Mẩu Chuyện Nhỏ Nhà Bá Đạo Tổng Tài - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:22:24
Chương vị hôn thê bắt đầu gây sự, chương kế tiếp thì giận dỗi .
Hóa tiến độ bên Từ Sở Trầm đã nhanh hơn tận mấy chương.
Không , đuổi kịp mới .
Tôi vỗ vỗ mông Từ Sở Trầm, công nhận cũng khá cong đấy.
Anh giả vờ cảm nhận , vẫn phớt lờ . thì tâm lý vững như bàn thạch, cứ thế tiếp tục vỗ.
Thừa cơ còn đổi cả tay.
Tới khi Từ Sở Trầm đỏ mặt đầu , mới bất đắc dĩ dừng tay.
Chưa kịp để mở lời, đã nhanh chóng chặn họng: “Tôi với Dương Ngọc Thần như nghĩ, chúng chẳng gì cả…”
Hả? Sao câu quen tai thế?
Khoan… Đây chẳng là câu kinh điển mà đàn ông cặn bã biện minh …? Sao chui từ miệng thế ?
là đáng ghét, đồ Internet!
Từ Sở Trầm mặt đầy chữ “ tin”.
Ôi trời đất ơi—
Mau dùng công cụ diệu kỳ giúp nhớ xem Cố Long Đình giải quyết mâu thuẫn với vị hôn thê thế nào?
Cưỡng chế yêu đương.
Không tin… trừ phi thật sự tác dụng.
Từ Sở Trầm bĩu môi bên cạnh, mặt vẫn chữ “ tin”. Trong mắt giờ chẳng khác gì đang cố gắng bịa chuyện dối trá cho qua chuyện.
Ánh mắt như đang tố cáo , chờ xem còn bịa trò nực gì nữa.
Với phong cách bốc đồng của , đương nhiên là quyết định thử chiêu cưỡng chế yêu xem hiệu quả .
Tôi mạnh tay kéo ôm lòng, nhân lúc kịp phản ứng, thưởng cho một nụ hôn.
Kết quả là—
Tôi hôn đến mức Từ Sở Trầm hình, cả sững sờ.
Tôi vỗ đầu , đó xoay xuống kéo chăn chuẩn ngủ.
Anh kéo vai , mang vẻ thẹn thùng mà chỉ từng thấy hồi mười mấy tuổi: “Em… em hôn làm gì… tiếp theo định làm gì?”
Tôi sang , tai đỏ ửng. Tôi chân thành : “Tiếp theo em định kéo chăn ngủ. Ngủ chung nhé?”
Có vẻ hôn đến mức não ngừng hoạt động, ngón tay vẫn chạm lên môi đang nóng bừng, ngơ ngác đáp : “Ừm.”
Thế là hai đứa ngủ một giấc ngon lành đến sáng.
Thì chiêu thật sự tác dụng, hôn đến mức ngớ quên luôn lý do tức giận.
Giải quyết vấn đề từ gốc rễ. Chiêu thật.
Sáng hôm tỉnh dậy, ngẫm nghĩ — tiểu thuyết tổng tài bá đạo quả thật cũng vài thứ đáng để học hỏi.
Dù trong truyện cũng , một đêm ngủ chung là sáng hôm hòa thuận , chương kế tiếp liền yêu đương ngọt ngào.
Cho đến khi xong chương đó, thấy tác giả lời .
Ồ hô—
Thì giữa hai chương đó còn một chương khóa.
Tâm lý phản nghịch của lập tức nổi dậy, lật tung các app và trình duyệt, cuối cùng cũng tìm chương mất — tám ngàn chữ!
Ơ kìa——
Thì là thật sự cưỡng chế yêu đương, yêu tỏ tình, giữa chừng còn dốc hết tâm tư.
Bảo hai chương tình cảm thăng hoa vùn vụt.
Chỉ và là đắp chăn chuyện tâm linh.
Đáng ghét!
Vì hôm qua ngủ sớm, hôm nay thể nướng thêm một chút. Thế nên yên tâm tận hưởng chiếc giường ấm, mở phần mềm lên—
《Một đêm tình mê loạn:Bảo bối bất ngờ giáng thế》
, chuẩn bắt đầu cày .
Từ Sở Trầm, từ sáng nay trở , sẽ hóa thân thành Nữu Hỗ Lộc · Cố · Trùm Cày.
Hôm nay chị sẽ cày chết em — tiểu bạch hoa !
Tôi sấp giường cày suốt nửa tiếng, choàng tỉnh.
Nửa tiếng thanh xuân đổi lấy một nội dung thể tóm gọn thành một câu:
Người yêu cô thì mặn nồng với cô yêu, nữ phụ đến phá rối khiến trái tim nữ chính tổn thương, nam phụ vội vàng đến an ủi nữ chính yêu nhưng yêu khác.
——Tưng tưng tưng tưng tưng——
Ghi chú: Phiên dịch hoàng gia của bạn đã đến!
(Nam chính yêu nữ chính, nữ chính yêu nam chính, cả hai đang mặn nồng thì nữ phụ đến chen ngang, khiến nữ chính tổn thương, nam phụ lập tức xuất hiện an ủi nữ chính hề yêu .)
Tôi thở dài dứt, ôi nửa tiếng quý giá của !!!
Những ngày gần đây Từ Sở Trầm cũng còn làm tiểu yêu tinh nữa.
Có lẽ vì giờ ăn ngon ngủ yên, sống còn vui vẻ hơn , nên cũng còn lo lắng đến .
Còn trong truyện, những trận chiến thương trường kịch tính bắt đầu chỉ vì ăn bánh cuốn kẹp quẩy.
Có một ngày đột nhiên thèm ăn bánh kếp kẹp, lúc Từ Sở Trầm mua, ông chủ bán bánh tranh thủ ông chủ quầy mì lạnh nướng cạnh bên: “Làm dở hơn mà đắt hơn một tệ.”
Cuộc chiến thương trường kết thúc.
Vì , cuộc sống bá đạo tổng tài kịch tính mỗi ngày cũng chỉ kết thúc bằng mấy trò con con.
Mỗi ngày đều sống sung sướng, tan ca thì về nhà nghỉ ngơi, thỉnh thoảng còn ăn cùng Dương Ngọc Thần.
Chỉ là mỗi lần Từ Sở Trầm đến đón về nhà, sắc mặt đều lắm.
Dương Ngọc Thần sắc bén đánh giá: “Trông y chang một trà xanh nhỏ ép buộc đó.”
chung, mỗi ngày đều trôi qua êm đềm.
Tôi chỉ cần chờ đoạn cốt truyện “mang thai bỏ trốn” đến là .
mà——
Người bỏ trốn , mà là mới đúng.
Đến khi nhận thì đã máy bay mất .
Bây giờ bụng bắt đầu nhô , ba mẹ bảo khi làm xong việc thì nên nghỉ ngơi.
Tôi lịch công tác, vài ngày tới còn một chuyến công tác nữa.
Nghĩ bụng: thôi thì làm xong hết về nhà với ba mẹ nuôi gà luôn cho khỏe.
Ngồi máy bay, thẫn thờ suy nghĩ, cái với việc “mang thai bỏ trốn” gì khác ?
Trời ơi, chỉ công tác vài hôm thôi, hy vọng khi về nhà mọi thứ vẫn còn thể cứu vãn.
Vì đại kế “sủng phu bá đạo”, đã thành chuyến công tác hiệu quả nhất từ đến nay.
Khi về đến nhà, Từ Sở Trầm đến đón .
Anh mặc một bộ đồ đen từ đầu đến chân.
Tôi khỏi khựng bước .
Không là… hắc hóa đấy chứ? Không đến mức chứ trời ơi…
Tôi cố nặn một nụ gượng gạo nhưng mất lễ độ:
“Từ Sở Trầm, em về đây.”
Anh khẽ gật đầu với :
“Anh biết, sáng nay mẹ đã với . Hôm qua em cũng nhắn lịch chuyến bay cụ thể cho mà.”
Thấy vẻ tức giận, cũng thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng lên xe.
Tôi hỏi lát nữa định .
Anh đầu , chút nghi hoặc:
“Hôm nay chẳng đã là cùng về nhà mẹ ?”
Nghe mới gật đầu, vẻ gần đây bận đến nỗi đầu óc cuồng, đến cả việc đã hẹn về nhà cũng quên mất.
Đến khi về đến nhà, mới phát hiện điều gì đó sai sai.
Mấy năm , khi ba mẹ thấy đã đào tạo , liền ném hết công việc cho , đó cùng ba mẹ của Từ Sở Trầm kéo du lịch tứ phương.
Gần đây, ba mẹ phát hiện một sở thích mới —— nuôi gà.
Không biết từ vác về năm con gà con, mà thật sự nuôi sống đến lớn.
Mấy tháng , hai con gà mái đẻ trứng lấy về chính là do tụi nó đẻ.
Thấy “gia tộc gà con” ngày càng phát triển, ba mẹ – vốn là kiểu thiếu tiền – vung tay đầu tư: cải tạo hẳn một căn phòng riêng cho tụi nó.
Thậm chí còn lắp cả vật liệu cách âm.
Hôm nay về nhà, đang chuyện rôm rả, bỗng dưng thấy Từ Sở Trầm .
? Anh ?
Tôi ngờ ngợ, liền dậy tìm.
Tìm khắp nhà, cuối cùng tìm thấy trong phòng riêng của mấy con gà.
Anh đang xổm xuống, ánh mắt chan chứa yêu thương một con gà con.
Ánh hào quang mẫu tử lóe sáng lần nữa.
Bộ não lanh lợi của lập tức “treo máy”.
Miệng và đầu óc còn do điều khiển, hỏi thẳng một câu trời đánh:
“Là sinh nó hả?”
Rõ ràng cũng hỏi cho choáng váng, như kẻ ngốc:
“Hôm nay em làm thế? Dĩ nhiên là sinh . Nó chỉ là một con gà con thôi mà.”
Xin nhé, nên nghi ngờ , Từ Sở Trầm .
Tôi xin vì sự hồ đồ của .
Ngay đó kéo , cùng con gà con .
Anh chỉ nó, :
“Ba nãy bảo là con gà mới nở lâu.”
Tôi gật đầu, ngờ Từ Sở Trầm cũng thích nuôi gà.
Kết quả kéo tay , đôi mắt sáng long lanh, :
“Nó dễ thương thật. Con của chúng cũng sẽ dễ thương như nó.”
Tôi lập tức đơ .
Tôi thật vì đứa bé trong bụng mà đẩy , lắc mạnh đến tỉnh táo: Anh mở to mắt xem ! Nó chỉ là một con gà con vô tội thôi mà!!
cuối cùng nỡ. Đành gật đầu nhẫn nhịn.
Dù trông vẻ vui.
Chỉ cần vui là .
Dù thì… đứa bé cũng biết gì.
Ngày dự sinh sắp đến.
Dạo gần đây Từ Sở Trầm vốn bình thường, bỗng nhiên trở nên bình thường.
Thậm chí còn nhập viện ở chung với .
Vì kiểm tra sức khỏe tổng quát. Bác sĩ hỏi khó chịu chỗ nào, đáp: “Toàn thân đều thoải mái.”
Cuối cùng bác sĩ cầm kết quả khám bệnh, dù giữ vẻ chuyên nghiệp cực cao, nhưng cũng gần như giấu nổi biểu cảm mặt:
Thằng nhóc còn khỏe hơn bất kỳ ai.
Cuối cùng đề nghị ở làm chăm bệnh.
Vấn đề giải quyết hảo.
Khi đẩy phòng sinh, Từ Sở Trầm còn dữ hơn cả .
Tôi rõ ràng chỉ là “giao hàng”, sắp chết .
May mà đứa trẻ ngoan, quá trình sinh nở thuận lợi.
Chờ thuốc tê tan bớt, mở mắt .
Từ Sở Trầm đang nắm tay , thấy động đậy thì lập tức cúi xuống:
“Hy Hy, em tỉnh .”
Tôi nhịn bật :
“Trở bình thường hả?”
Dường như nhớ mấy tháng , ngượng ngùng gật đầu.
Tôi hỏi con .
Anh sợ làm tỉnh giấc, nên bảo ba mẹ bế đứa bé sang chỗ khác.
Vừa , chuẩn gọi ba mẹ bốn .
Tôi gật đầu, nắm lấy tay :
“Đứa bé… trông giống gà con ?”
Không biết mấy năm , khi Viên Viên đầy hiếu kỳ hỏi:
“Mẹ ơi, con từ ạ?”
– Kết thúc.