Minh Nguyệt Bất Quy
Chương 9
20.
Các hoàng tử tham gia săn bắn vui vẻ đùa giỡn, “Tứ ca năm nay thu hoạch được rất nhiều, vượt xa đám anh em chúng ta đấy.”
“Đương nhiên rồi, có Tứ tẩu ở bên, Tứ ca chắc chắn sẽ tỏa sáng hơn hết, haha.”
Có người còn nói với Thái tử phi: “Năm nay e rằng tẩu tẩu phải chấp nhận vị trí thứ hai rồi.”
Tứ vương gia không để ý đến họ, khi thấy ta, ngài ấy đi thẳng đến. Ta không chắc chắn ý định của ngài ấy là gì, hỏi, “Đói à?”
Tứ vương gia dường như cũng chưa suy nghĩ kỹ về việc nói gì với ta, chỉ gật đầu, “Có chút.”
Những hoàng tử đằng sau bắt đầu cười nhạo, những lời họ nói làm tai ta đỏ bừng, Tứ vương gia lấy một hơi sâu, hỏi, “tiểu Cửu đưa nàng đi chơi ở đâu?”
Ta đáp, “Đi cưỡi ngựa và trượt cỏ.”
Tứ vương gia nghe xong gật đầu, nhìn lên thấy Cửu Hoàng tử đang đứng trên tháp, cậu ấy vẫy tay, “Tứ ca.”
Đa phần thức ăn trong buổi đi săn mùa thu là những con thú mà các hoàng tử đã bắt được.
Tứ vương gia rửa mặt sạch sẽ trước khi đến gần, lông mày đen dày vẫn còn đọng đầy giọt nước, vài sợi tóc rối trên trán.
“Ăn đi.” Tứ vương gia ngồi xuống.
Ta cắn đũa, không biết nên bắt đầu từ món nào.
“Thịt thỏ cay nồng, nó sẽ hợp khẩu vị của nàng.”
Tứ vương gia đưa món thịt thỏ cay từ bên kia bàn đến trước mặt ta. Ta nuốt nước miếng, nhấm nháp từng miếng thịt một cách nhỏ nhẹ.
“Tối nay có thịt cừu nướng, trưa nay ăn ít thôi.”
Sau bữa ăn, ta tìm bừa một lý do để ra ngoài rồi bảo Thái Vân bôi thuốc chòinh.
Ta đứng ở nơi có gió thổi một lúc để chắc chắn không còn mùi thuốc bôi trên người trước khi quay lại phòng.
Tứ vương gia đã nằm trên giường và dường như đã ngủ.
Ta len lén cẩn thận lên giường, Tứ vương gia nhẹ nhàng di chuyển và mở mắt nhìn ta, “Đi đâu vậy?”
Ta đáp, “Vừa nãy thiếp thấy ngoài có loài hoa rất đẹp, đi hái một ít về.”
Tứ vương gia lại nhắm mắt, nói thì thầm, “Ngày mai sẽ đưa nàng đi săn.”
Ta không hiểu: “Không phải ngài để thiếp đi chơi với Cửu Hoàng tử sao?… Và còn, nếu Thái tử phi giận thì sao?”
Tứ vương gia không trả lời, ta không dám tiếp tục hỏi. Ngài ấy mang về nhiều thú săn được như vậy, chắc hẳn đã rất mệt mỏi.
21.
Ta không ngờ rằng ngoài việc dẫn ta đi săn, Tứ vương gia còn dẫn ta đi ngắm mặt trời mọc.
Khi ta bị đánh thức, Tứ vương gia đã chuẩn bị sẵn trang phục, ngồi bên giường. Ta đầu óc mơ hồ không thể suy nghĩ, hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Tứ vương gia lấy quần áo treo trên giá đưa cho ta, nói, “Đi xem mặt trời mọc.”
Xem mặt trời mọc? Ta ngay lập tức tỉnh táo, trong lòng cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào không thể diễn tả.
“Mặc quần áo vào rồi chúng ta đi,” Tứ vương gia nói.
Thời gian gấp gáp, ta chỉ kịp chải đầu qua loa.
Ta tưởng mình sẽ tự cưỡi ngựa, nhưng không ngờ Tứ vương gia lại gọi ta: “Nàng đi đâu vậy?”
Ta ngạc nhiên nhìn ngài ấy, “Đi dắt ngựa.”
Tứ vương gia không nói gì thêm, ngài ấy trực tiếp bế ta lên lưng ngựa, sau đó ngồi lên cùng.
Ngài ấy kéo dây cương từ phía sau lưng, ôm ta trong vòng tay.
“Đi!,” giọng của Tứ vương gia vang lên gần tai ta. Ngài ấy cưỡi ngựa rất thành thạo, nhanh và ổn định hơn bất kỳ ai.
Ta ngồi thẳng lưng, gió từ phía trước thổi vào mặt, nhìn xuống tay Tứ vương gia nắm dây cương, những sợi tóc dài buông lơ lửng sau khi bị gió thổi lên phía sau. Ta dùng tay giữ lại những sợi tóc rối rắm, không dám nghĩ liệu những sợi tóc vừa rơi có chạm vào gương mặt của Tứ vương gia không.
Một vệt ánh đỏ rực bắt đầu xuất hiện trên bầu trời.
Tứ vương gia vung roi thúc ngựa tăng tốc. Tim tôi đập nhanh, cảm xúc lạ lùng thoảng qua ngực rồi lan tỏa. Ta nhìn ngắm bình minh xa xăm, bỗng cảm thấy như Tứ vương gia đang dẫn ta chạy trốn.
Tại sao lại chạy trốn? Chạy trốn đến đâu? Chúng ta không quan tâm và không cần biết.
Tứ vương gia kéo dây cương, ngài ấy không xuống ngựa, hai chúng ta cứ thế ngồi trên lưng ngựa nhìn ngắm bầu trời.
Lúc này ánh sáng ban mai vẫn còn màu xanh dịu mát, ta nhìn về phía xa, mặt trời đỏ rực từ từ ló dạng, bầu trời kia bắt đầu sáng rực. Ta nín thở, không dám chớp mắt.
Chỉ thấy mặt trời đỏ nhấp nháy một cái, bầu trời lập tức sáng ngời, ánh hồng của bình minh lan tỏa khắp nơi, biến cả cánh đồng cỏ thành màu vàng.
“Đẹp quá,” ta thì thầm.
Ánh sáng sớm mùa thu ấm áp và khô ráo, Tứ vương gia im lặng, còn ta thì trầm mặc nhìn về phía xa.
Ta cảm nhận được sự ấm áp từ ánh nắng mặt trời, như thể đang có được một cái ôm trầm lặng giống như thế.
Khi trở về, người hầu đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Ta gọi Thái Vân đến để trang điểm cho mình, nhìn vào gương đồng, Thái Vân vừa chải tóc vừa nói, “Công chúa đã khác hẳn so với trước đây.”
Ta nhìn vào hình ảnh của mình trong gương mà không nhận ra sự thay đổi: “Khác chỗ nào?”
Thái Vân trả lời: “Khi công chúa rời khỏi Thục Quốc, vẫn còn là một đứa trẻ, bây giờ đã trưởng thành hơn.”
Chỉ mới qua nửa năm thôi, làm sao có thể có sự thay đổi lớn như vậy? Ta chỉ cho rằng Thái Vân đang đùa với mình thôi.
Ban đầu ta không hề có ý định tranh giành tình cảm của Tứ vương gia, chỉ là ngài ấy không nên đối xử với ta như vậy. Ta đã cố gắng giữ khoảng cách, nhưng Tứ vương gia lại dễ dàng xuyên thủng trái tim ta.
Ngài ấy không thể quên, cũng không thể buông bỏ được Thái tử phi, nhưng lại vô tình dính líu đến ta.
22.
Khi đến trường săn, ta mới biết rằng ngày thứ hai không phải thi đơn mà là thi theo đội. Ta dắt ngựa đi sau Tứ Vương Gia, trên đường gặp Cửu Hoàng Tử và Thập Công Chúa, Thập Công Chúa đang cãi nhau với Cửu Hoàng Tử, thấy ta và Tứ Vương Gia đi tới, liền cúi chào: “Chào Tứ Hoàng Huynh, chào Tứ Tẩu.”
Cửu Hoàng Tử nhìn ta một cái rồi quay đi, cũng cúi chào: “Tứ Ca, Tứ Tẩu.”
Ta nghi ngờ nhìn Cửu Hoàng Tử, nghĩ thầm chẳng lẽ hoàng tử của Đại Liêu đều biết thay đổi sắc mặt sao? Hôm qua còn đối xử với ta không biết lớn nhỏ, ngay cả khi ta tức giận cũng không thay đổi cách xưng hô, vậy mà hôm nay Cửu Hoàng Tử lại ngoan ngoãn gọi ta là Tứ Tẩu.
Thái tử và Thái tử phi cũng đến, Thái tử cười nói với Tứ Vương Gia: “Về cưỡi ngựa bắn cung đơn lẻ, trong huynh đệ chúng ta, đệ là giỏi nhất, nhưng hôm nay là săn bắn theo đội, Tứ đệ, vị trí thứ nhất nên nhường lại rồi.”
Ta hiểu ý của Thái tử, rõ ràng đây chỉ là lời nói đùa giữa các huynh đệ, nhưng ta lại không thể cười nổi.
“Câu này của Thái tử là không để Tiểu Thập vào mắt sao?”
Cửu Hoàng Tử xen vào. Thập Công Chúa liền nhéo Cửu Hoàng Tử một cái: “Cửu Hoàng Huynh, huynh có ý gì hả?”
Cửu Hoàng Tử giả vờ đau đớn, kêu lên vài tiếng, xin tha: “Tiểu Thập, muội nhẹ tay thôi.”
Mấy anh em họ lại nói cười thêm vài câu, Thái tử phi cũng nói vài lời, thỉnh thoảng ta gật đầu phụ họa.
Cuộc săn bắn sắp bắt đầu, mọi người ưỡn ngực ngẩng cao đầu, hướng về ngày thu tươi sáng, chỉ chờ lệnh của Hoàng đế.
“Nàng giỏi hơn Thập Công Chúa.”
Tứ Vương Gia đột nhiên lên tiếng, nói: “Ta chỉ dạy nàng vài buổi, cò muội ấy học từ nhỏ.”
Ta nghĩ thầm, chẳng lẽ là ngài ấy đang an ủi ta sao? Đúng là một lời an ủi vòng vo và phức tạp thật.
Theo động tác tay của Hoàng đế, một tiếng còi trong trẻo vang lên xé tan không khí, tất cả mọi người vung roi thúc ngựa. Ta ở giữa đám đông, thoáng chốc như lạc vào chiến trường hỗn loạn.
Ta kỹ thuật không tinh, biết điều không gây thêm phiền phức cho Tứ Vương Gia.
Ta đi theo sau ngài ấy, reo lên mỗi khi ngài ấy bắn trúng con mồi.
Trên đường, chúng ta lại gặp Thái tử và Thái tử phi. Thái tử phi kéo cung, đặt tên, từ khoảng cách trăm bước bắn trúng một con cáo nâu.
Người hầu đi theo chạy đến nhặt con mồi lên, Thái tử phi thấy ta nhìn chằm chằm vào con cáo, liền gọi người hầu: “Đem đến chỗ Tứ Vương Gia.”
“Ngày hôm qua đã nói là sẽ tặng muội một con cáo để làm khăn quàng cổ cho mùa đông.”
Thái tử phi cười nói với ta: “Dù màu sắc không đẹp bằng da cáo trắng, nhưng giữ ấm không thua kém gì.”
Thái tử bước đến trêu đùa: “Nguyệt Nhi, tay của muội sao lại hướng ra ngoài thế này?”
Thái tử phi nói: “Điện hạ cũng biết phụ thân thiếp từ nhỏ đã xem thiếp như con trai mà nuôi dạy, cả phủ Tướng quân toàn là một đám nam nhân chỉ biết múa đao đánh kiếm, nên thiếp đặc biệt muốn có một người muội muội.”
Thái tử phi vừa nói vừa nhìn ta: “Vãn Nhi chính là người muội muội mà thiếp mong muốn từ nhỏ.”
Ánh mắt của nàng ấy trong trẻo và chân thành, ta không thể tạo ra được loại ánh mắt như vậy, dù cho ta có giả vờ cũng không được.
Loại ánh mắt này phát sinh từ sự mạnh mẽ và tự tin từ bên trong, Thái tử phi xứng đáng và đủ tư cách để Tứ Vương Gia yêu thương nàng ấy không buông tay.
Nàng ấy không cần và cũng không nghĩ đến việc phải phòng bị ta vì điều này.
Thái tử nói: “Con nai đó vừa chạy trốn, ta nhất định phải bắn được nó, nếu để cho Nguyệt Nhi bắn trúng, có lẽ lại phải tặng cho tứ đệ muội rồi.”
Tứ vương gia xen vào: “Nai gì?”
Thái tử phi trả lời: “Sao vậy? Muốn đấu với ta à?”
Ta gần như ngay lập tức nhìn vào biểu cảm của thái tử phi, nàng ấy khẽ nhếch cằm lên, trong mắt và khóe miệng đều mang nụ cười chiến thắng.
Tứ vương gia nói: “Dựa vào bản lĩnh thôi.”
Thái tử phi bật cười, “Vẫn là cái kiểu cũ rích này.”
Nói rồi, nàng vung roi thúc ngựa, phi vào rừng. Thái tử bám theo sau.
Tứ vương gia nghiêng mặt, vẻ mặt nghiêm nghị. Ngựa của ta không chịu đứng yên, cứ đi lại qua lại.
“Nàng về trước đi.” Ngài ấy nói với ta.
“Thiếp không về.” Ta phản đối.
Ta không cam tâm, ta muốn mãi mãi ở bên Tứ vương gia, dù cho dưới ánh hào quang của thái tử phi, ngài ấy hoàn toàn không nhìn thấy ta.
Tứ vương gia cau mày nhìn ta, mũi ta cay cay, tay nắm chặt dây cương, ngài ấy khẽ thở dài, nói với ta: “Vãn Vãn, nghe lời.”
Ngài ấy gọi ta là Vãn Vãn. Ta lập tức bật khóc.
Ta đưa tay quệt nước mắt, nói: “Thiếp hiểu rồi.”