Mệnh Khắc Phu
Chương 2
Nghe ý tứ của tiểu hoàng đế và vài vị vương gia, nhiếp chính vương hôm nay e rằng khó thoát khỏi ma chưởng.
Ta ngồi ngay ngắn trên giường hỷ, lén lút ăn điểm tâm sau tay áo.
Đợi đến khi ăn no uống đủ, ta mới phát hiện, nhiếp chính vương đã đến.
Khăn cưới nhẹ nhàng bay đi.
Nhiếp chính vương cúi đầu, dùng ngón trỏ khẽ gạt nhẹ khóe môi ta.
“Bánh hoa sen.”
“Bổn vương cũng thích.”
Cùng với tiếng cười khẽ mơ hồ, một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi ta.
…
Bận rộn cả đêm, toàn thân ta tê dại, chân tay mềm nhũn.
“Vương phi ngài mau tới!”
Nha hoàn của phủ nhiếp chính vương vội vã chạy đến, đánh thức ta khỏi giấc ngủ.
“Thừa tướng muốn giết vương gia!”
Hóa ra là cha ta.
Không tốt, là cha ta!
Sáng sớm ông đã cầm một con dao lao đến phủ nhiếp chính vương.
Thấy nhiếp chính vương liền chém.
Theo lời nhiếp chính vương nói, điều này hoàn toàn không phù hợp với ấn tượng của hắn về quan văn.
“Ngươi đã làm gì nữ nhi ta?”
Thấy ta, phụ thân trợn tròn mắt, hận không thể ngũ mã phanh thây nhiếp chính vương.
Khóe miệng nhiếp chính vương cong lên, không nói lời nào.
05.
Ta không hiểu phụ thân ta đang tức giận cái gì.
Chỉ vì nhiếp chính vương dùng khinh công mang ta bay lên trời ngắm sao một đêm mà phụ thân ta đã truy đuổi, chém giết hắn suốt mấy ngày.
Nhiếp chính vương võ nghệ cao cường, hàng ngày bị lão thừa tướng tóc mai điểm bạc chém, một thời gian trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Cha ta mỗi ngày đều viết thư cho ta để tố khổ.
Ông nói nhiếp chính vương không tôn trọng cha vợ, thậm chí còn không chịu dừng lại để ông chém hai nhát, vô cùng độc ác, khuyên ta nên hòa ly với hắn.
Kèm theo trong phong thư, thường còn có một tờ giấy hòa ly viết rất trôi chảy.
Thư nhà phụ mẫu gửi đến, ta vốn luôn trân trọng, xem xong ta cất luông và hộp trang điểm.
Chỉ không hiểu vì sao, cách vài ngày, những lá thư đó lại không cánh mà bay.
Lúc đầu ta vô cùng lo lắng, nếu nhiếp chính vương nhìn thấy những lời nói đại nghịch bất đạo của phụ thân ta và dâng lên hoàng thượng, chẳng phải gia đình ta sẽ gặp rắc rối sao?
Việc cả nhà bị đưa đến pháp trường và bị chém đầu là điều không thể tránh khỏi.
Nghĩ đến việc mình sắp bị chém đầu, ta hận không thể lật tung cả phủ nhiếp chính vương, đào sâu ba thước cũng phải tìm lại những lá thư đó.
Không ngờ, đúng lúc ta mang theo cái xẻng nhỏ màu hồng đang loay hoay sau vườn thì nhiếp chính vương xuất hiện!
“Phu nhân, nàng đang làm gì vậy?” nhiếp chính vương vừa từ quân doanh đi ra, trên người toát ra một cỗ khí tức lạnh lẽo.
Hai chân ta run rẫy..
“A ta à…… Ta thấy khu vườn này đẹp, ” ta nói với giọng nghiêm túc, “chỉ là hoa này không thực tế lắm, ta đang nghĩ đến việc kiếm một ít hạt giống khoai tây để gieo xuống!”
Ta quả thật là một thiên tài!
Nghĩ đến lý do hoàn hảo này, ta hận không thể nói cho cả thế gian biết ta muốn trồng đầy khoai tây trong hậu viện của phủ nhiếp chính vương.
Khoai tây! Vạn tuế!!
06
“Vương phi, ý kiến hay!” Quản gia Vương thúc giơ ngón tay cái lên.
Nói đến việc trồng khoai tây, ông là một chuyên gia lão luyện.
“Nhớ lại năm xưa, quyền thần làm loạn, tiên hoàng bị trúng độc, không còn sức lực xoay chuyển, nhiếp chính vương và hoàng thượng bị giam cầm trong lãnh cung, thiếu ăn thiếu mặc, chỉ còn chờ chết…”
“Ngay lúc đó, lão nô ta đã dũng cảm đứng ra, dùng hết mọi khả năng, dẫn dắt cung nhân trong lãnh cung trồng khoai tây… Dưới sự dẫn dắt của lão nô, lãnh cung lần đầu tiên đạt được vụ mùa bội thu, với sản lượng hai vạn ký mỗi mẫu!”
“Lão nô chính là nhờ vào đống khoai tây này mà đã cứu được nhiếp chính vương và đương kim hoàng thượng khi họ còn nhỏ!”
“Khoai tây này nha! chính là ân nhân cứu mạng của triều đình!”
“Nên được phong làm quốc đậu!”
Nhiếp chính vương nghe đến mức khóe miệng giật giật.
Ai có thể ngờ rằng bên ngoài nhiếp chính vương uy phong lẫm liệt lại ăn khoai tây mà lớn lên?
“Ta bắt đầu ăn khoai tây từ năm chín tuổi, cho đến năm mười lăm tuổi, sáu năm trời! Ngươi có biết ta đã sống như thế nào không?” nhiếp chính vương tê tâm liệt phế cuồng nộ.
“Ngoài khoai tây thì chính là khoai tây, ta cùng thái tử suýt chút nữa đã biến thành khoai tây rồi!”
Nói xong, nhiếp chính vương rút kiếm ra, tức giận chém khoai tây trong tay Vương thúc thành từng lát mỏng.
Quản gia: “Lão nô sẽ làm khoai tây chiên cho vương phi.”
Nhiếp chính vương không thích ăn khoai tây.
Hắn nói, hoàng thượng sở dĩ ngốc như vậy, cũng là vì khi còn nhỏ đã ăn quá nhiều khoai tây.
Nhìn thấy nhiếp chính vương và quản gia sắp đánh nhau vì một củ khoai tây, ta đành phải thú nhận.
“A? Vương phủ bị trộm!” Quản gia vô cùng hoảng sợ.
Không ngờ, dưới sự lãnh đạo tài ba của mình, trong phủ nhiếp chính vương thế mà lại xuất hiện kẻ trộm, còn dám ăn cắp đồ của vương phi. Thật sự không coi ông ra gì.
“Để ta bắt được tên trôm lớn mật này, nhất định phải băm vằm hắn ra thành trăm mảnh!”
Quản gia vỗ vỡ bàn đá, cắn răng nghiến lợi cam đoan với nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương vừa từ quân doanh trở về, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, nghe lời hứa hùng hồn của lão quản gia, hắn kích động giơ ngón tay cái lên.
“Vương thúc, Nhiếp chính vương phủ có ngươi, bản vương cũng yên lòng!”
07.
Phải nói rằng Vương thúc là một người vô cùng trách nhiệm.
Từ khi nghe tin vương phủ có kẻ trộm, ông đã cử hàng chục đội hộ vệ thay phiên nhau tuần tra trong phủ mỗi ngày.
Theo ta, với tình hình này, không chỉ kẻ trộm, ngay cả con kiến cũng không thể bò vào được.
Nhưng, những lá thư của phụ thân ta gửi đến vẫn tiếp tục bị mất trộm.
Vương thúc bất đắc dĩ, đành phải đặt bẫy ngay bên ngoài phòng ta, nghe nói ngay cả quân phản loạn cũng khó có thể ra vào.
Nhưng tên trộm này thực sự rất xảo quyệt, chưa từng một lần sập bẫy.
Thay vào đó, nó đã vô tình làm vương gia đi ngang qua bị thương nhiều lần.
Vương thúc chìm vào suy tư.
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Ta kể chuyện này cho mẫu thân nghe, sau khi hỏi rõ nội dung thư, mẫu thân và tẩu tử nhìn nhau cười.
Ta hỏi, họ cũng không chịu nói.
“Chuyện này còn để tiểu muội tự mình đi tra.”
Tẩu tử che mặt nhìn ta cười.
08.
Mẫu thân ta đưa cho ta một gói bột huỳnh quang.
Bà dặn ta mang về, bôi vào trong thư nhà, không đến nửa ngày sẽ có thể bắt được kẻ trộm vô pháp vô thiên này.
Ta nửa tin nửa ngờ, về nhà làm theo.
Quả nhiên, thư đã bị mất trộm.
Tin tức vừa được lan truyền, Vương thúc ngửa mặt lên trời thét dài, sống ngần ấy năm, ông chưa từng gặp qua tên trộm nào xảo quyệt như vậy.
“Tên trộm này thực sự rất quỷ quyệt xảo trá, không chỉ độc ác, quả thực chính là một tên súc sinh!”
Trong kho có bao nhiêu kỳ trân dị bảo không trộm, chỉ nhắm vào thư nhà của vương phi, hành động này thực sự khiến người ta khó hiểu.
Những người hầu cũng bàn tán xôn xao.
Chuyện này thực sự kỳ quái.
Nhiệp chính vương chậm chạp bước đến: “Thư nhà của vương phi lại bị trộm mất rồi! Vương thúc, ngươi quản sự thế nào? Bổn vương ra lệnh cho ngươi trong ngày hôm nay phải bắt được tên trộm, nếu không sẽ phạt nửa tháng lương.”
09.
Đêm đến, nhiếp chính vương như mọi ngày, rủ ta cùng đi ngắm trăng.
Nhưng tối nay không hiểu sao, chân hắn khựng lại, ôm ta lỡ tay ngã xuống hồ.
May mắn là trước khi rơi xuống hồ, hắn đã đặt ta xuống đất thật vững chắc, không hề làm ướt quần áo.
Chỉ có điều hắn lại không may mắn như vậy.
Vì cứu ta mà hắn đã rơi xuống hồ, cả người ướt sũng.
“A!”
Ta sợ đến mức không dám nói lời nào.
Gió xuân tháng ba còn có chút se lạnh, gió thổi vào người ta còn thấy hơi lành lạnh, ,nhiếp chính vương mặc một bộ quần áo ướt, chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.
Những Nhiếp chính vương lại không vội vàng.
Vừa khéo gần đó có một ít củi khô, hắn nhanh chóng nhặt lên và nhóm một đống lửa.
Hắn một bên thong thả cởi áo choàng ra sưởi ấm bên đống lửa, một bên an ủi ta đừng sợ.
“Vừa nãy có một con cú mèo bay đến, ta không kịp né tránh, khiến nàng sợ hãi, thật sự xin lỗi.”
“Không…… không sao…… Còn phải cảm ơn chàng, đã không để ta phải rơi xuống nước……”
Giọng ta ngày càng nhỏ dần.
Không phải ta yếu đuối, mà là thân hình nhiếp chính vương quá……
Vai rộng eo hẹp, trắng nõn động lòng người. Ta nghe mẫu thân và tẩu tử trong miệng hay nhắc đến cực phẩm tuyệt mỹ gì đó, so ra cũng chỉ như vậy thôi!
Mặc dù ta chỉ nhìn thấy một bóng lưng.
Lúc này, ta hận không thể biến thành chiếc xẻng, lật ngược nhiếp chính vương lại.
Có lẽ là nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của ta, nhiếp chính vương đột nhiên quay người lại.
“Phu nhân đang nghĩ gì?”
Bóng đêm quá dày đặc, khuôn mặt của hắn cũng không rõ ràng.
10.
“Ta đang nghĩ, vụ án mất trộm trong vương phủ có lẽ không cần điều tra nữa.”
Nhiếp chính vương không hiểu.
Ta chống trán: “Vương gia, chàng có thể chân thành hơn một chút được không? Ngay cả cơ bụng của chàng cũng đang phát sáng.”