Minh Nguyệt Bất Quy
Chương 12
28.
Từ đêm tân hôn, Tứ vương gia say rượu đẩy ta ngã lên giường, lời nói ra từ miệng.
Đó là tất cả sự khởi đầu.
Những ngày đó, ta luôn tự hỏi, tại sao Tứ vương gia lại nói hai từ ấy.
Sau khi vào cung, Thái tử nhắc đến chiếc cài tóc hoa linh lan trên đầu ta, những cái nhìn giữa Tứ vương gia và Thái tử phi ở góc ký ức của ta lại trỗi dậy.
Chiếc cài tóc đó được cung nữ lấy từ trong bộ trang sức mà Tứ vương gia đã ban cho trong lúc chuẩn bị cho việc trang điểm, ta nhìn thấy nó đẹp, vì thế ta đã chọn nó.
Tại sao Tứ vương gia lại đặt chiếc cài tóc tóc đó vào hộp trang sức của ta? Ta thấy thương xót cho bản thân mình, cười thầm.
Ngài ấy làm điều đó là có ý đồ, cố ý để thái tử phi thấy chiếc cài tóc đó có thể được đeo lên đầu người khác.
Thái tử phi muốn quên đi, nhưng ngài ấy lại không cho phép.
Vì vậy ngài ấy mới nói sai rồi, không phải là sai về việc gả sai công chúa, mà thực sự là đã gả nhầm người.
Khi nghĩ đến chiếc cài hoa mà vương gia nhờ ta đưa giúp cho thái tử phi, ta cảm thấy mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.
Trong chiếc cài hoa đó chắc chắn có những thông điệp mà ta không hiểu, những thông điệp đó đã nói với thái tử phi về tình cảm mà Tứ vương gia không thể xóa sạch được.
Chiếc cài hoa đó có lẽ chỉ có Tứ vương gia mới có thể làm ra, có thể ngài ấy đã làm rất nhiều cái cho thái tử phi.
Và trong chiếc cung nhỏ mà thái tử phi tặng cho ta, có lẽ cũng ẩn chứa những lời nói gì đó.
Mỗi khi ta nghĩ đến, lưng ta càng lạnh lẽo hơn, những điều này ta biết được, còn những điều ta không biết thì sao?
Ta sợ hãi nhìn vào bộ y phục bản thân mặc, lại chạm vào những viên ngọc trên đầu, những thứ này đột nhiên khiến ta sợ hãi, chúng như biến thành những sinh vật sống, chúng nói chuyện trên người ta nhưng ta lại không biết gì.
Thái Vân bị biểu hiện của ta làm sợ hãi, cô ấy nắm chặt cổ tay ta gọi: “Công chúa! Công chúa!”
Ta tỉnh lại, khuôn mặt tái nhợt.
“Công chúa, tuyết rơi lớn như vậy, để nô tỳ che dù cho công chúa.”
“Không cần đâu.”
Gần đến cổng cung điện, ta nhìn thấy cửu Hoàng tử.
Cậu ấy mặc chiếc áo choàng màu xanh nước biển, bên cạnh có người hầu đang vất vả che dù cho cậu ấy.
Nhìn thấy ta xuất hiện, cậu ấy lấy ngay chiếc dù từ tay người hầu và đi đến gần ta.
Dù của cậu ấy ngăn cách ta với tuyết.
Ta không vui, “Ngài có việc gì không?”
Cửu Hoàng tử từ trong ngực lôi ra một hộp gỗ nhỏ nhét vào tay ta, cười tươi: “Gần cuối năm cung điện bận rộn, ta lo là không có thời gian để đến gặp tẩu, vì vậy ta gửi trước quà sinh nhật cho tẩu.”
“Ngài làm sao mà biết ngày sinh của ta?”
Ta chưa từng nói với Cửu Hoàng tử về ngày sinh của mình.
“Tứ ca từng nhắc đến với ta.”
Cửu Hoàng tử nhắc nhở: “Tẩu hãy giữ kỹ nó đó, ta đã mang nó đến chùa để nghe kinh sách, xin các sư thầy chúc phúc cho nó.”
Ta giả vờ muốn mở hộp: “Thế trong hộp là gì vậy?”
Cửu Hoàng tử vội vàng ngăn ta lại: “Tóm lại là để cầu bình an, tẩu về nhà rồi hẵng mở ra xem.”
“Ta đi đây.” Ta vẫy tay với cậu ấy.
Cửa cung màu đỏ sâu thẳm, cao vút, khi đi được nửa đường ta bất ngờ quay đầu nhìn lại, không ngờ Cửu Hoàng tử vẫn đứng đó. Cậu ấy cũng ngạc nhiên khi thấy ta quay đầu, sau đó vẫy tay chào ta.
Thái Vân cười phá lên: “Cửu Hoàng tử trông ngốc ngốc, chẳng còn tí nào dáng vẻ kiêu ngạo như lúc mới quen.”
Ta không trả lời cô ấy, chỉ hỏi: “Thái Vân, ngươi có muốn quay lại hoàng cung không?”
Thái Vân trả lời: “Đối với nô tỳ, nơi có công chúa mới là nơi nô tỳ muốn ở.”
Ta trêu ghẹo cô ấy: “Hôm nay miệng ngươi ngọt quá nhỉ.”
Thái Vân trả lời ta: “Ở đây nô tỳ chỉ có công chúa. Thái Vân coi công chúa như người thân trong gia đình, dù suốt đởi không thể quay lại quê hương, nhưng nơi có người thân là cũng có thể gọi là quê hương.”
Ta cười cười với cô ấy, thở dài nói: “Nếu ngươi và ta sinh ra trong một gia đình bình thường, làm tỷ muội bình thường, sẽ tốt biết bao.”
Thái Vân cũng cười với ta: “Như vậy nô tỳ vẫn sẽ là tỷ tỷ, tiếp tục chăm sóc công chúa.”
29.
Khi trở về phủ thì tuyết đã ngừng rơi, ta đi tìm Tứ vương gia. Quản gia nói rằng vương gia đang ở hậu viện, nên tôi liền đến hậu viện. Nhưng không ngờ Tứ vương gia lại đang đắp người tuyết.
Đằng sau nhà không có ai cả, khi ta đến, Tứ Vương gia đang cuộn quả bóng tuyết thứ hai. Ngài ấy nhìn thấy ta đứng ngơ ngác ở cửa sân, vẫy tay: “Đến đây.”
Ta đi qua lớp tuyết chưa ai dọn dẹp ở sân sau, từng bước chân, rồi lấy chiếc vòng tay trên cổ tay ra và đưa cho ngài ấy: “Danh sách.”
Tứ Vương gia không nhận, “Không cần vội.”
Ta chỉ có thể đeo lại chiếc vòng, trong khi Tứ Vương gia tiếp tục cuộn quả bóng tuyết. Ngài ấy rất mạnh mẽ, đẩy quả bóng tuyết lớn đó lên và xuống một vài lần mà không thấy mệt mỏi.
Ta bắt đầu nghĩ rằng Tứ Vương vẫn còn trẻ con thế nào, xây người tuyết là một việc ta thích làm. Ta nên giúp đỡ không? Sau khi suy nghĩ một lát, ta quyết định chỉ hỏi một câu tượng trưng.
“Vương gia, có cần thiếp làm gì không?”
Tứ Vương gia ngừng cuộn quả bóng tuyết trước mặt ta và nói, “Đi tìm vài cành cây, rồi đến nhà bếp lấy một số thứ để làm mũi và mắt cho người tuyết.”
Ta có kinh nghiệm xây người tuyết từ năm ngoái, vì vậy ta lựa lựa chọn chọn và lấy một củ cà rốt, hai viên than đá tròn trịa, cùng với hai tờ giấy màu đỏ để cắt thành hình tròn.
Khi ta quay lại sân sau, Tứ Vương gia đã cuộn xong quả bóng tuyết đó. Ta đặt các vật phẩm xuống hành lang, ngài vẫy tay rủ ta đến gần. Ta đến gần, không ngờ Tứ Vương gia lại bảo ta xây đầu cho người tuyết.
Theo kích thước của người tuyết mà ta xây, việc làm đầu tất nhiên là dễ dàng. Ta chỉ cần bóp và đập vài cú vào tuyết để nó không bị lỏng lẻo, sau đó sửa lại thành hình tròn đều đặn là xong.
Tuy nhiên, so với kích thước mà Tứ Vương làm, kỹ năng của ta thật sự không thể nào làm được.
Ta thích xây người tuyết nhưng không muốn làm hỏng nó. Ánh mắt trầm ngâm của Tứ Vương gia thúc ép ta, vậy là ta phải cuộn tay áo lên một chút, ngồi xổm xuống đất.
“Đừng di chuyển.”
Tứ Vương gia đến gần, ngồi xuống trước mặt ta. Cơ thể ngài phát ra hơi nóng, ta lùi về phía trước một chút bằng đôi chân đang lạnh để cảm thấy ấm áp hơn.
“Đeo đôi găng tay vào đi.” Tứ Vương gia cởi đôi găng tay da nai trên tay mình ra và trực tiếp đeo vào tay ta.
Găng tay quá lớn đối với ta, khiến ta khó khăn khi lấy tuyết. Kết quả là quả bóng tuyết ta nặn ra có hình dạng lạ lẫm, không phải là hình cầu.
Ta giơ lên để Tứ Vương nhìn: “Xấu một chút được không?”
Tứ Vương gia đứng lên, “So với năm ngoái thì được hơn.”
Tứ Vương đi về phía sau lưng ta và bắt đầu sắp xếp những món đồ nhỏ.
Ta ngồi xổm trên đất đẩy quả bóng tuyết chạy vòng quanh. Ở một số nơi, tuyết mỏng và sau một vài lần cuộn, lớp tuyết dưới cùng lộ ra là đất và lá khô. Tuyết bị ảnh hưởng theo đó.
Ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc di chuyển quả bóng tuyết đến nơi tuyết cao hơn. Kết quả, khi ta ném quả bóng tuyết xuống dốc tuyết do gió thổi, nó rơi thẳng xuống vực sâu.
Ta vội quay đầu nhìn Tứ Vương gia, may mà ngài đang tập trung vào việc nghiên cứu những món đồ nhỏ mà ta mang đến.
Ta nhanh chóng đến và lôi quả bóng tuyết lên. Nhìn vào bề mặt, ta thấy một vết nứt không rõ ràng lắm. Ta nhanh chóng cuộn quả bóng tuyết một vài vòng nữa và sau đó cẩn thận dùng tay bóp chặt hơn. Sau đó, ta cầm nó lên và đến gặp Tứ Vương gia.
Tứ Vương gia nhìn quả bóng tuyết trong tay ta một lúc, ta cười lúng túng, “Thực ra nó khá tròn đấy.”
Tứ Vương gia miễn cưỡng chấp nhận quả đầu người tuyết do ta xây. Ngài cầm những món đồ nhỏ đó bước lớn đến phía thân người tuyết. Tứ Vương gia nhếch cằm ra hiệu, ta ngay lập tức đặt đầu lên.
Ta lặng lẽ vươn tay muốn lấy đầu xuống, “Vương gia, ta sẽ làm lại cho ngài một cái nữa.”
Tứ Vương gia nói, “Không cần.”
Ngài lấy than đá để làm mắt cho người tuyết, ta cẩn thận nhắc nhở, “Vương gia, nhẹ tay một chút, đầu nứt một vết rồi.”
Tứ Vương gia ngừng tay, sau đó nhẹ nhàng đặt than đá vào trong quả bóng tuyết.