Mèo Mả Gà Đồng - Ghê Tởm Tận Xương - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tôi làm giấy khai sinh cho con, lấy họ của tôi.
Sau đó, tôi lập tức thuê một căn hộ gần bệnh viện, chuẩn bị dọn qua đó ngay sau khi xuất viện.
Mẹ chồng nhìn chằm chằm vào tên trên giấy khai sinh, tức giận đến mức không kiềm chế được:
"Có phải mày muốn để con bé theo họ mày, nên mới bày ra chuyện này không?"
Tôi mỉm cười:
"Mẹ xem mẹ nói gì kìa. Bao nhiêu người nhìn vào, nếu Trần Vĩ thực sự không có vấn đề gì, tôi tất nhiên sẽ đổi lại họ Trần cho con bé."
Buổi sáng gây náo loạn một trận lớn, rất nhiều người trong bệnh viện đều chứng kiến, bà ta cũng không dám làm khó tôi nữa.
Trái lại, Trần Vĩ đột nhiên thay đổi, bắt đầu chăm sóc tôi và con rất chu đáo.
Sau khi xuất viện, anh ta còn theo tôi dọn vào căn hộ thuê, lo toan tất cả việc nhà.
Nếu là kiếp trước, có khi tôi sẽ tin rằng mình đã hiểu lầm anh ta.
Nhưng bây giờ, tôi biết rõ, anh ta chỉ muốn giành quyền nuôi con gái.
Bởi vì trong mắt anh ta, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ có con trai.
Cho dù tôi không sinh, anh ta cũng sẽ tìm người khác sinh.
Con gái? Chẳng qua chỉ là một công cụ để sau này gả đi, đổi lấy sính lễ.
Nhân lúc Trần Vĩ bận rộn trong bếp, tôi lén bật định vị trên điện thoại anh ta.
Mười lăm ngày nghỉ thai sản, anh ta không có động tĩnh gì, ngay cả đi chợ mua thức ăn cũng đặt hàng qua mạng, gần như không ra khỏi nhà.
Nhưng đến khi hết kỳ nghỉ, anh ta phải đi làm lại.
Kiếp trước, khi anh ta đề nghị ly hôn, tôi mới biết rằng đơn vị của anh ta nghỉ nửa ngày vào chiều thứ Ba.
Và chính khoảng thời gian này, anh ta hẹn hò với Vương Hiểu Lệ.
Ngày đầu tiên đi làm lại của anh ta chính là thứ Ba.
Tôi theo dõi định vị, thấy anh ta quay về căn nhà chung của hai vợ chồng.
Lửa gần rơm, xa nhau mấy hôm, đúng là không nhịn nổi một chút nào.
Khi thấy anh ta đã ở trong đó nửa tiếng, tôi lập tức gọi cho bên môi giới:
"Nhà tôi lâu rồi không có ai ở, bẩn lắm. Anh tìm giúp tôi ba người dọn vệ sinh, loại có thể đến ngay lập tức."
Bên kia hỏi tôi cần kiểu người thế nào.
Tôi đáp: "Nhiều chuyện, giọng to."
Đối phương ngớ người vài giây, sau đó trả lời:
"Không thành vấn đề, tôi sẽ sắp xếp ngay!"
Khi mấy cô lao công đến dưới nhà, gọi điện hỏi tôi chìa khóa để ở đâu, tôi giả vờ vỗ trán nói:
"Ch ết rồi, tôi bận chăm con nên quên mất. Hay mấy cô lên hỏi bên quản lý tòa nhà xem, chắc họ có thợ mở khóa quen đấy."
"Phiền phức quá nhỉ."
Một trong số họ lẩm bẩm.
Tôi không cúp máy, nghe thấy họ đi tìm quản lý tòa nhà.
Quản lý nhanh chóng dẫn theo một thợ mở khóa, cả nhóm người hùng hổ tiến lên nhà.
Lúc này theo định vị Trần Vĩ đã ở trong phòng ngủ được hai mươi phút.
"Cạch!"
Cửa mở ra.
Ba cô lao công đi vào mở toang cửa sổ, sau đó mở hết các phòng.
Trần Vĩ không ngờ có người đột nhiên đến, hơn nữa còn quên khóa cửa.
Lúc đó, anh ta và nhân tình đang cao trào, bị mấy cô lao công xông vào làm cho hồn vía bay mất.
"Mấy người là ai!"
Tiếng hét chói tai của Vương Hiểu Lệ vang lên, đ.â.m xuyên cả bầu trời.
Trần Vĩ hoảng loạn đến đờ đẫn, âm thanh bịch một cái khi nhảy xuống giường vang lên, lẫn với tiếng gào đầy tức giận và hoảng sợ của hắn:
"Mấy người là ai? Ai cho mấy người vào đây? Cút ra ngay, không thì tôi báo công an!"
Ba cô lao công vừa thấy cảnh tượng trước mắt, mắt lập tức sáng rực, liền rút điện thoại ra quay phim lia lịa.
Một trong số họ bật loa ngoài, giọng lớn đến mức vang vọng cả tòa nhà:
"Chị Tạ, trời ơi, to chuyện rồi! Có đôi cẩu nam nữ đang làm bậy trong nhà chị đây này! Mau đến mà xem!"
Ban đầu, quản lý tòa nhà vừa mở cửa xong còn định quay đi, nhưng nghe thấy tiếng la liền tò mò quay lại.
Trần Vĩ tức đến điên người, lao lên định giật điện thoại.
Nhưng quần còn chưa kịp mặc vào liền bị mấy cô lao công lanh lẹ né đi, hắn thì trần như nhộng, vấp té sấp mặt xuống đất.
Các cô lao công như được tiếp thêm năng lượng, hăng hái hơn bao giờ hết, giơ điện thoại lên quay hắn từ mọi góc độ không sót một chi tiết.
Trần Vĩ xấu hổ đến đỏ bừng cả người, trông chẳng khác nào con tôm bị luộc chín.
Hắn cố gắng che phần quan trọng, đưa tay với lấy quần áo.
Nhưng còn chưa kịp chạm vào, đã bị một cô lao công nhanh tay chộp lấy, rồi vứt thẳng xuống lầu.
Một cô khác hứng chí mở video call trong nhóm chat:
"Chị em ơi, mau nhìn này! Có kẻ lén lút cắm sừng vợ nè, giờ không còn mảnh vải che thân luôn!"
Trần Vĩ tức giận gào lên:
"Đừng quay nữa! Mau dừng lại! Đưa điện thoại đây, tôi trả tiền cho!"
Nghe đến tiền, một cô lao công nhướn mày hỏi:
"Trả bao nhiêu?"
Trần Vĩ vốn làm cùng đơn vị với ba mình nhưng hắn chỉ là nhân viên hợp đồng ngoài biên chế, mỗi tháng lương ba bốn ngàn, chỉ vì việc nhẹ lương thấp lại gần nhà mà làm.
Tiền nuôi nhân tình đã tốn kém, cuộc sống chủ yếu dựa vào tiền của tôi.
Hắn tưởng mình có cơ hội xoay chuyển tình thế, lập tức mừng rỡ:
"Ba ngàn! Tôi cho mấy người ba ngàn!"
Ba ngàn là hơn nửa tháng lương của hắn, chắc chắn đủ rồi chứ?
Ai ngờ, cô lao công kia nhếch mép cười khẩy:
"Hừ, tưởng tôi không biết anh định giở trò gì à? Tôi nhận tiền rồi, anh quay lại tố tôi lừa đảo, thế chẳng phải tôi mất trắng sao?"
Trần Vĩ tái mặt, gân xanh giật giật trên trán:
"Vậy cô muốn gì?"
Cô ta khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt:
"Tôi muốn để vợ anh tận mắt thấy bộ dạng đáng khinh này của anh!"
Nhờ mấy cô lao công nhiệt tình, trước cửa đã có cả đám đông bu kín, chen chúc đến mức chật cứng.
Thấy tôi đến, mọi người tự động dạt sang hai bên nhường đường.
Tôi gần như không gặp trở ngại nào, xông thẳng vào trong, vừa đến nơi liền vung tay tát mạnh Trần Vĩ một cái:
"Hay thật đấy, anh bảo đi làm, kết quả lại chui vào đây hú hí! Anh có còn chút lương tâm nào không? Đối xử với tôi thế này, anh có xứng đáng với con không?"
Trần Vĩ chật vật trốn sau tấm rèm cửa, dùng vải che đi thân thể, luống cuống giải thích:
"Không phải vậy đâu Tiểu Vãn! Em nghe anh nói đã! Anh bị hồ đồ, chắc là do uống say quá, nhận nhầm người thôi!"
Tôi giận đến run người, suýt thì đứng không vững:
"Nhận nhầm người? Tôi cao 1m7, cô ta 1m5. Tôi tóc dài, cô ta tóc ngắn. Anh bảo anh nhận nhầm?"
Tôi bước lên, chộp lấy rèm cửa giật mạnh:
"Đàn ông con trai mà trốn trốn tránh tránh như vậy, còn ra thể thống gì nữa!"
“Soạt” một tiếng, rèm cửa bị kéo rớt xuống.
Trần Vĩ lập tức lộ nguyên hình trước mắt tất cả mọi người.
Hắn đỏ bừng cả mặt, tức giận và xấu hổ đến không chịu nổi:
"Em đưa rèm lại cho anh!"
Tôi lườm hắn một cái đầy khinh miệt.
Hừ, ít ra hắn vẫn còn biết ngượng cơ đấy.
Nhưng tôi vờ như không nghe thấy, ôm mặt bật khóc nức nở:
"Gọi mẹ anh đến đây! Tôi không sống nổi nữa! Hôm nay tôi nhất định phải ly hôn!"
Mẹ chồng tôi vốn ở gần đây.
Nghe tin trong điện thoại, bà ta giận đến nổ đom đóm mắt, hùng hổ chạy đến, vốn định đến để "giáo huấn" tôi một trận.
Nhưng ai ngờ, cửa nhà lại bị người vây chật kín.
Lửa giận của bà ta lập tức tắt ngấm.
Sắc mặt bà ta đỏ bừng rồi lại trắng bệch, vội vàng cởi áo khoác ngoài trùm lên người Trần Vĩ, sau đó lúng túng quay sang mọi người:
"Các vị, các vị, hôm nay để mọi người xem trò cười rồi, thật ngại quá. Con trai tôi bình thường đã hay nhận nhầm người, tôi bảo nó đeo kính mà nó không chịu. Thôi thế này đi, hôm nay tôi nhất định dạy dỗ nó đàng hoàng. Mọi người ai cũng bận rộn, hôm nay cứ giải tán trước đi nhé."
"Hừ, nhận nhầm người à? Thế còn cái này thì sao?"
Tôi đau đớn rút ra một tờ giấy cam kết từ trong túi,
"Trần Vĩ, trước đây đã có người bảo tôi rằng anh ở bên ngoài mèo mỡ nhưng anh lại thề thốt, còn viết cả giấy cam kết. Bây giờ bị tôi bắt tại trận, lại còn có biết bao nhiêu người chứng kiến, anh còn định giải thích thế nào nữa?"
Tôi giả vờ tay run rẩy, làm giấy cam kết rơi lả tả xuống.
Lập tức bị một bác hàng xóm nhanh nhảu giật lấy.
Mắt bác ta sáng lên như đèn pha, đọc lướt qua một lượt rồi truyền tay cho những người xung quanh.
Tôi nắm chặt tay, giọng nghẹn ngào:
"Anh cầu xin tôi cho anh cơ hội, tôi cũng đã đồng ý. Tôi dọn ra ngoài chỉ muốn tìm một chút bình yên. Nhưng anh thì sao? Anh lại ngang nhiên dẫn người đàn bà khác về nhà! Anh bảo tôi phải làm sao đây? Con chúng ta còn nhỏ thế này, anh bảo con phải làm sao?"
Những lời trách móc nghẹn ngào của tôi khiến đám đông xôn xao bàn tán.
"Bảo sao vừa sinh con xong cô ấy đã dọn ra ngoài. Nhà chồng còn bảo cô ấy chẳng ra gì, chơi trò bỏ chồng giữ con. Hóa ra là chính mình bẩn thỉu mà cứ đi nói xấu người ta!"
"Bình thường trông ngoan ngoãn lắm, ai mà ngờ lại ra nông nỗi này. Thật là khó mà tin nổi!"
"Chẳng phải công việc của hắn là do bố hắn sắp xếp sao? Lương có ba bốn nghìn mà chơi bời cũng ra trò nhỉ?"
"Hừ, có ông bố quyền thế mà! Bình thường ông ta ra vẻ lắm, ai mà ngờ con trai lại là loại người này."
...
Mẹ Trần Vĩ nghe vậy, mặt lúc đỏ lúc trắng, chẳng còn mặt mũi ở lại thêm một giây nào nữa.
Bà ta lập tức kéo tay con trai định bỏ chạy.
Nhưng đúng lúc này, không biết ai hô lên một tiếng:
"Trưởng phòng Trần đến rồi!"
Trước đây mỗi lần có ai nhắc đến Trưởng phòng Trần, giọng điệu toàn là tâng bốc, nịnh nọt.
Nhưng lần này, rõ ràng là đang hả hê chế giễu.
Chỉ thấy bố của Trần Vĩ hùng hổ bước ra từ thang máy, vừa thấy con trai đã giơ tay tát thẳng vào mặt hắn:
"Đồ không biết xấu hổ! Mày làm mất hết thể diện của tao rồi!"
Trong tay ông ta, màn hình điện thoại vẫn đang phát video cảnh Trần Vĩ bị bắt gian tại trận.
Không biết ai đã tung đoạn video này lên nhóm chat chung của khu chung cư.