản cho Cố Trần.

Việc đầu tiên Cố Trần làm sau khi nắm quyền là đuổi cặp mẹ con kia ra khỏi nhà.

Nhưng điều bất ngờ là Cố Trần không chuyển về sống ở biệt thự cũ của gia đình mà vẫn ở trong một căn nhà cách trung tâm thành phố gần hai tiếng đi xe.

Nhìn vào cái tủ lạnh trống rỗng trước mắt, tôi đoán là còn chả có dì giúp việc nấu ăn cơ.

Thảo nào hắn đồng ý cho tôi đến làm giúp việc một cách dễ dàng như vậy.

Hóa ra là thực sự thiếu người thật.

12

Không có nguyên liệu, tôi đành ra ngoài xem có chỗ nào bán đồ ăn sáng để mua về.

Vừa đi đến cổng khu dân cư, tôi lại quay trở lại.

Đột ngột quá.

Quên mất bản thân làm gì có xu nào trong người.

Tôi phàn nàn với hệ thống:

“Không phải đã nói sẽ đảm bảo cuộc sống cơ bản cho tôi sao? Có ai chơi game mà ví rỗng hơn cả mặt như tôi không?”

Hệ thống tủi thân thủ thỉ: “Ký chủ, cô nghĩ oan cho tôi rồi, lúc ở thảo nguyên tôi có để cô thiếu thốn gì đâu.

“Chỉ là bây giờ cô tự thiết lập mình là kẻ nghèo hèn không tiền, tôi không thể tùy ý ra tay giúp đỡ được.”

Tôi: “Còn dám nói hả, ai học nghệ không đàng hoàng mà vứt tôi ra thảo nguyên vậy?”

Tôi và hệ thống “giao lưu” “thân mật” trong đầu, hoàn toàn không chú ý đến người phía trước, đâm sầm vào họ.

Lần này cái trán xui xẻo của tôi không bị sao, mà là mũi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...