Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mệnh Khắc Phu

Chương 4



Ngoại truyện: Nhiếp chính vương

Ta, Triệu Vân Lan, đường đường là nhiếp chính vương, lại ngày ngày bị tố cáo.

Tống thừa tướng, lão già này trước kia vốn chỉ là một quan văn cửu phẩm, cũng không biết bằng cách nào mà lên được vị trí này.

Ta chỉ đánh hoàng thượng một trận, vậy mà ông ta viết tấu chương dài cả trang giấy.

Tấu chương giờ vẫn treo trong phòng ngủ của hoàng thượng, mỗi lần bị đánh, tiểu hoàng thượng lại lôi ra an ủi bản thân.

Việc bản vương đánh cháu trai liên quan gì đến ông ta?

Cũng không phải lần một lần hai.

Không được!

Bổn vương nhịn không được cục tức này.

Khi ra ngoài phá án, trùng hợp gặp Tống thừa tướng, ông được một đám quan văn vây quanh, đi vào một tửu lầu.

Ở trên nóc nhà, ta nhìn rõ ràng, Tống thừa tướng bị các kỹ nữ xông đến dọa cho sợ hãi bỏ chạy.

Nghe nói Tống thừa tướng sợ vợ, trong lòng ta nảy ra một ý tưởng nho nhỏ vui vẻ.

Ngay hôm sau, ta liền bám lấy chuyện này, tấu ông ta một bản sớ tấu đanh thép.

Hoàng thượng khiển trách ông ta một trận, còn phạt bổng lộc nửa năm.

Nhưng như vậy đương nhiên là chưa đủ, ta biết màn hay còn ở phía sau, vì vậy nửa đêm ta lẻn vào phủ thừa tướng.

Không hổ là thê quản nghiêm, quỳ ván giặt đồ cũng thành thạo như vậy.

Trước khi đi, một ngọn đèn lọt vào mắt ta.

Tiếp theo, một giọng nói trong trẻo truyền đến bên tai.

“Nương, người đừng mắng nữa, một lát nữa cổ họng sẽ đau, con hầm canh lê tuyết cho mẫu thân uống đây.”

“Thật dúng dịp nha! Cha, sao người lại bị phạt quỳ nữa rồi?”

Không biết sao, khinh công của ta bỗng dưng như không thể sử dụng được.

Có lẽ là muốn xem náo nhiệt.

Cúi đầu nhìn xuống, không được rồi!

Có lẽ là do ông trời an bài, vào lúc này ta đã rơi vào bể tình.

Đột nhiên hiểu được tâm lý của Tống thừa tướng, nếu ta có thể lấy nàng ấy làm thê tử, quỳ cả đời trên ván giặt đồ cũng không sao?

Sau khi về nhà, ta lập tức đi điều tra.

Điều đáng mừng là nữ nhi của Tống thừa tướng mang mệnh khắc phu, vì vậy không ai dám đến cầu hôn.

Mình bạc mệnh lại đi trách nữ nhi của người khác, những nam nhân này thật vô dụng.

Nếu thực sự yêu thích, thì dù có bị khắc chết thì cũng có sao đâu?

Ta kiểm tra lại cơ thể của mình.

Rất tốt, rất khỏe mạnh!

Nhìn vào là biết rất tốt.

Tiếp theo là một vấn đề khác, ban ngày ta vừa tố cáo Tống thừa tướng, nếu trực tiếp đến cửa cầu hôn, lão già này nhất định sẽ không đồng ý.

Đã như vậy, cần phải trù tính một phen.

Dưới sự sắp xếp tinh vi của ta, tâm lý chống đối của Tống thừa tướng đã trực tiếp bị khơi dậy, ta coi như cũng tạo được ấn tượng mạnh mẽ với nhạc phụ.

Ai ngờ tiểu hoàng đế cũng muốn tham gia góp vui.

Biết được hắn ta cũng mang theo sính lễ tới phủ thừa tướng, ta tức giận không thôi, lập tức mua hai cân thuốc xổ, cho hết vào bữa tối của hắn.

Ngày hôm sau, tiểu tử này liền vội vã từ hôn.

Chưa kịp ra tay với những tình địch khác, không ngờ họ đều đổ bệnh.

Còn lại vài người không sao cả.

Thông qua cố gắng của ta, họ cũng nhanh chóng đổ bệnh.

Tình địch đã không còn, nhưng ta cũng không vội.

Nàng ấy vẫn còn hơi nhỏ!

Ta cũng từng nghĩ tới, nếu có người mà nàng thích, ta cũng không thể ngăn cản.

Chỉ là thật đáng tiếc, cho đến khi nàng hai mươi tuổi, người đó vẫn chưa xuất hiện.

Thế là ta tùy tiện tìm một cái cớ, tấu lên một bản tấu chương tố cáo Tống thừa tướng.

Quả nhiên ông ta nổi giận lôi đình.

Nhờ ta gợi ý, ông ấy cũng thành công nghĩ ra cách thức diệu kỳ gả nữ nhi cho ta, nhằm khắc chết ta.

Tiếp theo, chỉ cần ngồi yên quan sát.

Trên triều, ta giả vờ chống đối, Tống thừa tướng thấy vậy càng có vẻ đắc ý sau khi thực hiện thành công một âm mưu xảo quyệt, hận không thể đưa nữ nhi tới trước mặt ta.

Nén lại niềm vui sướng trong lòng, ta thầm nhận lấy thánh chỉ ban hôn.

Thuận tiện ghé thăm phủ thừa tướng để khẳng định sự tồn tại của mình, không biết Tống cô nương có thích ta hay không.

Còn tốt, nghe giọng điệu thì Tống cô nương và nhạc mẫu đều khá hài lòng, vậy thì ý kiến của Tống thừa tướng cũng không quan trọng nữa.

Không ngờ rằng, sau khi ban hôn không lâu, ta lại thực sự bị bệnh.

Thật kỳ lạ!

Phải biết rằng, ta đã lâu không bị bệnh rồi, chẳng lẽ đây là huyền học trong truyền thuyết?

Để tránh bị phát hiện, ta xin chuyển vào quân doanh.

May mắn thay, sau quá trình rèn luyện chăm chỉ, ta không chỉ khỏi bệnh mà còn trở nên cường tráng hơn nhiều.

Không biết Tống cô nương có thích người cường tráng hay không?

Ta tìm một số truyện về thiếu niên cường tráng, tìm cách giới thiệu cho Tống phu nhân, hy vọng rằng bà ấy có thể hun đúc cho Tống cô nương trong lúc rảnh rỗi.

Tống Cô nương sắp gả cho ta rồi!

Thật khẩn trương…

Tiểu tử Hoàng đế này, xem ra là lại thiếu đánh.

Tình cảm phu thê cần phải vun đắp dần dần.

Vì vậy, trong đêm tân hôn, ta không vội vàng viên phòng với Tống cô nương

Ta không chỉ muốn có được thân thể của nàng, mà còn muốn có được trái tim của nàng.

Cho nên, ta hỏi nàng có muốn cùng ta ra ngoài ngắm sao không.

Lần đầu tiên bay cao như vậy, Tống cô nương ban đầu có vẻ rất sợ hãi, nắm chặt lấy vạt áo của ta.

Ta thầm vui mừng trong lòng.

Thuận tiện nói cho nàng, nếu sợ hãi, có thể ôm lấy eo của ta.

Tống cô nương hơi không vui, khiến ta có chút thất vọng.

Nhưng không sao cả, tình cảm nào có thể thành công trong một lần được?

Hôm nay không được, không có nghĩa là sau này cũng không được.

Tống thừa tướng muốn tìm ta liều mạng, ta cố ý lảng tránh, chọc ông ta tức giận.

Lão già này, thế mà lại xúi giục Nhan nhi hòa ly ta!

Có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục!

Ta lén lút lấy đi thư hòa ly mà Tống thừa tướng gửi đến.

Trong lúc đó, ta đã nhiều lần được Vương thúc bắt được, may mắn thay ta có tài ăn nói nên đều trốn thoát.

Tuy nhiên, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.

Ta quyết định phải làm mọi thứ thật nhanh chóng.

Ta đã chuẩn bị sắp xếp mọi thứ, tập luyện nhiều lần rồi, giờ chỉ cần thực hiện với Tống cô nương nữa thôi.

Ta còn chuẩn bị một ít củi khô, chỉ cần theo đuổi thê tử thôi, đừng để mọi chuyện hỏng bét.

Ta lộ ra tấm lưng trần mà mình tự hào nhất, nhưng khi ta quay lại, Tống cô nương lại không cười.

Cứu mạng!

Ai có thể cho ta biết tại sao cơ bụng ta vất vả luyện tập lại có thể phát sáng?

Tống cô nương đỏ mặt giải thích với ta, nói xong ta cũng đỏ mặt.

Làm việc xấu bị phát hiện…

Nàng ấy nói nàng hiểu tất cả, sau đó từ chối ta.

Ta băn khoăn suy nghĩ cả đêm, phát hiện ra vấn đề nằm ở chỗ cuốn sách ta đưa cho nhạc mẫu.

Bất lực, ta lập tức lên phương án thứ hai.

Ngay lúc ta chuẩn bị xuất quân ra trận, ta đã nhờ Vương thúc ra tay, bịa ra một câu chuyện vô cùng qua loa, quả nhiên đã đánh lừa được Tống cô nương ngây thơ.

Thực ra, cho dù ta có đánh tiểu mông tiểu hoàng đế hắn cũng không dám khóc.

Kỹ năng diễn xuất của Vương thúc vô cùng tốt, nghe nói ban đêm Tống cô nương còn lén lút rơi nước mắt.

Nàng quan tâm đến ta như vậy, có thể nàng ấy đã thật sự yêu ta.

Ta dẫn quân ra ngoài gặp mai phục.

Khi quân địch ngẩng đầu nhìn lên, bọn chúng thấy trên núi không có lấy một cành cây, chỉ toàn là binh lính của chúng ta.

Tổng cộng quân địch chỉ có hai nghìn người, mà chúng ta có đến ba mươi vạn quân quan sát.

Quân ta ùa lên, tranh nhau bắt tù binh.

Sau khi trở về, ta định giả chết để thử xem Tống cô nương có đau lòng vì ta hay không, nhưng chưa kịp thử thì Tống thừa tướng đã dọn dẹp hết cả phủ của ta.

Thấy tình hình không ổn, ta vội vàng bước ra từ trong quan tài.

“Dừng tay lại hết cho ta!”

Nếu không sẽ bị dọn đi hết ngay cả sơn tường cũng không còn.

Không biết Tống cô nương có thích ta hay không, nhưng cuối cùng Tống thừa tướng cũng đã thỏa hiệp.

Chỉ cần không có nhạc phụ luôn gây rắc rối, mọi chuyện sẽ tiến triển thuận lợi hơn nhiều.

Ta nói với Tống cô nương rằng ta đã yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên.

Nàng ấy không nói gì, chỉ hôn lên gương mặt ta.

Năm thứ hai, Tống cô nương sinh cho ta một bé gái, nhỏ nhắn, mềm mại, còn nhỏ hơn cả Tống cô nương, ta thậm chí không dám ôm mạnh.

Tống thừa tướng bế đứa bé cười toe toét, nhìn ta cũng hiền hòa hơn nhiều.

Cuộc sống hôn nhân rất hạnh phúc.

Ngoại trừ việc thỉnh thoảng phải quỳ ván giặt đồ.

Mười tám năm sau, một ngày nọ, ta bị phạt quỳ ván giặt đồ, nũ nhi bưng chén canh lê đi ngang qua.

“Thật đúng dịp nha! Phụ thân lại quỳ ván giặt đồ nữa ạ?” Giọng nói mềm mại, đáng yêu.

Ta vô thức ngẩng đầu lên, cầm dao phay lao lên nóc nhà…

(Hết)

Chương trước
Loading...