Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 40: Hợp tác
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Vũ Tình hít một hơi thật sâu, nói: "Vậy chúng ta hợp tác nhé, cần bọn ta làm gì thì ngươi cứ nói.".
"Ừ... Mà khoan đã, tôi bảo muốn hợp tác với các người bao giờ?". Con ngươi Diệp Thiếu Dương khẽ chuyển, nhớ tới chuyện lão Quách chỉ giúp cảnh sát giết một con bạch mao cương thi mà đã ăn được bảy vạn đồng thù lao, quyết định cũng phải lấy của bọn họ một khoản, lập tức hỏi: "Hợp tác với các người có được gì không?".
"Được gì á...". Tạ Vũ Tình suy nghĩ một chút: "Có thể nhận được giấy khen ‘Công dân gương mẫu’, nếu như ngươi hy sinh, sẽ được truy phong liệt sĩ xả thân vì nghĩa.".
"Xì, ai lại muốn làm liệt sĩ!". Diệp Thiếu Dương khó chịu nhìn nàng: "Thật không còn gì nữa?"
"Không còn!". Tạ Vũ Tình vuốt tay: "Tặng ngươi giấy khen còn chưa đủ sao?"
"Chỉ có thưởng tinh thần thôi à? Vậy nghỉ khỏe!". Diệp Thiếu Dương hoàn toàn thất vọng, vốn định trông cậy vào sự hợp tác với bọn họ để kiếm chút tiền, cải thiện cuộc sống, ai ngờ chỉ cho có một tờ giấy khen, dùng bằng cái rắm a!
"Ngươi từ chối cũng được!". Tạ Vũ Tình cười cười, tháo còng tay đặt lên bàn, ho khan hai tiếng, nói rằng: "Hơn mười giờ tối hôm qua ngươi xuất hiện tại ký túc xá SỐ 4, kết quả cùng ngày đêm đó đã xảy ra án mạng, mau theo ta về đồn cảnh sát lấy lời khai!".
Diệp Thiếu Dương sửng sốt: "Ặc, đây là cô vu cáo tôi! Tôi đi cùng với cô, cô đâu phải không thấy!"
"Ai mà biết sau đó ngươi có quay lại hay không? Ngươi tới ký túc xá trước là để nghiên cứu địa hình, có đúng không? Lại còn nói cái gì mà đi tróc quỷ? Hay lắm, dám mượn cớ mê tín dị đoan, tiểu tử ngươi gặp họa lớn rồi!". Nói xong, Tạ Vũ Tình đắc ý nháy mắt với hắn.
Diệp Thiếu Dương cảm khái lắc đầu: "Ân Tố Tố nói rất đúng, tuyệt đối không thể tin tưởng nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp.".
"Ân Tố Tố là ai?".
"Mẹ của Trương Vô Kỵ, cô chưa xem Ỷ Thiên Đồ Long Ký à, chậc, lạc hậu quá! Tôi ở Mao Sơn mà còn xem được!".
Trên đầu Tạ Vũ Tình liền chảy một vạch đen dài. Một tên sống trên núi dùng điện thoại di động lỗi thời, lại còn dám bảo mình lạc hậu.
"Đừng nhiều lời, một là làm công dân gương mẫu, hai là làm tội phạm bị tình nghi, chọn một trong hai đi!?"
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai: "Tôi còn có lựa chọn sao?"
Tạ Vũ Tình mỉm cười thắng lợi…
"Được rồi, ngươi có vẻ không lo lắng mấy đối với chuyện đó, lại còn muốn lấy thù lao, lẽ nào ngươi thật sự nắm chắc phần thắng?". Tạ Vũ Tình hỏi.
"Nắm chắc.". Diệp Thiếu Dương đặt hai tay sau ót, tựa lưng vào ghế, một quỷ thủ lĩnh, cộng thêm một quỷ nhi lai lịch bất minh, còn có hàng trăm lệ quỷ và tà linh trong âm sào, mình bảo nắm chắc là nắm chắc cái gì?".
Bất quá sự tình đã như vậy, có lo lắng cũng chẳng thể làm gì, dẹp qua một bên, từ trước đến nay ta đều không tự tạo áp lực.
Tạ Vũ Tình nhìn hắn tán thưởng, tiểu tử này trông có vẻ cà lơ phất phơ nhưng thật ra là một người đàn ông tài giỏi.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhíu mày: "Đúng rồi, cô làm chức vụ gì mà lại thay mặt cảnh sát hợp tác với tôi?"
Tạ Vũ Tình cũng nhíu mày: "Đội phó đội hình cảnh, trưởng ban chuyên án lần này!".
"Còn trẻ như vậy đã làm quan to?". Diệp Thiếu Dương có điểm khiếp sợ nhìn nàng từ trên xuống dưới, dáng người đẹp như vậy … chợt nói: "Chậc, tôi thật muốn biết nguyên nhân…"
"Ngươi muốn biết cái gì?". Tạ Vũ Tình trừng mắt liếc hắn: "Đừng đoán bậy, năm ngoái ta tự tay bắt được một trùm ma túy lớn, đặc biệt đề xuất thăng cấp.”.
"Nói chuyện chính đi, ngươi định làm gì? Có cần bọn ta phối hợp hay không?".
"Tối nay tôi vào ký túc xá một lần nữa để xác định vị trí phong ấn, cô giúp tôi đi tìm tất cả những tư liệu liên quan đến ký túc xá, nhất là lai lịch của nữ quỷ. Mỗi một lệ quỷ trong đó đều có nguyên nhân tử vong khác nhau, cho nên sẽ sinh ra nhược điểm khác nhau, tôi phải nắm rõ hết mới có thể đối phó với nàng."
Tạ Vũ Tình gật đầu: "Muốn tìm tư liệu phải đến trường học, ta sẽ liên lạc với họ. Ngươi cứ lưu số điện thoại của ta, có gì cần thì gọi ta.".
Diệp Thiếu Dương lấy điện thoại di động lỗi thời, lưu số của nàng, nói: "Yên tâm, tôi không khách khí đâu!".
Bất chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn nhìn kỹ thì thấy Chu Tĩnh Như đang gọi tới. Bắt máy, Chu Tĩnh Như hỏi chân tướng việc tử vong của Liêu Thanh Thanh, Diệp Thiếu Dương cũng không nhiều lời, chỉ bảo đang điều tra, có kết quả sẽ thông báo.
Chu Tĩnh Như lại nói: "Em biết bản lĩnh của anh rất lớn, thế nhưng mọi chuyện vẫn phải cẩn thận, nếu có gì cần em giúp thì cứ nói nhé!”.
Diệp Thiếu Dương cảm ơn, cúp máy, Tạ Vũ Tình bất mãn nói: "Chuyện ma quái trong ký túc xá càng ít người biết càng tốt, không nên nói lung tung."
"Là bạn của tôi!". Diệp Thiếu Dương trả lời: "Cô ấy biết thân phận của tôi, không có gì đâu!".
"Là nữ?". Tạ Vũ Tình chớp mắt.
"Đúng vậy, hơn nữa còn là một mỹ nữ."
"Ớ, bạn gái sao?". Tạ Vũ Tình nghiêng mắt nhìn hắn: "Không thể nào, tên vô lại quê mùa như ngươi mà cũng có bạn gái? Nói cho tỷ tỷ nghe, bạn gái ngươi ở miền núi nào vậy?”.
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Nếu như tôi bảo đó là con gái của chủ tịch công ty Tinh Thành, cô có tin không?"
Công ty Tinh Thành ở Thạch Thành này, không ai không biết.
Tạ Vũ Tình cười khanh khách: "Để ta dẫn ngươi đi xét nghiệm máu, ngươi nhất định là hút thuốc phiện nhiều quá nên bị ảo tưởng rồi!”.
Hai người từ phòng bảo vệ đi ra, Tạ Vũ Tình lái xe rời khỏi, Diệp Thiếu Dương cũng không ở lại, chạy đường tắt về ký túc xá, vừa vào cửa đã thấy Lý Đa và một người nam xa lạ ngồi trên giường của mình.
"Thiếu Dương ca, cậu về rồi!". Lý Đa đứng lên, khách khí nói: "Giới thiệu một chút, vị này chính là người yêu của Liêu Thanh Thanh, Hồ Soái, học cùng lớp với cô ấy!".
Diệp Thiếu Dương quan sát một chút, người này tướng tá cao ráo, da ngăm đen, thân hình vạm vỡ, trang phục của hắn trông rất giá trị, có vẻ gia cảnh không tồi.
"Xin chào, cậu chính là pháp sư?". Hồ Soái rất khách khí gật đầu với hắn, thế nhưng trong ánh mắt rõ ràng có một tia không tin tưởng.
Diệp Thiếu Dương hỏi: "Cậu là người yêu của Liêu Thanh Thanh, không dự tang sự của bạn gái, lại chạy đến đây làm gì?"
"Tôi muốn gặp Thanh Thanh.". Hồ Soái nói, thần tình toát ra vẻ bi thương, thế nhưng hắn vẫn kiềm chế, hít một hơi thật sâu, nhìn Diệp Thiếu Dương: "Người chết sẽ có quỷ hồn. Tôi muốn gặp quỷ hồn của cô ấy!”.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, đúng rồi, tại sao mình lại quên chuyện này nhỉ, Liêu Thanh Thanh chỉ vừa mới chết mấy tiếng, quỷ hồn nhất định còn đang ở dương gian, phải gọi hồn của cô ấy lên để hỏi ai là hung thủ, như vậy chẳng phải sẽ rõ cả sao?
Lập tức hắn gật đầu với Hồ Soái.
"Mà tôi nói trước, tôi không muốn thấy trò lừa đảo quỷ nhập vào người, tôi muốn thấy tận mắt quỷ hồn của Thanh Thanh, cậu nói giá đi.".
Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt hỏi: "Cậu có tiền?"
"Tìm cậu làm phép, chẳng lẽ không có tiền?"
"Cậu đã nói thế thì lấy trước mười vạn!"
Diệp Thiếu Dương nhìn vẻ thất vọng lướt qua trong mắt Hồ Soái, mỉm cười, không nói hai lời.
Hồ Soái cắn răng: "Được, chỉ cần cậu có thể, sau khi chuyện thành tôi sẽ giao tiền cho cậu!".
Diệp Thiếu Dương hỏi: "Cậu có giữ đồ vật nào cô ấy đã dùng lúc còn sống không?"
Hồ Soái sửng sốt, lấy ra từ trong túi một chiếc điện thoại di động, nói: "Đây là điện thoại di động của cô ấy, tôi muốn giữ làm kỷ niệm, cái này được chứ?"
"Được!". Chỉ cần là đồ vật mà người chết đã dùng, phía trên còn lưu lại một tia dương khí, thì thứ gì cũng có thể được…
Tạ Vũ Tình hít một hơi thật sâu, nói: "Vậy chúng ta hợp tác nhé, cần bọn ta làm gì thì ngươi cứ nói.".
"Ừ... Mà khoan đã, tôi bảo muốn hợp tác với các người bao giờ?". Con ngươi Diệp Thiếu Dương khẽ chuyển, nhớ tới chuyện lão Quách chỉ giúp cảnh sát giết một con bạch mao cương thi mà đã ăn được bảy vạn đồng thù lao, quyết định cũng phải lấy của bọn họ một khoản, lập tức hỏi: "Hợp tác với các người có được gì không?".
"Được gì á...". Tạ Vũ Tình suy nghĩ một chút: "Có thể nhận được giấy khen ‘Công dân gương mẫu’, nếu như ngươi hy sinh, sẽ được truy phong liệt sĩ xả thân vì nghĩa.".
"Xì, ai lại muốn làm liệt sĩ!". Diệp Thiếu Dương khó chịu nhìn nàng: "Thật không còn gì nữa?"
"Không còn!". Tạ Vũ Tình vuốt tay: "Tặng ngươi giấy khen còn chưa đủ sao?"
"Chỉ có thưởng tinh thần thôi à? Vậy nghỉ khỏe!". Diệp Thiếu Dương hoàn toàn thất vọng, vốn định trông cậy vào sự hợp tác với bọn họ để kiếm chút tiền, cải thiện cuộc sống, ai ngờ chỉ cho có một tờ giấy khen, dùng bằng cái rắm a!
"Ngươi từ chối cũng được!". Tạ Vũ Tình cười cười, tháo còng tay đặt lên bàn, ho khan hai tiếng, nói rằng: "Hơn mười giờ tối hôm qua ngươi xuất hiện tại ký túc xá SỐ 4, kết quả cùng ngày đêm đó đã xảy ra án mạng, mau theo ta về đồn cảnh sát lấy lời khai!".
Diệp Thiếu Dương sửng sốt: "Ặc, đây là cô vu cáo tôi! Tôi đi cùng với cô, cô đâu phải không thấy!"
"Ai mà biết sau đó ngươi có quay lại hay không? Ngươi tới ký túc xá trước là để nghiên cứu địa hình, có đúng không? Lại còn nói cái gì mà đi tróc quỷ? Hay lắm, dám mượn cớ mê tín dị đoan, tiểu tử ngươi gặp họa lớn rồi!". Nói xong, Tạ Vũ Tình đắc ý nháy mắt với hắn.
Diệp Thiếu Dương cảm khái lắc đầu: "Ân Tố Tố nói rất đúng, tuyệt đối không thể tin tưởng nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp.".
"Ân Tố Tố là ai?".
"Mẹ của Trương Vô Kỵ, cô chưa xem Ỷ Thiên Đồ Long Ký à, chậc, lạc hậu quá! Tôi ở Mao Sơn mà còn xem được!".
Trên đầu Tạ Vũ Tình liền chảy một vạch đen dài. Một tên sống trên núi dùng điện thoại di động lỗi thời, lại còn dám bảo mình lạc hậu.
"Đừng nhiều lời, một là làm công dân gương mẫu, hai là làm tội phạm bị tình nghi, chọn một trong hai đi!?"
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai: "Tôi còn có lựa chọn sao?"
Tạ Vũ Tình mỉm cười thắng lợi…
"Được rồi, ngươi có vẻ không lo lắng mấy đối với chuyện đó, lại còn muốn lấy thù lao, lẽ nào ngươi thật sự nắm chắc phần thắng?". Tạ Vũ Tình hỏi.
"Nắm chắc.". Diệp Thiếu Dương đặt hai tay sau ót, tựa lưng vào ghế, một quỷ thủ lĩnh, cộng thêm một quỷ nhi lai lịch bất minh, còn có hàng trăm lệ quỷ và tà linh trong âm sào, mình bảo nắm chắc là nắm chắc cái gì?".
Bất quá sự tình đã như vậy, có lo lắng cũng chẳng thể làm gì, dẹp qua một bên, từ trước đến nay ta đều không tự tạo áp lực.
Tạ Vũ Tình nhìn hắn tán thưởng, tiểu tử này trông có vẻ cà lơ phất phơ nhưng thật ra là một người đàn ông tài giỏi.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhíu mày: "Đúng rồi, cô làm chức vụ gì mà lại thay mặt cảnh sát hợp tác với tôi?"
Tạ Vũ Tình cũng nhíu mày: "Đội phó đội hình cảnh, trưởng ban chuyên án lần này!".
"Còn trẻ như vậy đã làm quan to?". Diệp Thiếu Dương có điểm khiếp sợ nhìn nàng từ trên xuống dưới, dáng người đẹp như vậy … chợt nói: "Chậc, tôi thật muốn biết nguyên nhân…"
"Ngươi muốn biết cái gì?". Tạ Vũ Tình trừng mắt liếc hắn: "Đừng đoán bậy, năm ngoái ta tự tay bắt được một trùm ma túy lớn, đặc biệt đề xuất thăng cấp.”.
"Nói chuyện chính đi, ngươi định làm gì? Có cần bọn ta phối hợp hay không?".
"Tối nay tôi vào ký túc xá một lần nữa để xác định vị trí phong ấn, cô giúp tôi đi tìm tất cả những tư liệu liên quan đến ký túc xá, nhất là lai lịch của nữ quỷ. Mỗi một lệ quỷ trong đó đều có nguyên nhân tử vong khác nhau, cho nên sẽ sinh ra nhược điểm khác nhau, tôi phải nắm rõ hết mới có thể đối phó với nàng."
Tạ Vũ Tình gật đầu: "Muốn tìm tư liệu phải đến trường học, ta sẽ liên lạc với họ. Ngươi cứ lưu số điện thoại của ta, có gì cần thì gọi ta.".
Diệp Thiếu Dương lấy điện thoại di động lỗi thời, lưu số của nàng, nói: "Yên tâm, tôi không khách khí đâu!".
Bất chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn nhìn kỹ thì thấy Chu Tĩnh Như đang gọi tới. Bắt máy, Chu Tĩnh Như hỏi chân tướng việc tử vong của Liêu Thanh Thanh, Diệp Thiếu Dương cũng không nhiều lời, chỉ bảo đang điều tra, có kết quả sẽ thông báo.
Chu Tĩnh Như lại nói: "Em biết bản lĩnh của anh rất lớn, thế nhưng mọi chuyện vẫn phải cẩn thận, nếu có gì cần em giúp thì cứ nói nhé!”.
Diệp Thiếu Dương cảm ơn, cúp máy, Tạ Vũ Tình bất mãn nói: "Chuyện ma quái trong ký túc xá càng ít người biết càng tốt, không nên nói lung tung."
"Là bạn của tôi!". Diệp Thiếu Dương trả lời: "Cô ấy biết thân phận của tôi, không có gì đâu!".
"Là nữ?". Tạ Vũ Tình chớp mắt.
"Đúng vậy, hơn nữa còn là một mỹ nữ."
"Ớ, bạn gái sao?". Tạ Vũ Tình nghiêng mắt nhìn hắn: "Không thể nào, tên vô lại quê mùa như ngươi mà cũng có bạn gái? Nói cho tỷ tỷ nghe, bạn gái ngươi ở miền núi nào vậy?”.
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Nếu như tôi bảo đó là con gái của chủ tịch công ty Tinh Thành, cô có tin không?"
Công ty Tinh Thành ở Thạch Thành này, không ai không biết.
Tạ Vũ Tình cười khanh khách: "Để ta dẫn ngươi đi xét nghiệm máu, ngươi nhất định là hút thuốc phiện nhiều quá nên bị ảo tưởng rồi!”.
Hai người từ phòng bảo vệ đi ra, Tạ Vũ Tình lái xe rời khỏi, Diệp Thiếu Dương cũng không ở lại, chạy đường tắt về ký túc xá, vừa vào cửa đã thấy Lý Đa và một người nam xa lạ ngồi trên giường của mình.
"Thiếu Dương ca, cậu về rồi!". Lý Đa đứng lên, khách khí nói: "Giới thiệu một chút, vị này chính là người yêu của Liêu Thanh Thanh, Hồ Soái, học cùng lớp với cô ấy!".
Diệp Thiếu Dương quan sát một chút, người này tướng tá cao ráo, da ngăm đen, thân hình vạm vỡ, trang phục của hắn trông rất giá trị, có vẻ gia cảnh không tồi.
"Xin chào, cậu chính là pháp sư?". Hồ Soái rất khách khí gật đầu với hắn, thế nhưng trong ánh mắt rõ ràng có một tia không tin tưởng.
Diệp Thiếu Dương hỏi: "Cậu là người yêu của Liêu Thanh Thanh, không dự tang sự của bạn gái, lại chạy đến đây làm gì?"
"Tôi muốn gặp Thanh Thanh.". Hồ Soái nói, thần tình toát ra vẻ bi thương, thế nhưng hắn vẫn kiềm chế, hít một hơi thật sâu, nhìn Diệp Thiếu Dương: "Người chết sẽ có quỷ hồn. Tôi muốn gặp quỷ hồn của cô ấy!”.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, đúng rồi, tại sao mình lại quên chuyện này nhỉ, Liêu Thanh Thanh chỉ vừa mới chết mấy tiếng, quỷ hồn nhất định còn đang ở dương gian, phải gọi hồn của cô ấy lên để hỏi ai là hung thủ, như vậy chẳng phải sẽ rõ cả sao?
Lập tức hắn gật đầu với Hồ Soái.
"Mà tôi nói trước, tôi không muốn thấy trò lừa đảo quỷ nhập vào người, tôi muốn thấy tận mắt quỷ hồn của Thanh Thanh, cậu nói giá đi.".
Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt hỏi: "Cậu có tiền?"
"Tìm cậu làm phép, chẳng lẽ không có tiền?"
"Cậu đã nói thế thì lấy trước mười vạn!"
Diệp Thiếu Dương nhìn vẻ thất vọng lướt qua trong mắt Hồ Soái, mỉm cười, không nói hai lời.
Hồ Soái cắn răng: "Được, chỉ cần cậu có thể, sau khi chuyện thành tôi sẽ giao tiền cho cậu!".
Diệp Thiếu Dương hỏi: "Cậu có giữ đồ vật nào cô ấy đã dùng lúc còn sống không?"
Hồ Soái sửng sốt, lấy ra từ trong túi một chiếc điện thoại di động, nói: "Đây là điện thoại di động của cô ấy, tôi muốn giữ làm kỷ niệm, cái này được chứ?"
"Được!". Chỉ cần là đồ vật mà người chết đã dùng, phía trên còn lưu lại một tia dương khí, thì thứ gì cũng có thể được…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương