Minh Nguyệt Bất Quy
Chương 10
23.
Ta quay ngựa trở về, nước mắt trào ra không thể kiểm soát được. Ta cắn răng không dám khóc thành tiếng, không muốn Tứ Vương gia nhìn thấy vai ta run rẩy.
Phải đến khi ta nghe thấy tiếng vó ngựa của Tứ Vương Gia rời đi từ phía sau, ta mới từ từ dừng lại.
Trở về trại lúc trời vẫn còn sớm, ta tùy ý tìm một chỗ cỏ hướng dương để nằm xuống. Gió nhẹ nhàng thổi qua mặt, ta ngửi thấy hương thơm của cây cỏ.
Vệt nước mắt còn chưa kịp khô, nhưng lòng ta đã bình tĩnh lại. Có lẽ ta chỉ muốn tìm một chỗ dựa, vì ta đã gả cho Tứ Vương gia, nên chỗ dựa duy nhất của ta chỉ có thể là ngài ấy.
“Tìm mãi không thấy, hóa ra đang ở đây tắm nắng.”
Ta nghe thấy giọng của Cửu Hoàng Tử từ dốc cỏ, liền nhanh chóng che mắt lại, ngồi dậy quay lưng hỏi: “Ngài đến đây làm gì?”
Cửu Hoàng Tử xuống từ dốc cỏ, ngồi bên cạnh ta, “Tiểu Thập kỹ thuật quá kém, ta chỉ nói vài câu mà muội ấy đã tức giận với ta, dù sao chúng ta cũng về cuối cùng, nên ta quyết định quay về luôn.”
Ta lau khô nước mắt, nhưng vẫn giữ mặt lạnh khi nói chuyện với Cửu Hoàng Tử: “Vậy ngài làm sao mà biết ta đã quay lại?”
Cửu Hoàng Tử đáp: “Lúc nãy buộc ngựa lại, ta đã thấy tẩu, nhưng tại sao chỉ có mình tẩu, Tứ ca đâu?”
“Thi bắn nai với Thái tử phi
Ta trả lời, “Ngài ấy đã để ta về.'”
Cửu Hoàng Tử nhấn nhá, nghe có vẻ đã quen thuộc, “Trước khi Thái tử phi lấy Thái tử, mỗi năm vào đợt săn bắn mùa thu, tẩu ấy phải cùng với Tứ ca cướp con nai đầu tiên, chúng ta cũng không hiểu, có lẽ đây là trò chơi nhỏ trong quá trình bọn họ chiến đấu cùng nhau suốt năm tháng”
Cửu Hoàng tử lại nói: “Đừng buồn, tứ ca vốn dĩ là người như vậy. Ví dụ như ta, mấy năm trước rõ ràng đã vượt qua kỳ thi ở quân doanh, kết quả là lúc đi đánh giặc, tứ ca cho rằng ta đi sẽ khiến các tướng sĩ phân tâm bảo vệ ta, trực tiếp đuổi ta về cung.”
“Tóm lại, bất cứ việc gì tứ ca muốn làm, đều phải hoàn toàn chắc chắn, không thể có bất kỳ sơ hở hay nguy cơ nào dù là nhỏ nhất.”
Cửu Hoàng tử vỗ vai ta, thương cảm nói: “Dần dần rồi tẩu sẽ quen thôi.”
“Ta không muốn quen…”
Ta nhỏ giọng nói: “Ta không muốn trở thành mối nguy tiềm ẩn.”
Cửu Hoàng tử không nghe thấy, cậu ấy đi vòng ra trước mặt ta, từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc đưa cho ta: “Cái này là ta lấy của Tiểu Thập, trị chấn thương, cầm máu giảm đau hiệu quả đặc biệt tốt.”
“Ta không bị gì cả.”
Cửu Hoàng tử không nói gì, nhét lọ thuốc vào tay ta: “Kỹ thuật của tẩu và Tiểu Thập gần như nhau, con bé đi ra ngoài một lúc đã va đập xây xát khắp người, tẩu cũng chẳng khá hơn được đâu.”
Thuốc người ta đưa tận tay, không nhận thì uổng phí. Vừa hay vết bầm tím trên cánh tay ta bôi thuốc cũng không bớt, thứ gì Thập Công Chúa dùng cũng tốt, chắc sẽ hiệu quả nhanh thôi.
Ta nhận lấy lọ thuốc, hỏi: “Thập Công Chúa không hỏi ngài lấy cái này để làm gì à?”
Cửu Hoàng tử nháy mắt với ta: “Ta lén lấy.”
Cậu ấy đứng dậy, đưa tay ra với ta: “Đi nào, ta dẫn tẩu đi chơi.”
Ta ngẩng đầu nhìn Cửu Hoàng tử, khuôn mặt cậu ấy thanh tú, hơi nghiêng đầu mỉm cười với ta.
“Được.” Ta đưa tay ra.
Ta cần một chút hơi ấm để quên đi quá khứ.
Cửu Hoàng tử cúi người, định nắm lấy bàn tay đang đưa ra của ta.
Bỗng nhiên có tiếng la hoảng hốt của một tên nô bộc, “Tứ vương phi! Vương gia bị thương nặng!”,
Lòng ta khẽ chùng xuống, Cửu hoàng tử thấy vậy lập tức nắm lấy tay ta và nói: “Đừng lo lắng.”
Chuyện gì xảy ra với Tứ vương gia?
Ngài bị thương ở chỗ nào?
Bị thương nặng không?
Ta loạng choạng đứng dậy, hai chân lúc này không nghe lời mà run rẩy, chạy được vài bước liền quỳ xuống đất.
Ta cố gắng gượng dậy, đầu óc choáng váng.
Cửu hoàng tử lớn tiếng gọi ta: “Khương Vãn! Đại doanh ở đằng kia!”
Như choàng tỉnh khỏi cơn mơ, ta mới nhận ra mình đã chạy sai hướng.
Cửu hoàng tử nắm lấy cánh tay ta và nói: “Ta đưa tẩu về.”
Dù trời nắng chói chang, nhưng ta vẫn cảm thấy lạnh buốt khắp cơ thể.
Cậu ấy đưa tôi chạy đến đại doanh, ta nhìn thấy mọi người đang khiêng cáng, Thái tử và Thái tử phi máu dính đầy người, ta nhìn thấy bàn tay rủ xuống từ cáng, máu rơi lã chã.
Ta choáng váng, suýt ngã. May mắn thay, Cửu hoàng tử ở bên cạnh, cậu ấy đỡ lấy ta và nói: “Hãy đi xem vết thương của Tứ ca trước đã.”
Cậu ấy vừa nói với ta, vừa tự nhủ: “Tứ ca đã từng bình an trở về từ chiến trường, cửu tử nhất sinh, lần này cũng sẽ vậy.”
Ta vội vã đến trước khi Tứ vương gia được đưa vào lều quân y. Làn da ngài ấy tái nhợt vì mất máu quá nhiều, môi thâm tím, máu không ngừng chảy từ trên cáng xuống đất.
Hoàng đế, Hoàng hậu, Thái tử, Thái tử phi cùng các hoàng tử, công chúa đều hoảng hốt. Ta theo chân mọi người vào đại doanh, khi nhìn thấy vết thương của Tứ vương gia ở cự ly gần, ta không thể kìm được tiếng khóc.
Ngài ấy nằm sấp trên giường, lưng có nhiều vết thương rách nát, hở cả xương ra ngoài. Máu tuôn trào không ngừng từ những mảng thịt rách, như dòng sông không bao giờ vơi cạn.
Thái y hô lớn: “Đốt lửa, lấy kẹp sắt nung và thuốc mê lại đây!”
Ta không thể suy nghĩ, không biết họ định làm gì.
Rất nhanh, ta đã biết, họ dùng kẹp sắt nung đỏ dí sát vào vết thương của Tứ vương gia.
Cơn đau dữ dội khiến thuốc mê cũng không còn tác dụng, Tứ vương gia đau đến mức tỉnh lại.
Ngài ấy hét to, gân cổ nổi lên, tóc ướt đẫm. Ta không biết mình có thể làm gì, ta luống cuống tay chân, thậm chí không thể ôm lấy ngài ấy.
“Vương gia, Vương gia, xin hãy ráng chịu đựng.”
Tứ vương gia ánh mắt mơ hồ, ngẩng đầu nhìn về phía ta, môi mấp máy, rồi lại một lần nữa ngất lịm đi. Vết thương của ngài ấy quá sâu, máu chảy không ngừng.
Ta quỳ xuống bên giường khóc nức nở, hét lên với thái y: “Các ngươi mau lên! Mau cầm máu đi!”
Thái y không trả lời ta, họ cũng không có thời gian để trả lời ta.
Ta nắm lấy tay Tứ vương gia, cơ thể ngài ấy ngày càng lạnh đi. Lo lắng tột độ, tôi bật khóc nức nở: “Phải làm gì đây? Phải làm gì đây?”
24.
“Ngài còn nợ ta một con thỏ cơ mà, ngài bảo sẽ bắn thỏ cho ta.” Tứ vương gia nhắm chặt mắt, ngài ấy không nghe thấy lời ta nói nữa rồi, ngài ấy sắp rời xa ta rồi.
Không biết đã bao lâu trôi qua, có lẽ rất lâu, thái y mới quỳ xuống: “Máu của Vương gia đã cầm được, nhưng vết thương quá nặng, có thể qua được hay không, phải phụ thuộc vào chính Vương gia.”
Hoàng đế loạng choạng, nhìn Tứ vương gia nằm trên giường thoi thóp, không tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt.
Sau đó, người đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi và ngã ngất đi. Hoàng hậu hoảng hốt la lên: “Thái y! Thái y!”
Hoàng đế được đưa gấp vào lều chính, tiếng la hốt hoảng của Hoàng hậu xen lẫn trong đó: “Thái tử! Thái tử đâu?!”. Do sự xuất hiện của Hoàng đế, bên trong lều bỗng chốc vắng tanh, chẳng còn mấy người.
Chỉ còn lại Thái tử phi.
Trên người nàng, vết máu đã khô, trên cánh tay và khuôn mặt đều có vết thương.
Nàng ấy từ từ bước đến bên giường, khụy gối xuống, nhìn vào đôi mắt đầy nước mắt của ta. Nước mắt nàng ấy từ từ trào ra khỏi hốc mắt, nói với tôi: “A Viễn bị như vậy là vì cứu ta, lẽ ra chàng ấy không nên cứu ta.”
Ta không thể diễn tả được cảm xúc của mình vào lúc đó, có lẽ ta không có cảm xúc nào cả, não của ta, cơ thể của ta đã cứng lại, ta chỉ có thể nghe nhưng không thể xử lý câu nói này. Vì vậy, ta chỉ nhìn chằm chằm vào Thái tử phi.
“Trên đường, chúng ta gặp một con gấu đen, sau khi ta đẩy Thái tử đi, ta không thể né kịp. Lúc đó A Viễn đá nhảy tới bảo vệ ta, ta… ta là người đã hại chàng ấy.”
Thái tử phi khóc như một đứa trẻ bất lực, ta nhìn chằm chằm vào Tứ vương gia, ngài ấy nằm đó, nhưng ta cảm thấy mình đã mất ngài ấy mãi mãi.
Ta ngồi trực bên cạnh Tứ vương gia, ngài ấy bị sốt cao, uống liên tục từng tô thuốc, nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn không giảm xuống.
Ta không dám nhắm mắt, sợ rằng nếu nhắm mắt một chút thôi thì Tứ vương gia sẽ ngừng thờ.
Đôi khi ta cũng hỏi Tứ vương gia: “Ngài thích Thái tử phi đến vậy sao? Mạng cũng không cần nữa sao?” Tứ vương gia đương nhiên không trả lời ta, ngài ấy luôn hôn mê, thỉnh thoảng mới tỉnh lại, nhưng thời gian rất ngắn.
Ta không thể nào thấu hiểu được nỗi đau của ngài ấy, chỉ có thể dựa vào biểu hiện của Tứ vương gia để đoán xem ngài ấy đau đớn đến mức nào.
Khi một người mạnh mẽ nằm thoi thóp trước mặt bạn, bạn sẽ ngu ngốc tha thứ cho tất cả lỗi lầm của người ấy, bất kỳ sự tủi nhục hay bất mãn nào cũng trở nên không đáng kể trước mạng sống của người ấy.
Tứ vương gia lại một lần nữa bị đau mới tỉnh lại, ngài ấy cắn chặt răng, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán theo mái tóc. “Ma phôi tán đâu?” Tứ vương gia hỏi ta.
Ta cố nén nước mắt lắc đầu, ngài ấy đã dùng ma phôi tán quá nhiều rồi, thái y nói Tứ vương gia sức khỏe yếu, không thể chịu đựng được liều lượng Ma phôi tán lớn như vậy nữa.
Tứ vương gia nằm sấp trên giường, ngón tay vì dùng lực quá mạnh siết chặt chăn bông đến mức khớp trắng bệch. Nỗi đau có lẽ thực sự có thể khiến con người ta cởi bỏ đi vẻ lạnh lùng thường ngày. Tứ vương gia nghiêng đầu nhìn ta, gọi tên ta: “Vãn Vãn, ta đau quá.”
Nước mắt ta tuôn rơi, trước nỗi đau của Tứ vương gia, ngoài việc ở bên cạnh ngài ấy, ta không thể làm gì khác.
Tứ vương gia im lặng một lúc rồi mở lời: “’Đừng khóc nữa, kể cho ta nghe về tuổi thơ của nàng đi.”
Cuộc sống ở Thục quốc của ta không có gì đáng kể để kể, nhưng Tứ vương gia muốn nghe, ta sẽ cố gắng nhớ lại vài chuyện.
“Mẹ thiếp không phải hoàng hậu, thiếp được Trường Ninh công chúa đưa về Trung cung. Đêm trước ngày vào Trung cung sinh sống, thiếp đã lén lút ra ngoài vào ban đêm, đi dạo một vòng trên con đường mà ngày mai sẽ đi qua. Thật ra thiếp không nhớ rõ con đường đó có gì, có gặp lính tuần tra hay không. Thiếp chỉ nhớ đêm hôm đó trăng rất sáng, ánh trăng trải dài trên mặt đất như sương trắng, soi rõ bóng tường cung điện.”
Tứ vương gia giọng nói nhẹ bẫng: “Thật là to gan.”
Ta đáp: “Lúc đó còn nhỏ, lớn lên rồi ngược lại không dám đi đêm nữa.”
“Một lần khác, thiếp lén lút ra khỏi cung điện và gặp một nhóm bạn bằng tuổi mình. Những đứa trẻ bằng tuổi nhau thường nhanh chóng trở thành bạn bè, họ hỏi thiếp có muốn đi thám hiểm cùng hó không.”
“Họ đưa thiếp đến một khu rừng gai rộng lớn. Cả đám vào đó là buổi trưa. Ban đầu, cả nhóm nắm tay nhau và đi theo một hướng. Nhưng càng đi, bọn thiếp càng hoảng sợ. Khu rừng gai đó rộng lớn hơn nhiều so với tưởng tượng. Tay và mặt đều bị trầy xước, có người còn khóc.”
Tứ vương gia nhìn ta, ta vội nói: “Không phải thiếp, thiếp không khóc.”
“Sau đó, có một vài cậu bé tự đi tìm đường. Lúc đó, thiếp đi theo một tỷ tỷ lớn tuổi hơn. Tỷ ấy nắm lấy tay thiếp và nói: “Đừng sợ.” May mắn thay, những cậu bé đó đã tìm ra lối ra và tiếng họ vang vọng từ xa. Hóa ra bọn thiếp đã ở rất gần lối ra, chỉ là mọi người không biết mà thôi.”
Ta nhớ lại chuyến thám hiểm đó, nhưng không còn nhớ rõ cảm xúc lúc ấy. Có thể là sợ hãi, cũng có thể chỉ là háo hức. Nhìn chung, ký ức về chuyến thám hiểm của ta chỉ còn lại ánh nắng le lói trong khu rừng gai và những vết xước nhỏ trên cánh tay sau khi ra khỏi đó.
Ta còn đưa cho Tứ vương gia xem một vết sẹo không rõ ràng ở mặt trong cổ tay. “Đây là vết sẹo do thiếp ham chơi leo lên hòn non bộ rồi ngã xuống bị đá đập vào để lại.”
Ta cũng muốn hỏi Tứ vương gia về những chuyện thú vị thời thơ ấu của ngài ấy, nhưng khi vừa định mở lời, bên ngoài báo Thái tử phi đến.
Ta nhìn Tứ vương gia một cái, ngài ấy gật đầu. Ta nói với người bên ngoài: “Mời Thái tử phi vào đi.”
Thái tử phi trông có vẻ tiều tụy hơn. Sau khi vào, nàng khẽ gật đầu với ta.
Bỗng nhiên ta cảm thấy cảnh tượng này thật trớ trêu. Ai mà ngờ được Tứ vương gia Đại Liêu và Thái tử phi lại yêu nhau, và khi họ gặp riêng nhau, ta, Tứ vương phi, lại có mặt ở đây.
Ta đứng dậy, tự giác rời khỏi nơi thị phi này: “Thiếp xin phép ra ngoài nghỉ ngơi một lát, hai người cứ nói chuyện đi nhé.”
Khi ta hạ rèm xuống, ta nhìn thấy Thái tử phi ngồi xuống mép giường. Tứ vương gia gọi nàng: “Tiểu Nguyệt.”
Họ nói chuyện khe khẽ, không biết sao ta lại cảm thấy khó chịu, trong lòng như bị mèo cào, nhưng lại cố tình không tiến lại gần để nghe.