Manh Sư Tại Thượng Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy
Chương 24: Chính Thức Nhận Đồ Đệ
Edit: Khả ÁiBeta: DừaĐược cả Chưởng môn nhận làm đệ tử, phải biết rằng, Chưởng môn bây giờ chỉ có duy nhất một đệ tử! Mới sáu mươi tuổi, đã đến Kết Đan kỳ, nếu Dạ Trầm Uyên thật sự trở thành đệ tử của Chưởng môn, đúng thật là một bước lên trời!Mà lão Lệ trong thức hải của Dạ Trầm Uyên cũng không nhịn được mà lên tiếng: "Chuyện này thật sự rất tốt, nếu ngươi làm đệ tử của Chưởng môn nhất định sẽ nhanh trưởng thành hơn ở chỗ Nguyên Sơ.
"Lão vừa nói xong, nhớ tới Nguyên Sơ đối xử với Dạ Trầm Uyên cũng rất tốt, bèn nói thêm: "Đương nhiên, chọn như thế nào cũng tùy ngươi.
"Dạ Trầm Uyên nghĩ thầm, còn phải suy nghĩ thế nào sao?Hắn quỳ một gối xuống: "Đa tạ Chưởng môn đã coi trọng, nhưng đệ tử không thể đồng ý được.
"Một lời nói nhưng làm dậy lên ngàn cơn sóng, toàn bộ mọi người có mặt ở đây đều rất bất ngờ, Dạ Trầm Uyên thế mà lại không muốn làm đồ đệ của Chưởng môn?Tới Vạn Kiếm tông, ai mà không muốn bái người giỏi nhất làm thầy, Dạ Trầm Uyên này có vấn đề sao?Thấy Dạ Trầm Uyên từ chối Chưởng môn, các phong chủ khác ở đây đều ngơ ngác sau đó liền ồ ạt mà đưa cành ôliu ra với Dạ Trầm Uyên.
"Tiểu tử, có muốn đến Đan Linh phong không? Luyện đan sư cũng là một chức nghiệp tốt đó!""Cả ngày thủ cái bếp lò thì làm sao mà có tương lai? Nên tới Luyện Hỏa phong của ta, tạo ra Linh khí hoàn mỹ thuộc về chính bản thân mình!"Ngay cả người trước giờ luôn đối phó với Nguyên Sơ là Long Tú cũng có chút động lòng: "Hay là đến Linh Thú phong của ta đi!"Nàng giương giọng nói: "Các sư tỷ sư muội ở đây đều rất tốt.
.
"Ngay cả lấy sắc dụ người cũng đem ra mà dùng.
Dạ Trầm Uyên dở khóc dở cười hắn biết giành được hạng nhất thì mọi người sẽ rất coi trọng, nhưng hắn vẫn không dao động với những lời mời này.
Nghĩ xong rồi, Dạ Trầm Uyên bèn bay đến phía Nguyên Sơ, quỳ xuống.
"Đa tạ các vị tiền bối đã ưu ái, nhưng vãn bối đi đến trận chung kết này, chỉ vì một người!"Hắn nói như vậy, mọi người đều im lặng, có người nhìn Nguyên Sơ, tỏ vẻ không tin được, chắc không phải như bọn họ nghĩ đâu chứ?Kết quả, bọn họ còn chưa kịp nói cái gì, đã thấy Dạ Trầm Uyên mỉm cười với bọn họ.
Nụ cười đó có chút đắc ý như mặt trời phá vỡ tầng mây mà tỏa sáng"Hiện tại ta quỳ gối ở nơi này, chỉ cầu Nguyên Sơ tôn giả của Hàn Kiếm phong, có thể thu ta làm đồ đệ!"Hắn nói xong lại làm cho mọi người nhao nhao ồn ào thêm một lần nữa.
Lúc này nói Dạ Trầm Uyên ngốc cũng không tính là gì, hắn không đồng ý Chưởng môn, không để ý tới các phong chủ khác đưa cành ôliu, hết lần này tới lần khác cố tình bái một vị phong chủ ngay cả một đệ tử cũng không có, bái phong chủ mới có sáu tuổi này, không phải tự hủy tiền đồ của mình sao?Có phải hắn bị bệnh hay không?Trong số những người có mặt ở đây chỉ có Nguyên Sơ hiểu rõ mọi chuyện tại sao là thế nào.
Chưởng môn thấy Dạ Trầm Uyên đã quyết định như vậy, thầm thở dài, rồi ngồi xuống, Nguyên Sơ ngồi ngẫm nghĩ, cuối cùng đứng dậy.
Lúc này Dạ Trầm Uyên vẫn đang chăm chú nhìn Nguyên Sơ, như toàn bộ thế giới chỉ có một người là nàng, hắn đứng thẳng tắp, dáng vẻ chờ đợi Nguyên Sơ khen ngợi hiện rõ lên khuôn mặt làm cho Nguyên Sơ sinh ra loại cảm giác trước nay chưa hề có.
Nàng bay lên không trung sau đó hạ người xuống bên cạnh Dạ Trầm Uyên, trên lôi đài lơ lửng giữa không trung, Vi Sinh Cực đã tự giác lui xuống, ánh mắt của mấy vạn người đều rơi vào hai người họ, nhìn một tiểu cô nương mặc y phục màu xanh, trong trắng có vẻ rất đáng yêu, lúc này trên mặt lại có dáng vẻ rất nghiêm túc.
"Tại sao lại cố chấp như vậy?"Nguyên Sơ khó hiểu hỏi, rất lâu trước kia, nàng đã nói với Dạ Trầm Uyên là không cần cố gắng đến như vậy, bất luận thế nào, nàng cũng sẽ nhận hắn làm đồ đệ, hắn đâu cần phải nỗ lực tranh hạng nhất? Dạ Trầm Uyên vốn là người không thích nổi bật.
Dạ Trầm Uyên nghe vậy, nhìn nàng, không chút do dự nói.
"Bởi vì, ta muốn cho mọi người biết, chỉ có hạng nhất, mới có tư cách bái nhập môn hạ của người!"Trong Vạn Kiếm tông, mỗi người nhắc tới Nguyên Sơ đều có chút ghen tị và khinh thường, ghen ghét nàng có một người mẫu thân tốt, lại khinh thường nàng vì nhờ mẫu thân mới có tu vi như hiện tại.
Cho nên lúc mọi người thảo luận đều nói, trong Đại điển bái sư, chắc chắn sẽ không có một ai đồng ý bái nàng làm thầy.
Còn nói, một đứa trẻ sáu tuổi như nàng, cho dù tặng làm sư phụ cho người khác thì họ cũng không cần!Mà Dạ Trầm Uyên lại dùng hành động chứng minh cho mọi người biết rằng, Tôn giả Hàn Kiếm Phong các người khinh thường, không phải không ai muốn bái nhập làm đệ tử, mà là nếu nàng muốn nhận đồ đệ, phải là người giỏi nhất!Cho nên hắn hạ quyết tâm phải giành được hạng nhất, dùng thực lực làm cho những người đó câm miệng, sư phụ của hắn là người tốt nhất!Tấm lòng này, đừng nói là Nguyên Sơ, Chưởng môn nghe xong cũng động lòng, càng đừng nói các Phong chủ khác, một đám lắc đầu thở dài, đứa bé hiểu chuyện thế này nhưng không phải đồ nhi nhà mình?Nguyên Sơ sửng sốt một lát, đột nhiên đắc ý cười, khuôn mặt xinh đẹp khẽ dãn ra, giống như mèo con tìm được đồ mình thích, hai mắt sáng như sao.
Chỉ thấy tay nhỏ vung lên, vô cùng khí phách mà nói.
"Tốt! Nếu ngươi thành tâm thành ý thỉnh cầu, ta sẽ miễn cưỡng nhận ngươi làm đồ đệ vậy! Từ nay về sau, người chính là đệ tử đầu tiên, cũng là đệ tử cuối cùng của Hàn Kiếm Phong, ta thu nhận ngươi làm đệ tử quan môn!"Một câu này của nàng, khiến rất nhiều người không tin nổi mà mở to hai mắt nhìn, đệ tử quan môn?Rốt cuộc cũng đến giờ khắc này, Dạ Trầm Uyên kích động làm lễ bái sư với nàng, lớn tiếng nói:"Đồ đệ Dạ Trầm Uyên, bái kiến sư phụ!"Nguyên sơ cười cười, tự mình tới nâng Dạ Trầm Uyên dậy.
Tuy rằng bọn họ một người mười tuổi, một người mới sáu tuổi, tổ hợp này nhìn thế nào cũng thấy quái dị, mà không biết vì sao, nhưng nhìn Dạ Trầm Uyên nhìn Nguyên Sơ cười híp cả mắt, bọn họ đột nhiên cảm thấy, có một đệ tử chỉ nguyện ý bái mình làm sư phụ thì thật tốt, vốn dĩ, ý nghĩa của đệ tử quan môn và đệ tử thân truyền hoàn toàn không giống nhau!Đặc biệt Nguyên Sơ sau này tiền đồ vô lượng, nàng mới sáu tuổi đã là Nguyên Anh Kỳ, thành tựu trong tương lai tuyệt đối không thua kém Chưởng môn.
Trở thành đồ đệ duy nhất của nàng, về lâu về dài mà nói, thật sự khiến người ta hâm mộ.
.
Tưởng tượng như vậy, chúng đệ tử vây xem lại xao động! Nhao nhao đấm ngực giẫm chân! Quả nhiên đoạt hạng nhất cũng là một kẻ có tâm kế! Một cây đại thụ có tiềm năng lớn như vậy, thế mà bị Dạ Trầm Uyên đoạt mất làm chỗ dựa cho riêng mình, đúng là hạng nhất, thật là giỏi tính toán!Lễ thu đồ đệ tiếp theo không có gì đặt biệt, Vi Sinh Cực thể hiện tốt, thuận lợi bái Chưởng môn làm sư phụ, các đệ tử khác cũng được nhận vào các phong, ngoại trừ Long Tú tôn giả vẫn luôn âm trầm, thì mọi người đều rất vui vẻ.
Chỉ tiếc, sau khi trận đấu kết thúc Nguyên Sơ phải đi lãnh phạt!Nguyên Sơ dùng bàn tay nhỏ toàn thịt của mình tính toán thời gian, nàng phải đi Tư Quá Nhai lĩnh phạt một năm một tháng lẻ một ngày! Sao lại có thể như vậy? Aaa.
.
Chưởng môn đại nhân thật sự quá vô tình, nói thế nào đi nữa thì nàng cũng là người có đồ đệ, sao mà nói phạt là phạt luôn được.
.
.