MẸ ƠI, ĐỪNG SỢ! - CHƯƠNG 9
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:35:07
Mẹ bên giường bóc quýt cho , sắc mặt chút mệt mỏi: "Anh ngoài , đây là bệnh viện."
"Phương Mẫn, em hứa với điều gì? Em thật sự sợ đúng ?"
Tưởng Chu tới, nắm lấy cổ áo cô lạnh, "Anh cứu mạng em, em sớm là của ."
Sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.
"Đừng là con sắp c.h.ế.t , cho dù ông trời đến, em cũng đừng hòng thoát khỏi ."
Nói xong câu đó, xoay rời .
đột nhiên gọi từ phía : "Tưởng Chu."
Hắn dừng bước, đầu .
"Đừng mơ, loại súc sinh như . Cô vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ ở bên ."
Ngoài dự đoán, Tưởng Chu hề tức giận.
Chỉ là nhếch miệng với : "Vậy thì cô cứ thử xem."
Sau khi rời , đầu .
Bà tránh ánh mắt của , chỉ đưa múi quýt bỏ vỏ trắng qua.
"Bác sĩ cần bổ sung nhiều vitamin C, Thụy Thụy."
nhận lấy, xé một múi bỏ miệng.
Sau đó, khi bà khẽ thở phào nhẹ nhõm, cho rằng chuyện qua, đột nhiên lên tiếng:
"Chuyện là chuyện gì?"
Mẹ chút tự nhiên nghiêng : "Cậu đừng để ý đến , nhảm thôi."
"Tưởng Chu cứu mạng , là chuyện khi nào?"
Nghĩ , kỳ nghỉ đông, thái độ của bà đối với Tưởng Chu hề nhiệt tình.
Sau khi hứa với sẽ ở bên , càng lạnh nhạt hơn.
Cho đến khi… kỳ nghỉ đông kết thúc.
Họ đột nhiên ở bên .
Thậm chí hồi nhỏ, mỗi hỏi đến nguyên nhân họ ở bên .
Mẹ và Tưởng Chu sẽ đồng loạt biến sắc.
Giống như chạm điều cấm kỵ thể .
thẳng bà , cho đến khi cúi đầu, giọng gần như cầu xin:
"Cậu đừng hỏi nữa, ngoan ngoãn viện điều trị, đừng lo chuyện của tớ, ?"
Không .
Sự sống trôi qua nhanh chóng khiến càng thêm sốt ruột.
Chiều hôm đó, về trường một chuyến, mãi thấy về.
trong phòng bệnh truyền dịch, cơn đau đầu dữ dội hành hạ đến ngất .
Mơ màng, mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, , sự ngăn cản quyết liệt của , ngay từ đầu ở bên Tưởng Chu.
Bà tiễn biệt , đó thuận lợi nghiệp đại học.
Được phân công đến một đơn vị phúc lợi việc.
Năm thứ hai, quen một đối tượng phù hợp.
Yêu hai năm kết hôn, sinh một cô con gái thông minh hiểu chuyện.
Cô con gái đó là , cũng quan trọng.
Mọi thứ đều hảo, viên mãn.
Cho đến… ngày sinh nhật mười tám tuổi của con gái bà .
Cả gia đình ba đặc biệt ngoài ăn mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-oi-dung-so/chuong-9.html.]
Ở giao lộ đường phố thương mại đông qua , đột nhiên một đàn ông say rượu xông .
Không ai rõ lấy con d.a.o bằng cách nào.
chỉ trong nháy mắt, n.g.ự.c cắm con dao, ngã ngửa .
Ánh mắt bà nhanh chóng mất thần thái.
Nhìn chằm chằm ráng chiều màu hồng rực rỡ bao phủ cả bầu trời, môi mấp máy.
"…Nhụy Nhụy…"
Là âm thanh cuối cùng trong cuộc đời bà .
Hung thủ đè xuống đất.
Hắn giãy giụa ngẩng đầu lên, lộ một khuôn mặt âm trầm.
vô cùng quen thuộc.
Tưởng Chu, vẫn là Tưởng Chu.
Dường như chỉ cần còn sống.
Mẹ vĩnh viễn thể thoát khỏi kết cục định.
bừng tỉnh.
Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, kèm theo tiếng sấm chớp.
Trong phòng bệnh, mùi quen thuộc xộc mũi.
Không mùi m.á.u tanh trong giấc mơ.
thở hổn hển từng , trong đầu truyền đến cơn đau như xé toạc cả .
Trong tiếng mưa rơi, cửa phòng bệnh đột nhiên mở .
Đèn huỳnh quang bật sáng.
Mẹ bước chậm chạp, từng bước .
nhạy bén nhận điều gì đó.
Cố gắng chịu đựng cơn đau, ánh mắt gần như soi mói quét qua khuôn mặt bà .
Cuối cùng phát hiện vết thương còn đang rỉ máu, ẩn trong tóc.
Có lẽ ngờ còn tỉnh, bà theo bản năng dừng bước.
"…Thụy Thụy."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
gì.
từ mái tóc rối bù, dường như thấy một góc của sự thật.
Vì hít sâu một .
"Những chuyện Tưởng Chu với , nếu còn cho ."
"Vậy thì , sẽ tự hỏi ."
14
Thật chuyện gì phức tạp.
Quê của Tưởng Chu và ở cùng một nơi.
Khi về quê nghỉ đông, chuyến xe khách liên huyện rung lắc, mấy kẻ để ý.
Chúng lặng lẽ theo, cho đến khibà đến nơi vắng vẻ, mới xuất hiện.
Hành lý trong lúc xô đẩy rơi vãi khắp nơi.
Trong lúc nguy hiểm và bất lực nhất, là Tưởng Chu xuất hiện cứu .
Mùng bốn Tết, Tưởng Chu hẹn bà ngoài chơi.
Mẹ đồng ý.