Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Mèo Mả Gà Đồng - Ghê Tởm Tận Xương - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

1

Trong tiếng khóc của con gái, tôi tỉnh lại.


Chồng tôi - Trần Vĩ đang cẩn thận ôm con gái, vẻ mặt hớn hở rạng rỡ.


Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, trong lòng căm hận cuộn trào.

 

Ở kiếp trước, sau khi con gái tôi - Trần Phán Phán chào đời anh ta viện cớ không có ai chăm con, ép tôi nghỉ công việc làm trong nhà nước để toàn tâm toàn ý ở nhà nuôi con.


Khó khăn lắm mới nuôi Phán Phán đến ba tuổi, tôi cứ ngỡ có thể thở phào nhẹ nhõm.


Nhưng anh ta lại đột nhiên đề nghị ly hôn.

 

Anh ta nói cấp dưới của mình - Vương Hiểu Lệ đã mang thai con trai của anh ta, bảo tôi sớm nhường chỗ cho cô ta.


Tôi giận điên người, lập tức bế con rời đi.

 

Nhưng anh ta lại đệ đơn kiện, lôi tôi ra tòa đòi ly hôn.


Tôi không có công việc, trong khi anh ta vừa mới được thăng chức, tiền đồ xán lạn, tòa án dĩ nhiên trao quyền nuôi Phán Phán cho anh ta.

 

Tôi tận mắt nhìn con gái khóc lóc gọi tôi nhưng vẫn bị Trần Vĩ kéo đi, tim tôi đau như d.a.o c ắt.


Lúc rời khỏi cổng tòa án, tôi thất thần bước đi và bị một chiếc xe tải đ.â.m văng ra xa.


Chưa kịp đến bệnh viện, tôi đã ngừng thở.

 

Tôi không cha không mẹ, thấy tài xế là vô ý gây tai nạn, Trần Vĩ đã ký đơn bãi nại với tư cách là chồng tôi.


Sau khi tôi ch ết, tôi mới biết được sự thật—người lái xe đó chính là do Vương Hiểu Lệ thuê đến.


Mục đích là để tôi không thể chia tài sản với Trần Vĩ khi ly hôn.

 

Sau này, Trần Vĩ giành được quyền nuôi Phán Phán nhưng lại không hề đối xử tốt với con bé.


Phán Phán không có đủ ăn, không đủ mặc, từ nhỏ đã phải giặt giũ, nấu cơm, chăm sóc em trai.


Trần Vĩ thà để con bé nhịn đói, cũng không cho một đồng tiền tiêu vặt.

 

Lên cấp hai, con cái nhà người ta đều mặt mày hồng hào, duy chỉ có Phán Phán là gầy gò vàng vọt, trông như bị suy dinh dưỡng.


Tốt nghiệp cấp hai, cô ta liền ép con bé vào trường dạy nghề, sau đó đi làm công nhân dây chuyền sản xuất trong nhà máy.


Kiếm được tiền cũng phải đưa hết cho cô ta.

 

Đến khi con bé tròn mười tám tuổi, Trần Vĩ bán nó cho một gã đàn ông độc thân ở quê, nhận tiền thách cưới rồi mặc kệ nó sống ch ết thế nào.

 

Nghĩ đến đây, tim tôi nhói lên từng cơn.


Cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, khiến tôi không thở nổi.

 

May mà ông trời có mắt, đã cho tôi sống lại một lần nữa.


Kiếp này, tôi nhất định phải bảo vệ Phán Phán chu toàn suốt đời.

 

2

Bên kia Trần Vĩ vẫn còn đang vui vẻ hớn hở, tôi hít sâu một hơi rồi chậm rãi lên tiếng:


"Trần Vĩ, tìm một ngày, chúng ta đi ly hôn đi."

 

Anh ta sững sờ, sau đó đột nhiên lớn tiếng quát:


"Tạ Vãn, em lại phát điên cái gì thế?"

 

Kiếp trước, mỗi lần tôi nghi ngờ anh ta có vấn đề, anh ta đều lớn tiếng át đi.


Mỗi lần như vậy dù tôi có lý cũng thành không.


Sống lại một đời, tôi mới hiểu—anh ta lớn tiếng chẳng qua là vì chột dạ!

 

Nếu anh ta to tiếng, tôi càng hét lớn hơn.


Tôi cất cao giọng:


"Anh đã làm gì bên ngoài, trong lòng anh tự biết rõ!"

 

Tôi đã tính toán thời gian, lúc này anh ta chắc chắn đã có quan hệ với Vương Hiểu Lệ.

 

Mấy người trên giường bên cạnh cũng tò mò ló đầu ra nhìn.


Trần Vĩ đỏ bừng mặt, giọng nói mất đi sự tự tin:


"Anh… anh làm gì chứ, em nói linh tinh cái gì vậy?"

 

"Chuyện của anh bên ngoài, người ta đã nói hết với tôi rồi."


Tôi cười nhạt, giọng điệu không nhanh không chậm:


"Trước kia vì mang thai, tôi không muốn động thai khí nên chưa tính toán với anh. Bây giờ con đã sinh ra rồi, chúng ta cũng nên tính sổ một chút."

 

"Ai… ai nói với em?"


Anh ta cứng đờ cả mặt, ánh mắt lộ rõ sự hoang mang, dường như đang suy nghĩ xem phải giải thích thế nào.

 

"Chát!"

 

Bỗng nhiên mẹ chồng xông vào, giáng một cái bạt tai lên mặt tôi.

 

Bà ta vứt hết túi lớn túi nhỏ xuống đất, chỉ tay vào tôi, giọng the thé:


"Tạ Vãn, cô phát điên cái gì thế? Vừa sinh con xong đã đòi ly hôn, có phải bên ngoài có người khác rồi không?"

 

Kiếp trước, mẹ chồng tôi luôn giúp Trần Vĩ bắt nạt tôi.


Cho đến lúc ch ết, tôi mới biết—họ đã coi tôi là con ngốc mà lừa dối suốt bao năm qua.


Thậm chí, đứa con mà Vương Hiểu Lệ sinh ra, cũng chính bà ta là người chăm sóc thời gian ở cữ.

 

Mụ già ch ết tiệt này!

 

Tôi siết chặt nắm tay.

 

Nghĩ đến những gì đã xảy ra ở kiếp trước, tôi không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.


Tức giận bùng lên, tôi vung tay, mạnh mẽ tát thẳng vào mặt bà ta!

 

Tôi không hề nương tay, cái tát này khiến bà ta lảo đảo, đầu lệch sang một bên, đến mức dây buộc tóc cũng bị đánh văng ra.

 

Không khí đột ngột im lặng.

 

Mẹ chồng tôi hoàn toàn sững sờ.

 

Nhân lúc bà ta chưa kịp phản ứng, tôi lập tức chiếm thế thượng phong, mắt đỏ hoe nói:


"Cô gái đó chỉ mới ngoài hai mươi, là người từ nơi khác đến, vào công ty anh chưa được một năm. Trần Vĩ, có cần tôi nói rõ ràng hơn nữa không?"

 

Sau đó, tôi nhìn sang mẹ chồng:


"Người ta nói giúp lý chứ không giúp thân. Mẹ, mẹ không rõ đầu đuôi đã đổ tội cho con có người khác bên ngoài, vậy là quá đáng rồi. Bình thường đánh chửi con, con đều nhịn. Nhưng con vừa sinh con xong, con trai mẹ thì ngoại tình, mẹ không mắng anh ta, lại còn đánh con? Chuyện này mà truyền ra ngoài, ai mà không nói mẹ quá quắt đây?"

 

Tình thế đã xoay chuyển, những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.

 

Mặt mẹ chồng lúc đỏ lúc trắng, tức giận chửi ầm lên:


"Tao đã từng đánh mày bao giờ chưa? Con tiện nhân này, mở miệng là nói bậy!"

 

Bà ta bị mấy người xung quanh giữ lại, không thể lao tới đánh tôi.


Ngoài cửa đã tụ tập không ít bệnh nhân và người nhà.


Phòng sản vốn đã nhiều người rảnh rỗi, nghe thấy động tĩnh thì càng hóng hớt, thậm chí còn ước có thể bốc túi hạt dưa ra mà xem kịch vui.

 

Tôi lau nước mắt, hít sâu một hơi rồi nói:


"Tôi không thể chịu được chuyện này, nhân lúc con còn nhỏ chưa biết gì, chúng ta ly hôn đi."

 

"Chuyện này... chuyện này..."


Trần Vĩ lúng túng, mặt đỏ bừng lên, ấp úng nói:


"Không phải, mẹ, đây chỉ là hiểu lầm thôi! Đúng là ở đơn vị có một cô gái mới đến, nhưng con với cô ta chẳng có chuyện gì cả!"

 

"Vậy anh dám đưa điện thoại cho tôi xem không?"


Tôi nhìn thẳng vào anh ta.

 

Trước đây, tôi chưa bao giờ kiểm tra điện thoại của anh ta, nên anh ta vốn không có ý thức xóa tin nhắn.

 

Những người xung quanh cũng lớn tiếng hưởng ứng:


"Đúng đấy! Nếu không có gì khuất tất thì cứ đưa cho vợ xem đi!"

 

"Không tiện lắm đâu..."


Trần Vĩ không dám ngẩng đầu nhìn ai.


Anh ta cúi gằm mặt, lén đưa điện thoại ra sau lưng, giọng lí nhí:


"Chẳng có gì đáng xem đâu, toàn công việc, chán lắm."

 

Nhìn bộ dạng chột dạ của anh ta, dù có ngu ngốc đến đâu thì mẹ chồng tôi cũng hiểu ra vấn đề.

 

Bà ta cười gượng hai tiếng, giọng điệu lập tức dịu đi.


Bà nắm lấy tay tôi, dịu giọng nói:


"Tiểu Vãn à, chắc chắn đây chỉ là hiểu lầm thôi. Thế này đi, mẹ về sẽ dạy dỗ lại nó. Sau này hai đứa cứ sống tốt với nhau, vài năm nữa con cố gắng sinh thêm thằng cu nữa, thế là giữ chặt trái tim nó rồi!"

 

Nói xong, bà ta vội vàng đẩy Trần Vĩ một cái:


"Nhanh lên, tự mình nói với vợ đi!"

 

Tôi bật cười khinh bỉ, hất tay bà ta ra:


"Ly hôn! Không cần thương lượng!"

 

"Tạ Vãn!"


Trần Vĩ hít sâu một hơi, kiên nhẫn nói:


"Anh với cô ta chỉ là đồng nghiệp bình thường, nếu em không tin hay là anh gọi cô ta tới đối chất trực tiếp nhé?"

 

Đối chất trực tiếp?


Tôi đảo mắt:


"Có con giáp thứ mười ba nào dám tự nhận mình là kẻ thứ ba không? Anh ngốc hay là nghĩ tôi ngu thế?"

 

"Thế cô muốn thế nào? Con không thể sinh ra mà đã không có mẹ được!"


Mẹ chồng sốt ruột, giọng đầy vẻ đau lòng.

 

Tôi liếc nhìn Trần Vĩ với ánh mắt khinh thường.


Anh ta không muốn ly hôn, chẳng phải vì còn tình cảm gì với tôi.


Chẳng qua là con chưa làm giấy khai sinh, tôi lại đang trong thời kỳ cho con bú.


Đừng nói là quyền nuôi con, ngay cả họ của con cũng chưa chắc theo họ Trần.

 

Tôi trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói:


"Tôi muốn Trần Vĩ viết một bản cam kết. Nếu tôi phát hiện anh ta ngoại tình, không những lập tức ly hôn mà còn phải ra đi tay trắng!"

 

"Chuyện này..."


Trần Vĩ khó xử nhìn mẹ mình cầu cứu:


"Nhưng... nhà là do bố mẹ mua, sao có thể chia cho cô ấy?"

 

Tôi cười lạnh, châm chọc:


"Nếu đúng như anh nói, anh không làm gì có lỗi, vậy cam kết này chẳng có gì khó khăn, đúng không?"

 

"Đúng đấy! Nếu thật sự không có gì thì cứ viết đi!"


Có người hóng chuyện lên tiếng.

 

"Phải đấy, viết đi, chuyện này coi như giải quyết xong, có gì mà khó?"


Những người xung quanh cũng nhao nhao phụ họa.

 

Mặt Trần Vĩ đỏ bừng, hai tay siết chặt, ngồi không yên.


Lời bàn tán của đám đông như lột sạch quần áo anh ta, rồi ném lên lửa nướng cháy.

 

Mẹ chồng thầm nhéo anh ta một cái, lại nháy mắt ra hiệu:


"Cứ viết đi! Nó nói anh có người khác bên ngoài, cũng phải có chứng cứ mới tính. Chỉ cần chưa bị bắt tại trận, thì mấy lời đồn đại cũng chẳng nghĩa lý gì."

 

Ý của bà ta rất rõ ràng.


Chỉ khi tôi bắt quả tang Trần Vĩ trên giường, bản cam kết này mới có hiệu lực.


Nhưng tôi vừa sinh xong lại đang ở cữ, phải chăm con. Đừng nói là bắt gian, ngay cả thời gian ra ngoài tôi còn không có.

 

"Được!"

 

Mẹ ruột còn nói vậy, Trần Vĩ cũng đành khuất phục, nghiến răng nói:


"Tôi viết!"

 

Anh ta làm công việc liên quan đến văn bản ở đơn vị, nên viết lách rất thành thạo.


Chẳng bao lâu, một bản cam kết đã được viết xong.

 

Tôi cầm lên đọc hai lượt, thấy không có vấn đề gì, liền giơ lên cho mọi người xem:


"Mọi người giúp tôi làm chứng nhé! Nếu sau này tôi phát hiện anh ta có bồ bên ngoài hoặc ai trong số các vị tận mắt nhìn thấy, xin hãy báo ngay cho tôi. Đến lúc đó tôi ly hôn, mời mọi người ăn kẹo mừng!"

 

Người vây xem nhanh chóng tản đi.

Loading...