Mãi Mãi Mười Năm
Chương 3
Nước mắt sinh lý trào dâng trong mắt, làm mờ đi tầm nhìn.
Vừa xoa mắt, vừa xin lỗi.
Một giọng nói trong trẻo và dịu dàng lọt vào tai tôi.
“Không sao.”
Tôi loáng thoáng nhìn, người trước mặt khá cao.
Lại nói lời xin lỗi một lần nữa, tôi rẽ sang một hướng khác và bước đi.
Vừa đi được hai bước, cổ tay tôi đột nhiên bị ai đó nắm lấy.
Giọng nói của người đó vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Là chị hả?”
Cơ thể tôi khựng lại, lau nước mắt và quay đầu.
Lần này nhìn rõ hơn.
Trước mặt tôi là một người đàn ông tuấn tú, nụ cười nhàn nhạt treo trên khóe miệng. Khuôn mặt người đó dần dần hiện lên hình ảnh của chàng trai mà tôi gặp trong nhà vệ sinh năm năm trước.
Là nam chính, Tống Dư Hoài.
“Hóa ra chị ở đây, em đã tìm chị rất lâu rồi.”
Rắc rối.
Tôi thật sự không muốn có quá nhiều dây dưa tình cảm với bất kỳ ai ngoài mục tiêu công lược của mình.
Huống hồ chi người này còn là kẻ thù không đội trời chung của Cố Trần.
Hơn nữa, nghe theo lời cậu ấy nói rõ ràng là đã nhận ra tôi rồi.
Tôi không thể tiết lộ sự tồn tại của hệ thống, cũng không thể giải thích được tại sao lúc trước tôi lại xuất hiện một cách khó hiểu trong nhà vệ sinh nhà cậu ấy, hơn nữa còn đánh cậu ấy bất tỉnh.
Tôi dứt khoát phủ nhận: “Xin lỗi, cậu có phải nhận sai người rồi không?”
Tống Dư Hoài thu lại nụ cười, có chút vội vàng nói:
“Không thể nào nhận sai được, chị không nhớ tôi sao?”
Tôi khẽ nhún vai: “Tôi thật sự không quen cậu á.”
Tống Dư Hoài còn muốn nói gì đó nữa.
Đột nhiên, từ phía sau truyền đến giọng nói của Cố Trần.
“Ninh Nhan.”
Ngay sau đó, tôi bị Cố Trần kéo ra sau lưng hắn.
Cố Trần hỏi tôi:
“Anh ta là ai? Hai người quen nhau?”
Nói thật, câu hỏi của hắn khiến tôi hơi bối rối.
Anh ta à, Tống Dư Hoài.
Kẻ thù không đội trời chung của cậu, tình địch của cậu đó.
Cậu không biết gì sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tống Dư Hoài thì lại biết Cố Trần.
Cậu ấy không còn bám lấy danh tính của tôi nữa, mà rút ra một tấm danh thiếp đưa cho Cố Trần, vô cùng khiêm tốn.
“Cố tổng, ngưỡng mộ đã lâu.”
Tôi ngớ người.
Tống Dư Hoài vậy mà đối với Cố Trần khách sáo thế ư?
Chẳng phải họ vốn dĩ là oan gia đối đầu, không ưa nhau hay sao?
Mấy người bị làm sao vậy?
Tống Dư Hoài lên tiếng giải thích: “Vừa rồi vô tình va phải… Ninh tiểu thư.”
“Thấy có chút quen mắt, hẳn là nhận nhầm.”
“Thế nhưng mà, anh và Ninh tiểu thư đây …”
Tôi tỉnh táo lại, thay mặt Cố Trần trả lời: “Tôi là người giúp việc của anh ấy.”
Vẻ mặt bình thản của Tống Dư Hoài hiện ra một khe hở, xen lẫn sự khó tin và “may mắn”, nhưng nhanh chóng bị che đậy.
Cố Trần và Tống Dư Hoài lại trò chuyện thêm vài câu, đề cập đến những từ như “dự án”, “hợp tác”.
Từ đầu đến cuối, tôi đều không nghe thấy họ nhắc đến bất kỳ thông tin nào về nữ chính.
Đầu hơi ngứa, sắp mọc não rồi.
Lúc nào bị Cố Trần kéo về nhà cũng không hay.
Cố Trần vẻ mặt rất tức giận: “Sao chỉ không nhìn thấy em là em lại chạy đi rồi?”
Tôi: “?”
Tôi kể lại một lượt tất cả những gì xảy ra từ khi tôi thức dậy đến giờ.
“Tôi không hề chạy đi nhá, chỉ muốn đi mua đồ ăn sáng thôi, đi được nửa đường thì phát hiện ra mình không có tiền.”
“Vui lòng đừng vu khống tôi bừa bãi có được không? Tôi rất là có đạo đức nghề nghiệp đấy nhé.”
Cố Trần nhìn tôi nghi ngờ.
“Tôi thề.”
Rồi Cố Trần ném cho tôi một tấm thẻ: “Không giới hạn, cứ tiêu.”
Mắt tôi sáng rực.
“Vậy tôi có thể dùng tiền trong thẻ để bồi thường gương chiếu hậu cho anh không?”
Cố Trần tức giận bật cười, nghiến răng nghiến lợi: “Không… được.”
Tôi: “Ồ, không được thì thôi.”
Sau khi hết vui mừng, tôi mới cẩn thận mà quan sát trang phục của Cố Trần.
Áo ngủ, quần ngủ, mái tóc rối bời còn vương những giọt nước, thấm ướt mảnh vải mỏng manh quanh cổ, còn…
Tôi khẽ ho hai tiếng:
“Cố… ừm, ông chủ, anh có biết mình đang đi dép lê ngược chiều hay không?”
13
Tiểu ôsin có tiền rồi.
Vậy còn nấu cơm làm gì nữa?
Tôi suốt ngày lên mạng đặt các món ngon trên ứng dụng gọi đồ ăn.
Cố Trần không có bất kỳ ý kiến nào, hơn nữa còn ăn rất ngon miệng.
Chỉ có điều khiến tôi thắc mắc là———————
Cố Trần đi làm cũng phải mang theo ô sin hả.
Tôi không muốn đi.
Ai mà muốn suốt ngày ở dưới mắt ông chủ chứ?
Cố Trần bèn đòi thu hồi thẻ của tôi.
Tôi không nói gì hai lời…….
Lại đi.
Tôi tưởng Cố Trần mang tôi đi làm là để tôi rót trà pha nước cho hắn.
Tuy nhiên, không phải vậy.
Tôi ở trong văn phòng của hắn cả sáng và chiều, mà không thấy hắn sai bảo gì cả.
Trong lúc đó, thư ký đã mang đến cho tôi rất nhiều đồ ăn nhẹ.
Giống như đang ăn bám zậy ó.
Thật nhàm chán, tôi cầm lấy cuốn tạp chí trên bàn lật giở.
Chỉ lật được hai trang, tôi đã buông nó xuống.
Vì lật sách có tiếng động, tôi sợ làm phiền đến Cố Trần.
Thực sự không có việc gì để làm, tôi bèn coi Cố Trần như một pho tượng, ngắm nhìn một cách chăm chú.
Nhìn riêng từng bộ phận trên khuôn mặt Cố Trần, đều thuộc hàng xuất sắc, kết hợp lại càng không tìm ra được tì vết.
Nhưng tôi lại thích đôi mắt hắn hơn.
Chính xác mà nói, là đôi mắt năm năm trước hắn nhìn tôi đăm đăm.
Lông mi dày và dài, trong đó ngưng tụ bao la là tinh hà lấp lánh, khiến người ta không thể rời mắt.
Bây giờ, trong mắt hắn toát lên vẻ uy quyền của kẻ bề trên, khi nhìn chằm chằm vào một người, sẽ có cảm giác áp bức vô hình.
Có lẽ ánh mắt của tôi quá trắng trợn, Cố Trần bỗng dưng ngẩng đầu lên.
Tôi gần như theo phản xạ nhìn sang chỗ khác.
Vì vậy, không nhìn thấy khóe miệng Cố Trần cong lên thành một đường cong.
Gần giờ tan sở, thư ký gõ cửa bước vào.
“Cố tổng, có một tiểu thư họ Tô muốn gặp anh, cô ấy đã đến nhiều lần rồi, anh xem?”
Cố Trần thậm chí không ngẩng đầu lên.
“Không gặp.”
Thư ký không nói thêm gì nữa, quay người đi ra ngoài.
Lòng tôi đầy nghi hoặc.
Tiểu thư Tô?
Chẳng lẽ là nữ chính Tô Nhược Tuyết?
“Tại sao không gặp?”
Tôi nói ra thắc mắc trong lòng.
Cố Trần trả lời rất nhanh: “Không quen, sao phải gặp?”
Tôi: “……”
Lý luận này dường như không có vấn đề gì.
Lòng tôi lờ mờ xác định được một chuyện.
Cố Trần không quen Tống Dư Hoài, cũng không quen Tô Nhược Tuyết.
Cốt truyện dường như đã lệch hướng từ rất lâu trước đây.
Tuy nhiên————
Cố Trần không quen Tô Nhược Tuyết, tại sao Tô Nhược Tuyết lại tìm đến Cố Trần nhiều lần để làm gì?
14
Việc nữ chính là ai nhanh chóng bị tôi gác lại, vì nghề giúp việc này thực sự rất bận rộn.
Không chỉ phải suy nghĩ mỗi bữa ăn sẽ nấu gì mà còn bị bóc lột sức lao động bởi bọn tư bản, bắt đi làm mỗi ngày.
Lâu dần, các nhân viên trong công ty bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Ninh tiểu thư cùng Giám đốc Cố rốt cuộc có mối quan hệ gì vậy?”
“Tôi nghĩ là bạn gái của sếp, chứ ai bình thường lại đến công ty kiểm tra công việc mỗi ngày chứ?”
“Nghe nói họ còn sống chung nữa, lần trước Tiểu Lý đi gặp bạn, nhìn thấy họ vào cùng một khu nhà.”
“Đùa à, thật vậy à? Như vậy Ninh tiểu thư không phải sẽ là bà chủ tương lai ư? Tôi đã nói rồi, ánh mắt Giám đốc Cố nhìn Ninh tiểu thư không hề bình thường.”
Lời đồn đại của họ ngày càng đi xa hơn.
Tôi thực sự muốn lao ra ngoài hét lớn: “Haha, các bạn đoán sai rồi, tôi chỉ là một người giúp việc thôi!”
Nhưng rồi tôi lại nhịn xuống.
Mặc kệ họ đi.
Dù sao thì tình tiết đã đi chệch hướng rồi.
Việc giữa tôi và Cố Trần cũng không phải là không thể xảy ra.
Ban đầu Cố Trần chính là mục tiêu của tôi mà.
Mục tiêu một tỷ của tôi.
Tôi đang đắm chìm trong suy nghĩ viển vông, thì Cố Trần không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt tôi.
“Cười ngốc nghếch gì vậy?”
Khuôn mặt Cố Trần trong mắt tôi biến thành những tờ tiền khổng lồ.
Tôi cười khúc khích hai tiếng.
“Tôi mơ thấy mình trúng số độc đắc á.”
15
Tôi trúng giải rồi, vào một đêm nào đó một tháng sau, là giải “Trời xui đất khiến”.
Hôm đó Cố Trần muốn tôi theo hắn tham dự một buổi tiệc rượu.
Ngày nào cũng đã phải theo hắn đến công ty thì thôi đi, giờ đến cả thời gian nghỉ ngơi cũng bị “bóc lột”.
Bổn bảo mẫu không dễ gì mới hạ được quyết tâm “phản kháng”, dứt khoát từ chối được một lần.
Nhưng Cố Trần lại ra tuyệt chiêu.
Chỉ một câu “Không có em bên cạnh, tôi sẽ hoảng hốt”, tôi đã bị “dính bẫy”, đi theo hắn luôn rồi.
Say này suy nghĩ lại, tôi mới thấy có gì không đúng lắm.
Hắn hoảng hốt cái qué gì cơ chứ? Phải là mọi người hoảng hốt khi thấy hắn thì có.
Cố Trần cầm ly rượu đi quanh chào hỏi mọi người, còn tôi thì “chiếm đóng” ở khu vực buffet, ăn uống tưng bừng. Sau khi đã “xử lý” hai miếng bánh mousse, tôi bị Tống Dư Hoài gọi lại.
“Ninh tiểu thư, có thể nói chuyện chút không?”.
Tôi đứng bên cửa sổ cùng Tống Dư Hoài, nghe hắn kể chuyện.
“Năm năm trước, tôi gặp một người con gái rất kỳ lạ, cô ấy từ trên trời rơi xuống bên cạnh tôi.” Tống Dư Hoài cười khẽ một tiếng: “Cô ấy còn nói bản thân là tiên nữ.”
“Tôi đương nhiên không tin, để chứng minh, cô ấy lừa tôi nhắm mắt lại, sau đó nói chỉ cần đếm đến ba, cô ấy sẽ biến mất.”
“Mặc dù không tin, nhưng tôi cũng không muốn cô ấy biến mất, bởi vì cô ấy rất xinh đẹp.”
Tôi biết rõ còn hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”
Tống Dư Hoài nhìn thẳng vào mắt tôi: “Sau đó, tôi đột nhiên ngất xỉu, khi tỉnh dậy, cô ấy đã biến mất rồi.”