Mèo nhỏ dùng 99 kiếp để ở bên anh - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-28 21:44:19
13.
Đồng tử đột ngột co , như thể câu xuyên thủng bộ lớp giáp linh hồn.
luôn cho rằng, mỗi “rút ”, chỉ chịu đựng nỗi đau xé tâm can, tan hồn nát phách .
bao giờ nghĩ tới…Hóa ?
Anh thật sự …Biết rằng mỗi “kết thúc” đó, với mà …nghĩa là gì?!
Một cảm giác tủi đến tột độ, cùng nỗi chua xót khi cuối cùng thấu hiểu, như con đê vỡ, ập đến, nhấn chìm chút lý trí cuối cùng gắng giữ.
đột ngột siết chặt tay đang nắm lấy cổ tay , móng tay gần như ghim sâu da thịt . Tất cả nỗi sợ và nỗi đau kìm nén suốt chín mươi chín luân hồi, giờ đây — cuối cùng cũng vỡ òa!
“Đau…”
cuối cùng bật thành tiếng, còn là những tiếng nấc nghẹn, mà là tiếng gào tan vỡ, cơ thể run rẩy dữ dội như chiếc lá sắp gió cuốn nát giữa bão tố.
“Đau c.h.ế.t … Chu Tự…
Mỗi … nào cũng đau đến c.h.ế.t sống …”
Nước mắt thể kiểm soát tuôn trào, lắp bắp những lời đẫm nước mắt, đầy sợ hãi, như thể đang tố cáo những vết thương từng ai chạm tới:
“Như… như xé nát từng mảnh sống sờ sờ…
Xương… nghiền nát…
Linh hồn… giằng khỏi cơ thể…
quẳng …quẳng hầm băng…”
Giọng đứt quãng, rời rạc, vỡ vụn.
Mỗi một chữ đều dính máu, dính nước mắt.
“Lạnh lắm…
Tối lắm…
Không gì cả…
Chỉ đau…
Mãi mãi… điểm dừng…”
đến thở nổi, cơ thể vì xúc động quá độ mà co giật, chỉ thể bấu chặt lấy cánh tay , như thể đó là cái neo duy nhất giữ , khỏi rơi xuống vực thẳm đau đớn đáy .
Chu Tự ôm chặt lấy , mặc cho nước mắt ướt đẫm cả n.g.ự.c áo . Anh siết tay , mạnh đến mức gần như hòa tan m.á.u thịt , cằm tựa lên đỉnh đầu , mắt nhắm chặt, đường quai hàm cứng đờ vì kìm nén.
Anh thể cảm nhận rõ ràng — cơ thể run rẩy như sắp chết, từng đợt sợ hãi, tủi truyền qua từng cái rùng , như xé toạc cả tim .
Hóa …
Còn đau hơn cả tưởng…
Một cảm giác hối hận tột cùng, nỗi đau nhức nhối như độc rắn, bỗng trườn lên siết lấy tim , khiến nghẹt thở.
Anh chỉ thể ôm chặt hơn, ôm đến mức như ép sạch băng giá và tuyệt vọng chất chứa suốt 99 kiếp luân hồi, dùng nhiệt của , để sưởi ấm linh hồn rét buốt hàng vạn .
“Anh xin …”
Giọng khàn đặc, vang lên đỉnh đầu , nặng trĩu hối , gần như thể gánh nổi.
“Anh xin … A Tuyết… xin …”
Anh gọi cái tên —
cái tên phủ bụi bao năm, cái tên chỉ thuộc về một con mèo trắng nhỏ.
Cái tên , như một chiếc chìa khóa định mệnh,
mở toang cánh cổng chứa đầy tủi và khổ sở trong lòng .
còn dữ dội hơn, đến xé ruột xé gan, như thể đem bộ nỗi uất ức,
sự sợ hãi, chờ đợi, tuyệt vọng suốt chín mươi chín kiếp — trút hết trong khoảnh khắc .
Ngoài cửa sổ, đêm sâu thẳm, đèn đuốc thành phố vẫn nhấp nháy mệt mỏi.
Trong căn hộ , thời gian dường như ngừng trôi.
cứ thế ôm , lâu, lâu. Như một đứa trẻ lạc quá lâu, cuối cùng cũng tìm đường về.
Cho đến khi đến kiệt sức, chỉ còn tiếng thở đứt quãng, mệt mỏi.
Chu Tự vẫn ôm như ,
gì, động đậy, lặng lẽ mà vững vàng, điểm tựa cho .
Cuối cùng, nới lỏng vòng tay một chút, cúi đầu .
đến mắt sưng đỏ, mũi cũng đỏ ửng, nước mắt giàn giụa, mặt mũi tèm lem,
giống hệt một con mèo nhỏ mưa xối ướt nhẹp, mệt lả tựa n.g.ự.c ,
trong mắt vẫn còn vương hoảng sợ và ngơ ngác tan.
~ Hướng Dương ~
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/meo-nho-dung-99-kiep-de-o-ben-anh/chuong-7.html.]
14.
Trái tim Chu Tự như ai đó hung hăng bóp nghẹt một cái.
Anh nhẹ nhàng nâng tay lên, dùng đầu ngón tay, cực kỳ dịu dàng và cẩn thận, lau giọt nước mắt còn sót má .
Động tác dịu dàng đến mức gần như thành kính, như thể đang lau bụi cho một món đồ sứ quý giá vô giá.
Sau đó, cầm lấy chiếc vòng cổ da màu đen đang yên lặng ghế sofa bên cạnh.
Lần , mở bàn tay để tấm thẻ kim loại lạnh băng .
Ánh mắt rơi thẳng xuống mặt trong của chiếc vòng cổ — hình như thứ gì đó giấu ở đó.
vô thức theo động tác của .
Chỉ thấy dùng ngón tay, cực kỳ linh hoạt, ấn nhẹ một góc cực kỳ kín đáo gần chốt khóa bên trong vòng cổ.
“Cạch.”
Một âm thanh cực nhỏ vang lên, như tiếng cơ quan nhỏ bật mở.
Ngay bên lớp da mềm bên trong vòng cổ, một khoang ẩn tinh xảo, mỏng như cánh ve, lặng lẽ mở . Nếu tận mắt thấy, chắc chắn ai phát hiện .
Bên trong khoang đó, lặng lẽ một vật nhỏ.
Là một… mảnh móng vuốt mèo.
Cỡ bằng móng tay, hình dạng đều, viền ngoài sờn, ngả vàng.
lập tức nín thở.
Đó chính là… cuối cùng khi còn là một con mèo, leo lên kệ sách cao nhất trong nhà, định lấy cây gậy lông vũ đang lủng lẳng , vì quá phấn khích nên gãy móng khi cào mép kệ!
còn đau lòng suốt mấy ngày!
Sau đó tìm mãi thấy, cứ nghĩ nó rơi khe nào đó …
Hóa … nhặt ?
Còn giữ ?
Còn giấu nó ở đây?
Chu Tự nhẹ nhàng kẹp lấy móng vuốt nhỏ bằng đầu ngón tay, ánh mắt nó như đang về cả một quãng thời gian ấm áp trôi qua.
“Mảnh móng …”
Giọng vang lên, trầm thấp mà giàu từ tính, mỗi từ như gõ tim .
“Còn … mỗi em rời …”
Anh ngừng , dường như đang tìm từ phù hợp.
“…cái cảm giác đó… yếu, nhưng rõ.
Như một sợi dây vô hình, ở nơi sâu nhất trong tim, giật đứt một cách đột ngột.”
Anh ngước mắt lên, sâu đôi mắt vẫn còn ngỡ ngàng.
Trong mắt , sự thấu tỏ tất cả — và cả một chút đau lòng khó phát hiện.
“Mỗi ‘em’ biến mất,
sợi dây đứt một .
Mỗi em ‘xuất hiện’,
nó nối .”
Anh khẽ chỉ n.g.ự.c .
“Đau lắm.
cũng… rõ.”
c.h.ế.t lặng.
Thì … mối liên kết giữa và ,
bao giờ là cuộc rượt đuổi đơn phương của riêng .
Mỗi “đến”…
Mỗi “”…
đều để một vết khắc sâu trong linh hồn !
Sợi dây vô hình , mỗi đứt,
đều cảm nhận — đau đớn và rõ ràng.
Anh bao giờ quên.
Anh luôn .
Anh luôn… ở đó.