Minh Nguyệt Bất Quy
Chương 11
25.
Chẳng bao lâu sau, Thái tử phi đến trước cửa lều ta, khẽ gọi: “Vãn Nhi?”
Ta chỉnh trang lại y phục rồi quay vào trong, Thái tử phi nắm lấy tay ta, tháo từ cổ tay mình một chiếc vòng tay bằng ngọc bích đưa cho ta, “Nhìn thấy chiếc vòng tay này, ta liền cảm thấy nó hợp với muội, lần này đặc biệt mang đến cho muội.”
Ta không muốn nhận, liền từ chối: “Món quà quá quý giá, muội không thể nhận được.”
Thái tử phi có vẻ lúng túng, ta lại giải thích: “Trước khi xuất giá, đại tỷ đã tặng muội một chiếc vòng tay bằng ngọc bích.”
Ta giơ cổ tay lên cho Thái tử phi xem chiếc vòng tay ngọc bích mà đại tỷ tặng ta. Tứ gia cũng lên tiếng: “Nàng ấy đã có rồi, Thái tử phi cứ giữ lại cho mình đi.”
Sau khi Thái tử phi đi, bầu không khí càng trở nên ngượng ngùng hơn. Ta ngồi bên bàn, trên bàn là những chiếc bánh đậu xanh mà Thái tử phi mang đến.
Ta quay đầu nhìn Tứ vương gia, thầm nghĩ đây là bánh đậu xanh mà Thái tử phi đem đến, có lẽ ngài sẽ ăn. Ta lấy bánh ra và hỏi ngài ấy: “Ngài muốn ăn không?”
“Không.”
Tứ vương gia dời mắt khỏi bánh đậu xanh, hỏi ta: “Không phải sáng nay nàng nói là hầm canh gà cho ta sao?”
Ta trợn tròn mắt: “Sáng nay ngài có tỉnh dậy hả?!”
Tứ vương gia nhắm mắt lại, giờ này ngài cần nghỉ ngơi: “Tỉnh một lúc.”
Câu nói đó của ta cũng chỉ là nói cho vui thôi, không mong Tứ vương gia sẽ nghe thấy.
Mặc dù ta đã hầm canh gà, nhưng ta thầm nghĩ tất cả đều là của mình. “Ta đói rồi.” Tứ gia lên tiếng.
“Vậy thì để thiếp đi lấy canh gà.”
Ta đứng dậy, lẩm bẩm rằng sẽ không bao giờ nói chuyện khi Tứ Vương gia đang ngủ say nữa.
Chỉ là khi ta quay lại, trong phòng lại có thêm người, lần này là Cửu Hoàng Tử.
Cậu ấy còn nhỏ tuổi, tính tình không như Thái Tử Phi, ngay khi ta vừa đến bên ngoài cửa đã nghe thấy giọng nói tức giận của cậu ấy: “Hoàng Hậu và Thái Tử mấy ngày qua hầu như đều ở bên cạnh phụ hoàng, từng câu từng chữ đều ân cần, nhìn thấy thôi là đệ đã tức giận rồi”.
Ta mang theo nồi canh gà vào, Cửu Hoàng Tử quay lại nhìn thấy ta, lập tức im lặng.
Ta đặt nồi canh gà lên bàn, lấy ra một chiếc bát, tiếng va chạm giữa bát vào muỗng ở trong phòng trở nên đặc biệt rõ ràng.
Ta mang theo bát canh gà ngon lành, Cửu Hoàng Tử đứng lên nhường chỗ cho ta.
Ta cũng đưa bát canh gà cho Cửu Hoàng Tử, Cửu Hoàng Tử nhìn ta một cách hoài nghi, ta mỉm cười khổ sở, cảm thấy mình như một con cừu đã rơi vào hang sói.
Mọi người đều biết Thái Tử và Tứ Vương gia thân thiết từ nhỏ. Bây giờ Cửu Hoàng Tử nói sau lưng Thái Tử và Hoàng Hậu nhưng ngài ấy lại không nói gì, liệu có phải là ngài ấy thực ra không phải là người ủng hộ TháiTử không?
Ta không dám suy nghĩ sâu xa, cảm thấy điều này còn nghiêm trọng hơn cả việc phát hiện ngài ấy có mối quan hệ mờ ám với Thái Tử Phi. Nếu ta nói thêm một câu, có lẽ ta sẽ bị vứt bỏ ở ngoài hoang mạc.
“Hai người nói chuyện đi, ta đi kiểm tra xem canh gà đã được chưa.”
Cửu Hoàng Tử nói: “Đây không phải là canh gà sao?”
Tôi: “Còn một nồi nữa.”
Tứ Vương gia vào lúc này lại nói: “Nàng ở lại đi.”
Ta không muốn ở lại. Bản năng của ta luôn chống đối mọi cơ hội tiếp xúc với vòng xoáy quyền lực.
26.
Tứ Vương gia nhìn ta một cái, bình thản nhưng lại ném ra một câu như một cơn sấm rền, làm ta và Cửu Hoàng Tử đều tái mặt.
Ngài ấy nói: “Không có gì mà nàng không thể nghe được.”
Ta bất ngờ hít một hơi lạnh, tim đập mạnh như muốn ngừng lại vì lời của Tứ Vương gia đã khiến ta hoảng sợ.
Cửu Hoàng Tử cũng kinh ngạc không kém, cậu ấy lắp bắp gọi Tứ ca, rồi nhìn ta một cách trống trải.
Nếu nụ cười có thể nói, cậu ấy có lẽ đang hỏi ta: “Từ khi nào mà tẩu tham gia vào chiến trường của bọn ta?”
Nếu ta có thể đáp lại bằng nụ cười, ta có lẽ sẽ nói: “Ta thậm chí không biết hai người là một một phe.”
Tất nhiên là nhà bếp không có nồi canh gà thứ hai, ta bị ép buộc phải ở lại, trở thành người phụ trách ăn bánh đậu xanh và uống canh gà.
Cửu Hoàng Tử nói nhỏ hơn rõ rệt so với lúc trước, ngón tay run rẩy. Ta đã nấu canh gà cả buổi sáng và một nửa súp đã bị ngài ấy làm đổ lên chiếu.
“Chắc chắn là sức khỏe của phụ hoàng gặp vấn đề, đệ đã lén kiểm tra phần cặn thuốc của phụ hoàng, không phải là những loại thuốc được sử dụng để tuần hoàn máu do cơn sốt bừng phát.”
Hoàng Hậu và Thái Tử đang có hành động kỳ lạ, ta nhai miếng bánh đậu xanh nhỏ, cảm thấy rằng Kinh thành sắp có biến động.
Tứ Vương gia nói nhỏ hơn một chút, ngài ấy nói với Cửu Hoàng Tử rằng: “Sau này, Thái Tử Phi sẽ hỗ trợ đệ trong hoàng cung.”
Cửu Hoàng Tử ngạc nhiên hơn: “Tứ ca, huynh đã mua chuộc cả Nguyệt tỷ tỷ sao?”
Hôm nay Tứ Vương gia đã tỉnh quá lâu, ngài ấy có chút mệt mỏi. Ta nhìn thấy dấu hiệu mệt mỏi trên khuôn mặt ngài ấy, nói với Cửu Hoàng Tử: “Khuya rồi, cậu về cung đi.”
Cửu Hoàng Tử không đi, cậu ấy ngồi bên bàn một cách thoải mấy, tay chống cằm nói với Tứ Vương gia: “Tứ ca, Tứ tẩu hiện tại cũng là người của phe chúng ta, trưa mai cũng nên tổ chức một buổi chúc mừng chứ.”
Sau đó cậu ấy lại nhìn ta, cười rạng rỡ, “Tẩu nghĩ sao?”
Thật là một người không biết xấu hổ!
Tứ vương gia nói: “Nói nhảm.”
Ta dùng chân đá nhẹ vào mông Cửu hoàng tử. Cửu hoàng tử quay lại nhìn ta với vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ta liền khẽ nói với cậu ấy: “Bây giờ vương gia không thể tự mình ngồi dậy được, ăn uống cũng cần người đút. Khi nào chỉ có hai chúng ta ở đây, ta sẽ đút cho vương gia ăn, còn vương gia cứ nằm trên giường nghỉ ngơi. Tổ chức tiệc mừng không phải quá đáng lắm sao?”
Cửu Hoàng tử đã bị ta thuyết phục rời đi.
Cuối cùng chỉ còn lại ta và Tứ vương gia. Lúc này ta mới dám hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Vì sao phải giữ thiếp lại?”
Ta tin chắc rằng một công chúa hòa thân không hề có mối đe dọa nào mà có thể dễ dàng được giữ lại như vậy, chắc chắn ta có thứ gì đó mà Tứ vương gia để ý đến.
Quả nhiên, Tứ vương gia nói với ta: “Tiểu Cửu không tiện đến Đông cung thường xuyên, có vài thứ ta cần nàng giúp ta lấy ra.”
Tình cảnh hiện tại của ta quả thật khó khăn vô cùng. Ta hỏi Tứ vương gia: “Ngài muốn làm Thái tử à?”
Tứ vương gia nói: “Ta tưởng nàng đã biết.”
Da đầu ta tê dại, không ngờ rằng cuộc tranh giành quyền lực tàn khốc mà ta chưa từng trải qua ở Thục quốc, ta lại có thể nếm trải một cách chân thực ở Đại Liêu.
Con đường này chỉ có hai lựa chọn: sống hoặc chết. Môi ta run rẩy, hỏi Tứ vương gia: “Ngài không sợ ta đi nói với Thái tử sao?”
Tứ vương gia nhìn ta, đôi mắn như màn đêm mùa đông, hỏi lại ta: “Nàng sẽ làm vậy sao?”
Cơ thể ta run rẩy không kiểm soát nổi, Tứ vương gia đưa tay đặt lên mu bàn tay ta. Nhiệt độ khô ráo từ bàn tay nam tính nhẹ nhàng xoa dịu sự lạnh lẽo ẩm ướt trên ngón tay ta. Ta nhìn Tứ vương gia, lắc đầu nói: “Không.”
27.
Đã một năm trôi qua. Bên ngoài tuyết rơi rất dày. Thái Vân đi cùng ta, cô ấy che dù cho ta và cảm thán nói: “Công chúa, chúng ta đến đây được một năm rồi.”
“Ôi, đã một năm rồi sao.”
Ta đưa tay ra đón một bông tuyết. Lòng bàn tay ta ấm áp hơn bông tuyết, và nó tan chảy ngay khi vừa chạm vào.
Thái tử phi đã chờ ta từ sớm. Lửa trong cung điện của nàng ấy cháy rất to. Khi ta bước vào từ trời tuyết bên ngoài, ta nóng đến mức phải cởi áo choàng.
Từ trong cung điện bay đến mùi thơm nức mũi của thịt nướng. Thái tử phi nắm tay dẫn ta vào trong, mỉm cười nói: “Vãn Nhi đến đúng lúc thật, hôm nay Thái tử lấy được một miếng thịt nai từ chỗ mẫu hậu, chúng ta đang nướng đây.”
Ta theo Thái tử phi vào trong, Thái tử đang ngồi trước lò nướng, một tay cầm vài xiên thịt nai, một tay quạt quạt, thấy ta đến liền mỉm cười nói: “Tứ đệ muội có hơi lâu không đến rồi.”
Tôi nói: “Cửu hoàng tử vừa mới dạy muội trượt băng, dạo này muội đều đi Bắc Hồ.”
Nhắc đến Cửu hoàng tử, Thái tử bật cười, nụ cười vừa mang ý nghĩa trêu chọc vừa thể hiện sự bất lực. “Cửu hoàng tử đã đến tuổi lập gia thất rồi mà vẫn thích chơi bời. Dạo trước, Thái hậu chọn cho nó mấy tiểu thư nhà thế gia, nhưng thằng bé bảo rằng còn chưa chơi đủ. Thái hậu tức giận đến mức bắt nó quỳ suốt mấy tiếng đồng hồ.”
Thái tử phi nói: “Nói về chuyện hôn sự của Cửu hoàng tử, muội có thể giúp được chút ít đó.”
“?”
Ta có thể giúp gì? Thái tử nướng xong một xiên thịt nai đưa cho Thái tử phi, Thái tử phi lại đưa cho ta, ta nhìn Thái tử, Thái tử phi cười nói: “Đừng quan tâm ngài ấy, hôm nay muội cứ ở lại đây ăn tối, để Thái tử điện hạ nướng thịt nai cho chúng ta ăn.”
Thái tử cũng cười theo: “Cứ ăn đi.”
Ta cắn một miếng, thịt nai nóng hổi, ta che miệng lúng búng: “Ngon quá.”
Thái tử lại hỏi: “Chuyện hôn sự của Cửu đệ sao lại liên quan đến Tứ đệ muội?”
Thái tử phi nói: “Khi Thái hậu chọn thê tử cho Cửu hoàng tử, thiếp đã hỏi ý kiến của ngài ấy, Cửu hoàng tử nói muốn lấy một cô nương người Thục quốc làm thê tử, cho nên thiếp mới nói chuyện này tứ muội có thể giúp được.”
Thái tử gật đầu, nhìn ta nói: “Nếu nước Thục có công chúa nào có tuổi thích hợp, ta sẽ xin thánh chỉ từ phụ hoàng, thỏa mãn nguyện vọng của Cửu đệ.”
Tôi cười cười, trong miệng thịt nai tanh như sáp.
“Thưa Thái tử, nước Thục không có công chúa nào ở độ tuổi phù hợp nữa cả.”
Thái tử lộ vẻ tiếc nuối: “Thật đáng tiếc.”
Thái tử phi đổi chủ đề: “Ăn thịt phải uống rượu, không có rượu thì ăn thịt cũng không ngon miệng.”
Lúc này, các nô bộc dâng lên rượu ngon.
Ta ở trong phủ không uống rượu, tứ vương gia cũng không cho ta học.
Chỉ không ngờ Thái tử cũng là người không giỏi uống rượu như ta, ta còn chưa say, mà ngài ấy đã được dìu đi nghỉ ngơi trước rồi.
Uống nhiều rượu khiến đầu đau nhức. Thái Vân dìu ta vào phòng trong thay y phục.
Mùi rượu nồng nặc trên người, về đến nhà e rằng Tứ vương gia lại nhăn mặt trách móc. Thái tử phi theo vào, bảo Thái Vân ra ngoài và tự tay thay y phục cho ta.
“Đây là danh sách các quan chức ở các địa phương năm nay mua chức bằng tiền, ta chỉ có thể nhớ đại khái, muội mang về cho ngài ấy.”
Thái tử phi đeo vòng tay cho ta, thì thầm nói.
Ta gật đầu: “Ừm.”
Say rồi, ta nén chặt một tiếng ợ rượu, nhẹ nhàng hỏi Thái tử phi: “Sau khi mọi việc thành công, các người định làm gì?”
Thái tử phi im lặng, ta hiểu rằng, không trả lời, cũng là một câu trả lời.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ nguyên nhân mà Tứ vương gia tranh quyền cũng liên quan đến thái tử phi phải không?
Ta tin rằng Thái tử phi biết ta cũng thích Tứ vương gia, nhưng nàng ấy không muốn làm ta ngượng ngùng, vì vậy chúng ta duy trì một sự hài hòa mong manh như lớp băng mỏng.
Nàng ấy thực sự không cần phải quan tâm đến cảm xúc của ta, cuối cùng trong trò chơi tình cảm này, nàng ấy là người chiến thắng.
Ta không thể ghen tị, căm ghét bất cứ ai trong hai người họ.
Khi đi trên con đường ra khỏi cung điện, Thái Vân muốn che dù cho ta, nhưng ta đã từ chối.