Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Mèo Mả Gà Đồng - Ghê Tởm Tận Xương - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

"Bố!" Trần Vĩ tái mặt hoảng hốt.

 

Từ nhỏ đến lớn, hắn sợ nhất chính là bố mình.

 

Ông ta lúc nào cũng ghét bỏ hắn không có tiền đồ, đồng nghiệp ai cũng có con cái du học nước ngoài hoặc tốt nghiệp đại học danh giá.


Còn hắn? Học hành dốt nát, lại nhát gan, nhất quyết không chịu đi du học.


Cuối cùng, ngay cả cấp ba cũng chẳng buồn học tiếp.

 

Vì thế, ông ta luôn bực tức, không vừa mắt hắn.

 

Nhưng sau này khi hắn kết hôn, có con, bố hắn mới dần chấp nhận thực tế.


Dù không có tài cán nhưng chỉ cần hiếu thuận, không gây chuyện là được.

 

Thế nhưng giờ đây hắn không chỉ gây chuyện, mà còn gây ra chuyện động trời như vậy.

 

Một người luôn giữ thể diện như bố hắn, nào đã từng mất mặt thế này bao giờ?


Cơn giận của ông ta bốc lên tận đỉnh đầu, lập tức mắng chửi thậm tệ:


"Thứ súc sinh! Nếu tao biết mày là loại vô dụng thế này, tao đã bóp ch ết mày từ lúc mới sinh rồi!"

 

Trần Vĩ run rẩy, lắp bắp:


"Bố, con sai rồi, con nhất thời hồ đồ! Con thề, con tuyệt đối không tái phạm nữa! Con sẽ sống tốt với Tiểu Vãn!"

 

Cha hắn vẫn còn đang giận dữ, trừng mắt quát:


"Mày cầu xin tao có ích gì? Mày tự đi mà xin lỗi Tiểu Vãn! Nếu nó không tha thứ cho mày, từ nay tao coi như không có đứa con trai này!"

 

Sắc mặt Trần Vĩ lập tức trắng bệch.

 

Tiền của hắn, công việc của hắn, danh dự của hắn, tất cả đều do bố hắn ban cho.

 

Mất đi bố thì hắn chẳng còn gì cả.

 

Hắn liền bịch một tiếng, quỳ sụp xuống trước mặt tôi, ôm chặt lấy chân tôi mà khóc lóc thảm thiết:


"Tiểu Vãn, em tha thứ cho anh đi! Anh thề, từ giờ anh sẽ cắt đứt với cô ta! Chính cô ta dụ dỗ anh, anh bị cô ta lừa gạt! Anh bị trúng bẫy thôi, anh xin thề!"

 

"Anh nói láo!"

 

Vương Hiểu Lệ tức giận hét lên:


"Trước đây anh nói gì với tôi? Anh bảo rằng ở bên tôi, bố anh có thể giúp tôi được vào biên chế! Bây giờ lại nói là tôi dụ dỗ anh sao? Trần Vĩ, lương tâm anh bị chó gặm rồi à?"

 

"Câm miệng!" Trần Vĩ nổi giận quát.

 

Rồi hắn lập tức quay sang tôi cầu xin:


"Em đừng nghe cô ta nói bậy! Loại tiểu tam như cô ta, làm gì có câu nào là thật chứ?"

 

Tôi lạnh lùng quay mặt đi:


"Anh đã cam kết với tôi chỉ cần tôi phát hiện anh ngoại tình, chúng ta lập tức ly hôn."

 

"Không! Không được!"

 

Hắn bò tới hai bước, túm chặt lấy vạt áo tôi, gấp gáp cầu xin:


"Tiểu Vãn, lần này thật sự là anh hồ đồ! Chỉ cần em tha thứ cho anh, em muốn gì cũng được! Em nói đi, anh lập tức làm ngay!"

 

Mẹ Trần Vĩ cũng kéo tôi lại, giọng điệu đầy thuyết phục:


"Đúng vậy, con à, trẻ con không thể không có cha, cũng không thể không có mẹ. Khi con mang thai, nó bị mấy ả đàn bà hư hỏng dụ dỗ, cũng coi như là bình thường. Giờ con đã sinh con rồi, nó nhất định sẽ sống tốt với con, được không?"

 

Tôi rưng rưng nước mắt, vẻ mặt lộ ra một chút d.a.o động.

 

Trần Vĩ lập tức nhân cơ hội:


"Chỉ cần em chịu tha thứ, anh sẽ đưa thẻ lương cho em giữ, sau này mọi khoản tiền trong nhà đều do em quyết định! Anh tuyệt đối không dám nói một câu!"

 

Bố hắn cũng ho nhẹ hai tiếng, lên tiếng nói:


"Tiểu Vãn, chỉ cần con tha thứ cho Trần Vĩ lần này, bố sẽ sang tên căn hộ này cho con."

 

Ồ!

 

Lần này, đúng là cây sắt cũng nở hoa rồi đây.

 

Mẹ Trần Vĩ lúc nào cũng nghĩ tôi trèo cao, bình thường canh chừng tôi như canh trộm.


Thế mà bây giờ lại hào phóng thế này, chẳng lẽ công việc của bố Trần Vĩ đang trong giai đoạn quan trọng, không thể để danh tiếng bị bôi nhọ?

 

Tôi mừng thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt lại khổ sở cười:


"Thế nếu tôi lại bắt gặp thêm lần nữa thì sao?"

 

5

Lời vừa buông ra, đám đông cũng coi như đã xem xong một vở kịch, nhanh chóng giải tán.


Vương Hiểu Lệ bị bố của Trần Vĩ mắng mấy câu, đỏ bừng mặt, khóc lóc bỏ chạy.


Bố Trần Vĩ cũng để lại vài câu rồi rời đi.

 

Chỉ còn lại mẹ con Trần Vĩ.

 

Mẹ anh ta làm bộ đánh anh ta vài cái, sau đó lại bắt đầu oán trách, trong lời nói ẩn ý toàn là trách móc tôi.

 

Tôi chỉ khẽ nhếch môi, chẳng bận tâm.

 

Căn nhà này tôi đã lấy được, ít nhất là về sau này, tôi và con gái sẽ không lo không có chỗ ở.

 

Trần Vĩ thở phào, tưởng rằng chuyện đã qua nhưng mấy ngày sau đi đến đâu trong khu chung cư thì anh ta cũng bị người ta chỉ trỏ, bàn tán.

 

Anh ta chịu không nổi ánh mắt dị nghị của người khác, bèn lủi thủi chuyển về căn phòng thuê của tôi.

 

Bị mất mặt một lần, anh ta ngoan hẳn, tan làm là về nhà ngay, chăm chỉ làm việc nhà, chăm con.

 

Tôi cũng không ngăn cản, cứ coi như có một bảo mẫu miễn phí vậy.

 

Nhưng suốt thời gian qua, tôi chưa bao giờ để anh ta chạm vào mình, ban đêm cũng mỗi người một giường.

 

Mấy lần Trần Vĩ định mon men lại gần, nhưng bị ánh mắt ghét bỏ của tôi làm cho chùn bước.

 

Anh ta biết mình sai, cũng không dám ép, chỉ có thể ôm chăn sang phòng bên cạnh.

 

Nhưng tôi biết, anh ta sắp không chịu nổi rồi.           

 

Đàn ông đã nếm mùi ngoại tình một lần, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, vô số lần tiếp theo.

 

Quả nhiên, đến ngày thứ sáu mươi tôi theo dõi định vị của anh ta, tôi phát hiện anh ta bước vào phòng họp của công ty, ở trong đó suốt hai tiếng đồng hồ mới ra.

 

Hôm sau, anh ta lại bước vào đó.

 

Tôi khẽ nhếch môi.

 

Xem ra, lại đến lượt tôi ra tay rồi.

 

Tôi lập tức gọi xe, thẳng tiến đến công ty của anh ta.

 

Trên đường đi, tôi còn cố tình mua ít bánh ngọt, trà sữa.

 

Khi đến nơi, tôi vui vẻ gọi mọi người đến ăn đồ ăn vặt buổi chiều.

 

Vì mua cũng khá nhiều, cô nhân viên lễ tân bèn nảy ra ý kiến:

 

"Chị dâu ơi, hay là để em mang lên phòng họp để đó trước, lát nữa em gọi mọi người lên lấy?"

 

Tôi vừa lau mồ hôi, vừa tiện tay đáp:

 

"Ôi dào, phiền phức làm gì, cứ gọi hết mọi người lại đây, cùng nhau thư giãn mười phút cho vui, coi như giải lao luôn."

 

Lễ tân làm việc rất nhanh, chẳng mấy chốc, một đám đông hơn chục người đã tụ tập trước cửa phòng họp.

 

Nhân lúc này, tôi lén dùng kẹp tóc mở khóa cửa.

 

Bên trong, hai người kia đang cao trào, tiếng động vọng ra ngoài cũng đủ khiến người ta đỏ mặt tía tai.

 

Tôi nhìn đám đồng nghiệp tọc mạch đã kéo đến đông đủ, không chút do dự vặn tay nắm cửa.

 

Trên bàn, hai kẻ kia không một mảnh vải che thân, quấn lấy nhau trong men tình hoang dại.

 

Cửa vừa mở, Vương Hiểu Lệ hét lên một tiếng thất thanh, vội vàng ôm chặt lấy n.g.ự.c mình.

 

Mọi người: !!!

 

"Tạ Vãn!" Trần Vĩ trợn tròn mắt, bàng hoàng đến mức gần như co giật.

 

Anh ta lồm cồm bò xuống khỏi người Vương Hiểu Lệ, cuống quýt mặc quần áo.

 

Nhưng trong lúc hoảng loạn, anh ta vô tình vung tay, khiến Vương Hiểu Lệ bị hất ngã từ trên bàn xuống.

 

"A—!"

 

Một tiếng hét thảm thiết vang lên.

 

Vương Hiểu Lệ đập mạnh xuống sàn, đập mặt xuống đất, m.á.u từ miệng trào ra.

 

Cô ta còn chưa kịp mặc quần áo, cứ thế mà nằm sóng soài trên nền đất lạnh lẽo, m.ô.n.g trần phơi bày trước mắt mọi người.

 

Hình ảnh quá mức đặc sắc, không ít người che mặt, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn trộm qua kẽ tay.

 

Cuối cùng, Trần Vĩ cũng nhớ ra sự tồn tại của Vương Hiểu Lệ, vội vàng cầm lấy quần áo của cô ta, run rẩy đắp lên người cô ta.

 

Anh ta run giọng:

 

"Tạ Vãn, em nghe anh giải thích…"

 

"Anh… anh…" Tôi tức đến mức tim đập dồn dập, hai mắt tối sầm, thân thể nghiêng ngả rồi ngã ngửa ra sau.

 

Đám đông hoảng hốt kêu lên, vội vàng đỡ lấy tôi, người thì bóp huyệt nhân trung, người thì quạt loạn lên.

 

Bên trong phòng họp, một trận hỗn loạn không thể nào tả xiết.

 

"Mấy người không đi làm, tụ tập ở đây làm gì hả?!"

 

Giọng nói đầy uy quyền của bố Trần Vĩ vang lên từ phía sau.

 

Bác lao công chỉ nghe thấy có người hỏi nhưng chưa kịp nhìn xem là ai, liền lớn tiếng đáp ngay:

 

"Là con trai của Trưởng phòng Trần và cô Tiểu Vương bên bộ phận thuê ngoài đang lăn lộn với nhau đấy! Cả hai trần như nhộng, còn dính chặt vào nhau nữa kìa!"

 

Bố Trần Vĩ vừa nghe xong, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, sắc mặt lập tức tối sầm lại.

 

"Giờ làm việc mà tụ tập hóng hớt cái gì?! Mau giải tán hết đi!"

 

Nhưng mọi người chỉ liếc mắt nhìn nhau, chẳng ai chịu rời đi.

 

Bố Trần Vĩ tức đến mức giậm chân, chỉ thẳng vào mặt Trần Vĩ mà mắng như tát nước:

 

"Đồ mất nết, không chừa được cái thói mèo mả gà đồng! Cút! Cút ngay cho tao! Mày làm tao mất hết mặt mũi rồi!"

 

Sắc mặt Trần Vĩ trắng bệch:

 

"Bố, là cô ta dụ dỗ con trước! Chính cô ta gọi con vào phòng họp, cởi đồ rồi lao vào con…"

 

"Anh nói bậy!" Vương Hiểu Lệ mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng phản bác.

 

"Rõ ràng là anh nói anh nhịn không nổi, bảo tôi đến phòng họp để giúp anh! Anh còn nói mỗi tối đều mơ thấy tôi!"

 

"Im miệng! Đến lượt cô lên tiếng à?!" Sắc mặt bố Trần Vĩ gần như vặn vẹo vì tức giận.

"Đủ rồi!"

 

Tôi rút ra tờ giấy cam kết mà anh ta từng viết, che mặt khóc nức nở.

 

"Tôi chịu đủ rồi, tôi muốn ly hôn."

 

"Trước đây, khi nghe người ta nói anh ngoại tình, tôi đã chọn tin tưởng anh. Lần trước anh bị bắt quả tang ngay tại nhà, bố mẹ anh quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, tôi nghĩ ông bà lớn tuổi rồi không dễ dàng gì nên tôi nhịn. Nhưng giấy cam kết này là chính tay anh viết, thế mà anh hết lần này đến lần khác bị người ta bắt gặp trên giường với kẻ khác. Anh bảo tôi còn có thể tin anh thế nào đây?"

Tôi ôm mặt, nước mắt chảy ra qua từng kẽ tay, giọng nói đầy cay đắng:

 

"Anh kiếm tiền không bằng tôi, nhưng mẹ anh lại nghĩ tôi ham tiền của bố anh mới lấy anh. Khi tôi mang thai, anh ngoại tình, mẹ anh lại bảo do tôi không làm tròn nghĩa vụ của một người vợ, nên không thể trách anh được."

 

"Nhưng bây giờ, tôi thật sự mệt rồi. Tôi đã một lòng một dạ yêu anh bao nhiêu năm, nhưng đã đến lúc tôi phải tỉnh ngộ."

Loading...