Mất Mát Tuổi Thanh Xuân
Chương 2
Mẹ tôi đè giọng: “Nói chính là bà đấy! Đồ hèn hạ, không biết xấu hổ! Đồ secondhand mà bà cũng háo hức lao vào đẻ cho ông ta một đàn!”
Rầm một tiếng, dì Trương đá mẹ tôi ngã lăn.
Mẹ tôi đứng dậy, cởi giày cao gót hung hăng đánh trả.
Một người vợ trước, một người vợ hiện tại, trước mặt ba tôi không màng hình tượng đánh nhau túi bụi.
Ba tôi đau khổ ngồi ở góc, chỉ mong người đi ngang qua đều không nhìn thấy ông.
Đột nhiên ông đứng dậy, bình tĩnh tuyên bố:
“Thôi. Từ bỏ đi.”
“Tang Tang. Không cứu nữa.”
07.
Tai tôi nghe thấy ba tôi nói từ bỏ.
Nằm trên giường bệnh không thể cử động, tôi lại rơi một giọt nước mắt.
Y tá tháo máy móc và ống thở cho tôi, kinh ngạc kêu lên: “Tang Tang! Em có nghe thấy không?!”
Tôi nghe thấy, nhưng không trả lời được.
Y tá thở dài: “Bác sĩ cũng nói em còn nhỏ, khả năng hồi phục mạnh, cơ hội tỉnh lại vẫn khá lớn…”
“Ba mẹ em sao lại nhẫn tâm thế… Em có phải con ruột của họ không vậy?”
Tôi rất muốn chạy đến ôm chị y tá thực tập đang vì tôi nói chuyện một cái.
Nhưng thực ra, tôi cũng không muốn sống lắm.
Đột nhiên, rầm một tiếng, cửa bị đập tung, tay y tá cứng đờ giữa không trung, bị người phụ nữ đột nhiên xông vào làm cho giật mình.
Nhìn người đến, tôi lập tức nhận ra! Là cô giáo dạy văn tôi thích nhất trong lớp, Hạ Kỳ Vân.
“Đợi đã! Đừng tháo!”
“Cắm ống cho em ấy trước, tiền tôi đã tìm trường học quyên góp rồi!” Cô Hạ chống bụng bầu tám tháng, nói vài câu đã bắt đầu thở dốc: “Các cô… trước tiên, trước tiên duy trì điều trị!”
Tôi nhìn vào cái bụng tròn vo của cô.
Có vẻ như đứa bé trong bụng phát triển rất tốt.
Mặc dù cô Hạ trông yếu ớt nhỏ bé, nhưng khi đưa ra quyết định lại không hề do dự, cô chỉ huy y tá cắm lại ống cho tôi, rồi gọi điện cho ba tôi một cách dứt khoát.
Cô vừa kiên định vừa dịu dàng: “Ba của Tang Tang, mong anh kiên trì thêm một chút, vấn đề tiền bạc, tôi sẽ tổ chức trường quyên góp.”
Không biết ba tôi nói gì qua điện thoại, cô Hạ đột nhiên sốt ruột:
“Cái gì tôi là người ngoài không cần can thiệp?!”
“Tôi là giáo viên dạy văn của con bé! Cũng là chủ nhiệm lớp!”
“Tang Tang rất có năng khiếu về học tập, thành tích đứng đầu! Một đứa trẻ tốt như vậy, sao từ miệng anh nói ra, lại không quan trọng như vậy!”
Lời của cô giáo đều là sự thật.
Tôi liên tục đứng nhất toàn trường nhiều năm liền, môn nào cũng đạt điểm tuyệt đối, chưa từng làm mất mặt trường trong các cuộc thi toán học.
Nhưng như vậy thì sao?
Sẽ không ai vì chuyện này mà vui mừng thay tôi.
Ba tôi chỉ quan tâm ở nhà tôi có ngoan không, có làm dì Trương tức giận không.
Còn mẹ tôi, sẽ chỉ quan tâm đến việc đi hẹn hò với bạn trai tiếp theo.
Cô Hạ nhìn tôi nằm trên giường bệnh, giọng nói gần như tuyệt vọng: “Tang Tang mới mười lăm tuổi thôi!”
“Tôi không biết anh là cha của đứa trẻ, tại sao lại muốn từ bỏ mạng sống của con bé!”
“Nếu là vì tiền, tôi đã để trường tổ chức quyên góp rồi.”
…
Tôi nghĩ ba tôi không chỉ vì tiền.
Bởi vì chỉ cần tôi còn sống, ông ấy sẽ không bao giờ có thể cắt đứt liên lạc với mẹ tôi.
Điểm này dì Trương không chịu được, bản thân ông ấy cũng không chịu được.
“Tôi đã trao đổi với bệnh viện rồi, mẹ đứa bé cũng đồng ý, hay là anh đến một chuyến?”
Lời của cô Hạ khiến ba tôi không còn đường lui.
Tôi thấy sau khi ông ấy đến đã gọi điện đặt tang lễ.
“Thật sự xin lỗi…”
“Đồ liệm cùng quan tài của con gái tôi, tạm thời trả lại trước nhé…”
Hóa ra lúc nãy ông ấy đi không phải đi quyên tiền cho tôi, mà là đi đặt quan tài cho tôi.
08.
Các loại máy móc được nối vào, nhịp tim của tôi dần dần mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Vài ngày sau, bác sĩ nói tôi đã qua cơn nguy kịch, có thể chuyển về phòng bệnh thường.
Cô Hạ rất vui mừng, khuôn mặt tròn vốn đã đáng yêu, lúc này lại thêm hai vệt ửng hồng.
Cô gọi điện cho ba tôi ngay lập tức.
Nhưng cô đợi ba mẹ tôi đến tận nửa đêm, đợi đến cuối cùng thì ghé vào trước giường bệnh của tôi mà ngủ thiếp đi, họ vẫn không đến.
Tôi nghe thấy cô tức giận nói mớ, dường như ngay cả trong mơ cũng đang mắng ba mẹ tôi máu lạnh vô tình.
Nhưng họ không phải vô tình.
Chỉ là không còn yêu tôi nữa mà thôi.
09.
Phòng bệnh bình thường điều trị hơn nửa tháng.
Tin tốt là đã qua cơn nguy kịch.
Tin xấu là, lúc này ba mẹ tôi đứng trong phòng bệnh, tận tai nghe bác sĩ công ba kết quả, hai người đều nhíu mày.
“Người thực vật?!”
Mẹ tôi không thể tin: “Không phải nói là có thể chữa khỏi sao? Sao lại thành người thực vật? Còn không bằng không chữa!”
Ba tôi như sét đánh ngang tai, run rẩy lấy điếu thuốc từ trong túi ra.
Nhưng ông ấy còn chưa kịp châm, đã bị y tá bên cạnh ngăn lại.
Mẹ tôi điên cuồng kéo bác sĩ lại, nhưng dù có chất vấn và quát tháo thế nào, câu trả lời của bác sĩ vẫn rất chính thức: “Đề nghị điều trị thủ công, đứa trẻ còn nhỏ, hy vọng tỉnh lại rất lớn.”
“Các người hãy nói chuyện với con bé nhiều hơn, chủ yếu vẫn là xem ý chí muốn tỉnh lại của chính con bé có đủ mạnh mẽ hay không.”
Sau khi bác sĩ và y tá rời khỏi phòng bệnh, cô Hạ mang đồ thăm hỏi đến gặp tôi.
Nhưng ngay sau đó đã không ổn.
Áp suất trong phòng bệnh đột ngột giảm xuống như đêm trước giông bão.
10.
Mẹ tôi nghiến răng hỏi lại cô Hạ: “Bây giờ cô hài lòng chưa?”
Cô Hạ ngơ ngác: “Sao vậy?”
“Sao vậy?!”
“Cô còn hỏi tôi sao vậy?!”
Mẹ tôi như phát điên giật lấy giỏ hoa quả thăm hỏi trong tay cô Hạ ném mạnh xuống đất.
Tôi liều mạng muốn kéo mẹ tôi lại, cũng hoảng loạn chắn trước mặt cô giáo, nhưng những trái cây bắn tung tóe vẫn đập vào bụng lớn đang mang thai tám tháng của cô giáo.
Cô Hạ đau đớn ôm bụng: “Mẹ của Tang Tang! Xin bà hãy bình tĩnh!”
“Bình tĩnh?! Tôi không bình tĩnh được!”
Mẹ tôi cố tình gây sự bắt đầu nổi điên: “Mạc Tang Tang biến thành người thực vật! Cả đời nằm liệt trên giường cần người hầu hạ đổ phân lau chùi nước tiểu!”
Cô Hạ không thể bình tĩnh được nữa, cô ôm bụng, đầu ngón tay bắt đầu trắng bệch: “Người thực vật… sao lại thành người thực vật chứ…”
Tôi cảm thấy đứa bé trong bụng cô đang cầu cứu.
Nhưng mẹ tôi vẫn không chịu buông tha, từng bước ép sát: “Con bé vốn là phải chết! Là cô nhất quyết phải cứu! Nhất quyết phải cứu!”
“Tôi nói cho cô biết, dù có phải khiêng, tôi cũng phải khiêng Mạc Tang Tang về nhà cô!”
Cô Hạ đồng tử co lại, bị mẹ tôi dọa đến mức liên tục lùi về phía sau.
Mẹ tôi cười lạnh: “Sao, cô có bản lĩnh cứu mà không có bản lĩnh nuôi sao?!”
11
Tin tức này không giấu được.
Dì Trương nhanh chóng xông đến.
Tôi đau đầu đi theo sau dì Trương đang cãi nhau với ba.
Cuối cùng họ thậm chí còn cãi nhau đến tận phòng làm việc của bác sĩ: “Hoàn tiền!”
“Trong thẻ còn bao nhiêu, trả lại hết cho tôi!”
Cô Hạ ngơ ngác.
Bác sĩ cũng ngơ ngác.
Lúc này, ba tôi và dì Trương đạt được sự nhất trí: “Không chữa nữa, người thực vật còn lãng phí tiền làm gì!”
Dì Trương quay sang nhìn cô Hạ: “Tiền trường học quyên góp cho Mạc Tang Tang đâu?”
Cô Hạ không thể tin nhìn dì Trương: “Tôi đã nạp hết vào tài khoản chữa bệnh của Mạc Tang Tang rồi!”
“Không thể nào!” Dì Trương không tin: “Trường cô có nhiều người như vậy! Sao lại chỉ có chút tiền này?”
“Đưa hết số tiền còn lại cho chúng tôi!”
Tôi thấy nước mắt tủi thân trong hốc mắt cô Hạ bắt đầu chực trào: “Nhưng tiền thực sự không còn nữa rồi!”
Dì Trương bắt đầu suy đoán ác ý: “Trường có tới mấy vạn học sinh, mỗi người năm mươi tệ cũng không chỉ có số tiền này!”
“Có phải cô đã biển thủ không?”