Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mệnh Khắc Phu

Chương 3



11.

“A! Đây là chuyện gì?” nhiếp chính vương bất giác nhận ra.

Ta kể lại đầu đuôi sự việc cho hắn nghe.

Sau một hồi vò đầu bứt tai, nhiếp chính vương cuối cùng cũng tỏ ra đã hiểu.

“Tuy nhiên,” nói đi cũng phải nói lại, “Vương gia, chàng lấy thư của phụ thân ta làm gì?”

Cha ta đã từng nói, ông và nhiếp chính vương là kẻ thù truyền kiếp, chỉ cần ông còn sống một ngày, ông sẽ không để kẻ tiểu nhân xảo quyệt này sống yên ổn.

Chắc hẳn nhiếp chính vương cũng nghĩ như vậy.

Nhưng giờ đây, nhiếp chính vương lại tốn bao nhiêu công sức lấy đi bức thư tay của cha từ hộp trang điểm của ta, còn cất giữ nó bên mình.

Chẳng lẽ, hắn vì quá hận nên sinh ra tình yêu với cha ta?

Mẫu thân và tẩu tử ta thường xem một số sách tranh, đặc biệt là những câu chuyện về nhiếp chính vương đầy tham vọng và vị thừa tướng hiền lành. Mặc dù ta chỉ đọc có một lần, nhưng mãi mãi không thể quên được…

Chẳng lẽ lại?

Ta ngạc nhiên nhìn nhiếp chính vương.

“Khụ khụ!”

Lúc này, nhiếp chính vương hoàn toàn mất đi vẻ nghiêm trang thường ngày, hai má ửng hồng một cách đáng ngờ.

“Đúng vậy, chính là như nàng nghĩ!

“Ta chính là cố ý chọc giận phụ thân nàng, khiến ông ấy cầu xin hoàng thượng ban hôn, nàng gả vào vương phủ, cũng là do ta một tay thúc đẩy.”

Thật không ngờ tới, nhiếp chính vương lại si tình đến vậy!

Vì cha ta, thậm chí bất chấp tính mạng an nguy của bản thân, cầu cưới người có mệnh khắc phu như ta.

Lần đầu tiên, ta nhận thức được sức mạnh rung động của tình yêu.

“Nhưng mà, chàng làm như vậy, quả thực là có chút quá đáng.”

Tuy nói ta cảm động trước tình yêu của nhiếp chính vương, nhưng mẫu thân ta lại vô tội?

Ta không thể khoanh tay đứng nhìn nhiếp chính vương ngang nhiên hoành đao đoạt ái.

Nếu phụ thân ta một ngày nào đó cùng nhiếp chính vương vui vẻ kết tóc se duyên, mẫu thân ta sẽ phải đi về đâu?

Thật quá hoang đường!

“Nhiếp chính vương, sao chàng dám đại nghịch bất đạo như vậy! Chuyện này quả thực quá hoang đường, xin thứ cho ta thực sự khó có thể chấp nhận!

“Về sau vẫn là đừng nhắc lại chuyện này nữa.”

“Không cần thiết nhắc lại tình cảm này, làm thương tổn hòa khí của vương phủ và phủ thừa tướng!”

12.

Sau sự việc đó, nhiếp chính vương dường như có chút bi thương.

Gần đây, cha ta cũng an phận hơn nhiều, không còn đuổi theo nhiếp chính vương kêu đánh kêu giết.

Có lẽ là do biên quan có loạn.

Đầu tháng, có tin chiến sự từ biên quan truyền đến nói man tộc cướp bóc lương thảo của quân ta, hiện nay đã công phá hai tòa thành trì.

Bệ hạ dù tuổi nhỏ, nhưng lại không phải là kẻ hèn nhát, lập tức điều động tam quân, tấn công biên quan.

Do nhiếp chính vương đích thân dẫn binh xuất chinh.

Trước khi đi, hắn để lại một phong thư.

“Lần này đi biên quan, nếu không thể trở về nhà, phu nhân có thể tự mình tái giá.”

Chữ trong thư từng chữ từng chữ đều rất thương tâm, từng câu từng chữ đều thể hiện tình yêu của hắn đối với đất nước.

Cuối cùng, còn ủy thác ta chăm sóc tốt Vương thúc.

“Ai!”

Ta đang cảm động, bỗng nghe Vương thúc thở dài.

“Vương gia lần này đi, e rằng lành ít dữ nhiều.”

Ta trong lòng nóng vội, lập tức hỏi: “Lời này là thế nào?”

Tuy nói nhiếp chính vương đối với phụ thân ta có chút tâm tư không nên có, nhưng dù sao hắn cũng không dựa vào quyền thế, phá hoại tình cảm của phụ thân và mẫu thân, ngược lại là âm thầm canh giữ phụ thân ta.

Mặc dù cha ta từ nhỏ đã nói, nhiếp chính vương không phải là người tốt, nhưng sau khoảng thời gian chung đụng, ta hiểu được hắn lại không phải như vậy.

Chẳng lẽ, Vương thúc cho rằng, nhiếp chính vương sẽ bị ta khắc chết?

“Hoàng thượng chẳng phải đã điều động quân đội tới giúp biên quan sao?” Ta có chút sốt ruột.

“Chính là bởi vì hoàng thượng.”

13.

Hoàng thượng?

Hóa ra, hoàng thượng vì chuyện cũ của tiên đế, thường xuyên nghi ngờ nhiếp chính vương.

Mà hiện nay, nhiếp chính vương công khai cưới nhi nữ của thừa tướng, càng đụng chạm đến nghịch lân của hoàng thượng.

“Lần này hoàng thượng để vương gia lãnh binh, e rằng chính là mượn chuyện biên quan để ra tay với nhiếp chính vương!” Vương thúc tức giận.

Thôi, Vương thúc lại thu lại vẻ buồn bã.

“Vương phi, lão nô nhìn nhiếp chính vương từ nhỏ lớn lên, đứa trẻ này tuy hành xử có phần cố chấp, nhưng cũng coi như là người tốt. Vương gia đã để lại thư cho người, lời dặn dò trong thư lão nô cũng đoán được một hai……”

“Nhưng lão nô mặt dày, muốn cầu người một việc!”

Nói xong, Vương thúc quỳ xuống trước mặt ta, ta còn chưa kịp phản ứng, ông đã dập đầu mấy cái vang dội.

“Vương thúc ngươi…” Ta vừa thương cảm cho hoàn cảnh của nhiếp chính vương, vừa cố gắng đỡ Vương thúc dậy, “Có yêu cầu gì ngươi nói, có gì ta có thể làm ta nhất định sẽ giúp ngươi.”

Vương thúc lúc này mới run rẩy đứng dậy.

“Lão nô cầu xin vương phi, bất luận kết quả lần này thế nào, cũng xin người đừng rời xa vương gia!”

Ta rưng rưng đồng ý.

Vương thúc không yên tâm, kéo ta ký tên vào giấy cam đoan, còn đóng dấu tay.

“Vì sao phải phiền phức như vậy?”

“A ta già rồi, già rồi” Ta vừa hỏi, Vương thúc liền vỗ vai đấm lưng, “Người già rồi, lại luôn nghi ngờ này nọ, vương phi là đích nữ của phủ thừa tướng, thế nào sẽ gạt một lão nô như ta đâu.”

“Thôi thôi, vẫn là trở về đi!”

Lời vừa nói ra, luôn khiến ta có một loại cảm giác áy náy khi bắt nạt người già, cộng thêm lời dặn dò của nhiếp chính vương trước khi đi, ta đành làm theo ý ông vậy.

Ta mang mệnh khắc phu, rời khỏi phủ nhiếp chính vương, e rằng cũng chẳng có ai muốn ta.

Hơn nữa, chuyện hôn sự, cũng chỉ là một góc nhỏ trong cuộc đời.

Nếu ta thực sự khắc chết nhiếp chính vương, trở thành quả phụ, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Huống hồ nhà kho của vương phủ còn khá nhiều tài sản, cũng không đến nỗi khiến ta sống quá tệ.

14.

Chưa đầy hai ngày sau, cha lại tiếp tục viết thư cho ta.

“Nữ nhi ngoan, tên tiểu tử nhiếp chính vương này rốt cuộc cũng sắp bị khắc chết rồi!”

“Nghe cha, chúng ta đừng ở nhiếp chính vương phủ nữa, về nhà đi. Cha đã làm món sườn xào mà con thích nhất, mẫu thân con cũng tự tay làm thịt một con lợn, chỉ chờ con trở về……”

“Khi về nhà đừng quên mang theo của hồi môn!”

Lúc này ta mới biết, hóa ra nhiếp chính vương dẫn theo một đội quân nhỏ, thâm nhập vào doanh trại địch để bao vây, không ngờ lại bị quân địch phát hiện.

Tin tức nhiếp chính vương tử trận truyền đến kinh thành, hoàng thượng thương tâm quá độ, té xỉu ngay tại điện.

Ta đang không biết làm sao, Vương thúc lại mang giấy cam đoan tới.

“Vương phi! người ngàn vạn lần không thể rời đi nha Vương phi!”

Đúng lúc ta còn đang ngơ ngác, cha ta lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng xông vào nhiếp chính vương phủ.

“Nói vớ vẩn cái gì vậy, nữ nhi bảo bối của ta không thể thủ tiết vì tên tiểu tử kia!”

Vương thúc “ngươi ngươi ngươi” nửa ngày, cũng chẳng nói ra được vế sau.

Vậy là cha ta lại tiếp tục phát ngôn bừa bãi.

“Có bản lĩnh thì đem vương gia nhà ngươi trong quan tài dựng đứng lên đi!”

“Tên tiểu tử nhiếp chính vương kia không phải rất lợi hại sao? Có bản lĩnh thì bò dậy mà theo ta!”

“Hừ hừ……”

“Người đâu, mang hết của hồi môn của nữ nhi ta đi, đồ trong kho cũng lấy một ít.”

Nhìn thấy đồ đạc trong phủ nhiếp chính vương ngày càng ít đi, Vương thúc vội vàng ngăn cản: “Đây là cái gối mà vương gia thích nhất, không được động vào!”

“Ôi chao, các ngươi lấy cái này làm gì?”

Rất nhanh phủ nhiếp chính vương chỉ còn bốn bức tường.

15.

“Đều dừng tay lại hết cho bổn vương!”

Cha ta còn chưa kịp khiêng ta ra khỏi phủ, ai ngờ nhiếp chính vương trong quan tài thật đúng là dựng đứng lên.

“Thừa tướng đại nhân, nếu ngài không buông vương phi ra, ngày mai ta sẽ thêm mười bản tấu chương tố cáo ngài!” Nhiếp chính vương dang rộng hai tay.

Cha ta căn bải không sợ hãi.

Theo lời nương ta nói, trong khoảng thời gian này ông ấy luôn thức khuya dậy sớm, mỗi tối đều đốt đèn viết một đống tấu chương. Khi đến trước mặt hoàng thượng, ông ấy nhất định sẽ không thua kém nhiếp chính vương.

Đặc biệt là về số lượng tấu chương.

“Triệu Vân Lan, đừng tưởng rằng ngươi là nhiếp chính vương ta sẽ sợ ngươi. Nói cho ngươi biết, loại tiểu nhân nham hiểm như ngươi, ta chỉ cần một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết mười tên như ngươi!”

Nhiếp chính vương vừa từ biên quan trở về, hiển nhiên có chút mệt mỏi.

“Tống thừa tướng, ngài ngang ngược càn rỡ, trắng trợn cướp đoạt vợ người khác, ngươi tưởng rằng mình rất cao thượng sao?”

Cha ta phản kích: “Ngươi lừa gạt hoàng thượng, giả vờ tử trận, ta sợ tội liên lụy đến nữ nhi ta, nên sớm đưa con bé rời khỏi nơi thị phi này, thì sai chỗ nào?”

“Ngươi già mà không kính, hành động khiến người ta buồn nôn!”

“Ngươi không tôn trọng trưởng bối, quả thực không xứng làm người!”

Từ lâu đã nghe nói nhiếp chính vương và thừa tướng không hòa thuận, hiện tại hai người ở ngay trước mặt bàn dân thiên hạ cãi nhau, không khỏi thu hút rất nhiều người đến xem.

“Tống thừa tướng quả nhiên là người đứng đầu các quan văn, khả năng ăn nói của ông ấy quả thật khiến người ta kinh ngạc, lập luận chặt chẽ, khiến người ta tin phục!”

“Ta thấy nhiếp chính vương trẻ tuổi tài cao, nói chuyện có trước có sau, quan trọng nhất là dung mạo nhìn rất thuận mắt, chưa nói đúng hay sai, ta cảm thấy ngài nói có lý hơn.”

“Không không không, ta thấy Tống thừa tướng cũng có sức hấp dẫn của mình…”

“Thật kịch liệt nha! Hoàng thượng mỗi ngày đều nghe cái này?”

“Chỉ có ta muốn hỏi, nhiếp chính vương không phải đã anh dũng hy sinh rồi sao?”

16.

Hai người từ tranh cãi trưa đến khi màn đêm buông xuống.

Có người ngửi được cơ hội buôn bán, dựng một quầy bán đồ ăn vặt trước cửa phủ nhiếp chính vương, kiếm lời đầy bát.

Cuối cùng kinh động đến tai hoàng thượng, làm hại người phải đích thân đến để xử án.

“Hoàng thúc, chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng phải người đã lẻn vào trại địch, bị quân địch phát hiện sao?” Hại hắn ta lo lắng khóc lóc đau lòng, mắt cũng sưng cả lên.

Nhiếp chính vương chắp tay giải thích: “Lúc đầu thần đúng là muốn dẫn theo một đội quân đi tập kích, nhưng ai ngờ binh lính trong trại dũng mãnh thiện chiến, họ đã âm thầm đi theo.”

“Đến ngọn núi phục kích, thần quay đầu nhìn lại, thì thấy có ba mươi vạn quân đang ngồi xổm trên ngọn đồi nhỏ nên bị địch phát hiện.”

Hoàng thượng nghe xong, vô cùng hài lòng với tác phong của quân ta.

“Nếu như vậy thì thôi, chuyện này trẫm sẽ không phạt ngươi.”

“Tống thừa tướng,” Hoàng thượng quay đầu nhìn phụ thân ta, “Hoàng thúc của trẫm là đại công thần, ngươi cướp thê tử của hắn làm gì?”

Phụ thân ta lôi kéo ta gào thét: “Cái gì mà thê tử của hắn? Đây là nữ nhi của ta! Nữ nhi ta muốn ăn móng heo do ta nấu, ta đưa nó về nhà ăn không được sao?”

Thấy vậy, nhiếp chính vương khinh thường hừ lạnh.

“Nhạc phụ, về nhà ăn móng heo còn cần đến thứ này sao?” Hắn lấy ra một chiếc khăn tay từ trong rương của phụ thân ta.

Vương thúc từ trong đám người nhảy ra: “Trời ơi! Đây không phải là khăn lau miệng của vương gia lúc nhỏ sao?”

Cha ta nghe xong mặt đều tái rồi.

Vội vàng vứt chiếc khăn tay đi với vẻ ghét bỏ.

Hoàng thượng nhặt lên ngửi ngửi, tỏ vẻ đây đúng là mùi hương quen thuộc.

Thấy sắp thất thế, cha ta vội vàng sai người về phủ thừa tướng, dâng lên tất cả tấu chương đã viết trước đây.

“Hoàng thượng, người cũng đã tới đây rồi, người mau nhìn xem những chuyện này đi!”

Nhiếp chính vương cũng lôi ra hai gánh tấu chương đã viết trên đường.

“Mời hoàng thượng phân xử!”

Hoàng thượng mới chỉ mười tám tuổi, mặt đầy vạch đen.

17.

Cuối cùng, hoàng thượng cũng đã làm rõ chân tướng của mọi chuyện, quả thật cha ta là người sai nhiều hơn.

Cha ta bị phạt phải xin lỗi nhiếp chính vương.

Nhưng nhiếp chính vương là người trẻ tuổi độ lượng, không chấp nhặt chuyện cũ, quyết định bắt tay giảng hòa với cha ta.

Lúc này đến lượt cha ta hừ lạnh.

“Không bị nữ nhi ta khắc chết, cũng coi như ngươi có mấy phần mạng lớn, thôi thôi, lão phu tạm coi như ngươi cũng là một nhân tài, liền đem nữ nhi của ta giao cho ngươi vậy.”

“Vương gia, nữ nhi ta không giống những cô nương bình thường, từ nhỏ được chúng ta cưng chiều lớn lên, chịu không nổi một chút ủy khuất nào…”

“Hôm nay lão phu chân chính giao nữ nhi cho ngươi, mong vương gia trân trọng yêu thương nàng!”

Nhiếp chính vương quỳ xuống một chân: “Đa tạ nhạc phụ.”

18.

Khoan đã!

Chẳng phải nhiếp chính vương thầm mến cha ta sao?

19.

Nhiếp chính vương nói rằng hắn thích ta

Ta có chút không biết làm sao.

Mặc dù ta đã xem mắt và đính hôn nhiều lần, nhưng chưa bao giờ có ai nói thích ta một cách thẳng thắng như hắn.

Mọi người dường như càng thích cha ta hơn, nhưng nói như vậy cũng không đúng.

Nên nói là thích địa vị của cha ta.

Ta không biết phải trả lời thế nào, nên vội vàng học theo cách của mẫu thân.

Nếu là mẫu thân, bây giờ bà sẽ làm gì?

Nếu không phạt hắn quỳ trên ván giặt đồ đến trưa?

Ta nhìn vào mắt nhiếp chính vương, nghĩ rằng hắn bị hoàng thượng nghi kị cũng không dễ dàng gì, thôi bỏ qua vậy!

Vậy thì hãy làm theo tiếng gọi của trái tim.

Ta có thích chàng không?

Hình như cũng có đi.

Chàng sẽ đưa ta đi ngắm sao, cũng không vì đã thành thân mà ép ta phải viên phòng với chàng.

Nói thật, chàng chưa bao giờ ép ta làm điều gì mà ta không thích.

Ngược lại, chàng luôn vụng về cố gắng làm ta vui.

Ta không thiếu những nam nhân nịnh nọt, nhưng không hiểu sao khi chàng cố gắng làm ta vui, ta lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Phải chăng đó là cảm giác yêu thích một người?

Ta suy nghĩ một lúc, kiên định đặt một nụ hôn lên mặt chàng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...