Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Mèo nhỏ dùng 99 kiếp để ở bên anh - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-07-28 21:44:17

11.

Nét chữ là kiểu tay tiếng Anh, nét thanh nét đậm, mềm mại mà thanh nhã, mang theo một sự tuyên bố thể chối cãi.

Đó là nét chữ in dấu trong tận cùng linh hồn qua vô luân hồi!

Mỗi xuyên hồn, mỗi đóng vai khác, mỗi trong ba ngày ngắn ngủi tắm trong sự dịu dàng trao cho, thì đến lúc đêm khuya mộng mị, linh hồn rơi băng giá, đều lặp lặp nét chữ trong vô thức, như một dấu hiệu níu lấy hy vọng sống sót.

Là chủ nhân! Là ! Thật sự là !

“Rầm ——!”

Tựa như sấm sét giáng xuống giữa đầu óc , tất cả lập tức hóa trắng xóa.

Mọi cảm giác rời bỏ thể , chỉ còn ánh mắt như đóng đinh chiếc bảng tên nhỏ bé, lạnh băng .

Tất cả mảnh vụn ký ức tích lũy 98 kiếp luân hồi — từng gặp gỡ, ánh khác thường trong khoảnh khắc đầu tiên mà cố tình lờ ; từng chia xa, ánh mắt dường như vô tình mà thâm sâu khó lường; từng gọi bằng những cái tên khác , trong sự chiều chuộng hoặc trêu đùa thấp thoáng một tiếng thở dài đầy tiếc nuối khó nắm bắt —

Giây phút , như một bàn tay vô hình cứng rắn xâu chuỗi tất cả , biến thành một bức tranh chân thực đến tuyệt vọng!

Thì ảo giác. Không tự tưởng tượng.

Anh luôn luôn !

Mỗi !

Mỗi mang một gương mặt xa lạ, mang theo một câu chuyện biên tập cẩn thận đến bên , ngốc nghếch mà nỗ lực tìm cách đánh thức tình yêu trong mắt , thì—

Anh vẫn luôn !

Biết rõ lớp da thịt giả tạo , là con mèo trắng nhỏ từng cuộn tròn đầu gối , dùng đầu ngón tay khẽ khàng gãi cằm, lười nhác phơi nắng trong vòng tay .

Cơn chấn động quá lớn, như cơn sóng dữ ngập trời nhấn chìm .

c.h.ế.t lặng tại chỗ, cơ thể thể cử động, đến đầu ngón tay cũng mất cảm giác.

Chỉ còn trái tim đập loạn kiểm soát, đau đớn nghẹt thở như ai đó bóp nghẹt.

Cổ họng như thiêu đốt bởi thanh sắt nung đỏ, kêu cũng thể phát âm thanh nào.

chỉ thể trừng mắt , đôi mắt nước mắt rửa sạch, mờ mịt mà hoang mang, thể tin nổi mà .

Nhìn đàn ông mà rượt đuổi qua chín mươi chín luân hồi,

chiếc vòng trong tay — bằng chứng lạnh lùng của tất cả ràng buộc qua.

~ Hướng Dương ~

Chu Tự lặng lẽ .

Nhìn sự biến đổi từng khắc gương mặt : kinh hoàng, bàng hoàng, đau đớn, run rẩy.

Ánh mắt sâu như giếng cổ, phản chiếu sự tàn tạ và hỗn loạn trong rõ ràng như thể là một tấm gương vỡ.

Trong ánh mắt , giễu cợt, trách móc —

Chỉ một sự điềm tĩnh… đến mức nặng trĩu.

Anh giải thích, vội vàng bất cứ điều gì.

Anh chỉ giữ nguyên bàn tay đang mở , để cái bảng tên kim loại nhỏ bé tiếp tục lặng lẽ phản chiếu ánh đèn — như một lời buộc tội vô thanh mà nặng tựa nghìn cân.

 

Thời gian trôi qua trong tĩnh lặng, bầu khí nặng đến mức như chìm trong thủy ngân đông đặc.

Không bao lâu trôi qua — lẽ chỉ vài giây, cũng thể là một thế kỷ.

Cuối cùng, cũng gượng dậy chút cảm giác trong thể.

Vô cùng chậm chạp, với một nỗi sợ hãi gần như bản năng, đưa ngón tay lạnh buốt run rẩy…

Chậm rãi, chậm rãi… chạm tấm bảng tên .

Từ đầu ngón tay truyền đến — lạnh băng, cứng rắn, mang theo cảm giác đặc trưng của kim loại, nhưng ẩn chứa một thứ nhiệt độ kỳ lạ, dường như vượt qua vô vàn năm tháng, vẫn lưu giữ… ấm quen thuộc.

Hơi ấm , theo thần kinh nơi đầu ngón tay truyền khắp như một dòng điện, khiến rùng , cách nào khống chế.

Ngay khi đầu ngón tay chạm đến tấm bảng tên —

Giọng trầm thấp của Chu Tự cuối cùng cũng vang lên.

Âm thanh còn là chất giọng vững vàng của “Tổng tài Chu Tự”, mà mang theo một độ khàn khàn khó tả và một vẻ mệt mỏi như bước qua cả ngàn vạn năm ánh sáng, cuối cùng mới cập bến:

“Lần đầu tiên… là hồi cấp ba.”

 

12.

Anh ngừng một chút, ánh mắt xuyên qua , như đang một mảnh ký ức mơ hồ nào đó nơi xa xăm mịt mùng.

“Cô bạn cùng bàn học kém đó.

Đôi mắt trong veo như viên thủy tinh,

nhưng mỗi bài bướng đến mức chịu buông tay,

giống hệt em hồi nhỏ —

cứ cố với tới quả cầu len bệ cửa sổ,

ngã bao nhiêu cũng chịu bỏ cuộc.”

Giọng khẽ, như đang kể một giấc mơ xa xôi, bạc màu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/meo-nho-dung-99-kiep-de-o-ben-anh/chuong-6.html.]

“Sau đó là cô tiếp viên hàng .

Rõ ràng tay run đến mức cà phê suýt đổ,

nhưng vẫn cố giữ thẳng sống lưng,

ánh mắt sáng đến chói —

giống y như đầu em nhảy lên bàn việc của ,

đổ lọ mực còn ngẩng đầu nghênh mặt chịu nhận .”

“Còn cô gái chơi cờ vây …”

Khóe môi dường như khẽ kéo lên,

một nụ thoáng qua nhưng ngấm đầy đắng chát:

“Ngồi đó, rõ ràng sợ chết,

ngón tay run đến suýt đánh nhầm,

mà ánh mắt sắc như d.a.o —

giống hệt em đầu con ch.ó nhà hàng xóm rượt,

dựng hết lông, chạy đầu phì lửa.”

“Cô cảnh sát năm đó…”

Anh khẽ nhắm mắt . Khi mở , đáy mắt như sóng ngầm trào dâng,

là thứ cảm xúc hỗn loạn mà ngôn từ thể chạm đến:

“Mưa lớn như thế, em chẳng nghĩ gì,

dang tay chắn đầu xe,

mắt trừng trừng, cố chấp vụng về…

Giống y hệt đó, em đuổi theo con bướm gió thổi xa,

chạy suốt một đoạn trong cơn mưa tầm tã,

ướt sũng,

nhưng vẫn cố dùng móng vuốt giữ lấy con bướm cánh rách nát ,

cố chấp kêu gào với … meo meo meo…”

Mỗi nhắc đến một phận, cơ thể khẽ run lên một cái.

Những chi tiết tưởng bụi thời gian phủ mờ, giấu kỹ nơi góc tối ký ức —

giờ đây dùng chất giọng nhẹ nhàng mà chuẩn xác đến đáng sợ kể ,

từng chữ như mũi kim nung đỏ, cắm thẳng chỗ mềm yếu nhất trong tim .

Thì

Tất cả những vai diễn tưởng như hảo,

tất cả những màn “gặp gỡ đầu” và “trái tim rung động” mà khéo léo dàn dựng,

trong mắt , chỉ là trò diễn vụng về và trong suốt.

Anh thấu từng !

Xuyên qua từng lớp da thịt giả tạo, thấy linh hồn con mèo nhỏ vụng về, bướng bỉnh — mãi mãi đổi.

Cảm giác nhục nhã cực độ, và nỗi sợ hãi khi ai đó thấu đến tận đáy linh hồn,

như làn thủy triều lạnh băng ập tới, nuốt chửng trong chớp mắt.

hoảng loạn rút tay về khỏi tấm bảng tên, co , thoát khỏi ánh bóp nghẹt của , thậm chí dám thêm nữa.

“Đừng trốn.”

Giọng Chu Tự trầm xuống, ẩn chứa một sức mạnh tuyệt đối, thể kháng cự.

Ngay khoảnh khắc lùi , bàn tay đang mở của bỗng siết , để giữ lấy chiếc vòng cổ, mà nắm chặt lấy cổ tay đang định bỏ chạy — chính xác và quyết đoán như thể chờ giây phút từ lâu .

Bàn tay rộng, ấm, mạnh mẽ, mang theo sức mạnh quen thuộc mà an tâm đến lạ, lập tức bao phủ lấy cổ tay mảnh khảnh dễ gãy của . Nhiệt độ nóng bỏng đến nỗi xuyên thấu cả kháng cự của .

cứng đờ tại chỗ, buộc ngẩng đầu lên, một nữa đ.â.m đôi mắt sâu thẳm đáy của . Trong đó, cuộn trào quá nhiều cảm xúc thể hiểu hết —

đau lòng, bất lực, mệt mỏi, và… còn một thứ nữa, từng thấy bao giờ —

nỗi đau sâu đến mức suýt dìm c.h.ế.t .

“Nhìn mắt .”

Giọng Chu Tự khàn đặc, trầm thấp như tiếng sấm vọng từ lòng đất. Mỗi chữ đều nện thẳng tim , mạnh mẽ và nặng nề như búa tạ:

“Nói cho — mỗi một … mỗi một em trong vòng tay , nhắm mắt chờ cái ‘ba ngày’ khốn kiếp kết thúc, chờ ‘rút ’—”

Cổ họng lăn lên một cái rõ ràng, cả như đang chấn động.

“Nhìn ! Nói ! Mỗi một

Em đau ?!”

Ba chữ cuối cùng, gần như nghiến răng rít từng chữ, tiếng vỡ vụn, lẫn cả nghẹn ngào đang cố kìm nén đến cực điểm.

 

Loading...