Minh Nguyệt Chiêu Chiêu - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:19:34
Hắn đem chiếc cốc , ngơ ngác , đôi mắt đỏ lên,
“Suýt chút nữa thì đã đã thấy nàng .”
Sau đó, nghiêng về phía , ngũ quan phóng đại mặt , thở nóng bỏng bao phủ lấy , thứ gì đó ấm áp và mềm mại nhẹ nhàng ấn môi .
Khiến như nghẹt thở. Một nụ hôn dài như thể kiềm chế nữa.
Thật lâu , mới đẩy , cổ họng vẫn chút khô khốc, vết thương cũng đau, nhưng cũng ngăn cản .
“Đồ háo sắc.”
Ta những lời ngớ ngẩn, tựa như nhiều năm .
…
Hắn còn kịp gì thì thái y đã đến.
Sau đó rõ thái y đã gì, đầu óc chút bối rối, cảm giác mọi chuyện đều khác xa với những gì nghĩ đó. Mọi chuyện dần dần sáng tỏ.
Thế nên, lúc đó Tôn Diễm về thầm mến.
Chính là đây?
Ta cẩn thận nhớ kỹ những gì .
Cực kỳ tự luyến, thích nịnh nọt khác.
Cầm kỳ thi họa đều thông.
Luôn coi ngoại hình của bản thân là số một.
Là đang về ? Sao thể như !
Vì , khi thái y rời , liền hỏi :
“Vậy chính là ngươi đã cứu ở Hộ Quốc tự mấy năm ?”
“Nàng …” Hắn mím môi, vẻ mặt chút vui, “Nàng quên hết ?”
KHÔNG……
Người mà đã quên là ngươi.
Ta chỉ quên mặt của ngươi thôi.
Ta thành thật khai báo với , rằng khi về sốt cao cho nên thể nhớ mặt .
“Quả nhiên là ” hiện rõ mặt .
Sau đó hỏi:
“Vậy … đối tượng thầm mến mà tối hôm đó, là ?”
“Không thì còn ai đây chứ? Biển hiệu cung chỉ để cho vui ?”
Hắn thô lỗ trừng mắt , hề coi như một đang bệnh. Trên trán như rõ từng chứ: “Nhìn xem, bệnh quá hỏng đầu !”
Thật hổ quá … Trước đây còn tưởng là đoạn tụ chứ.
Ta còn đặt kế hoạch để tác thành cho các ngươi cơ …
Ta hét lên, ngay lập tức vặn :
“Vậy chẳng cũng thích Thẩm Thanh Hà ? Chàng cũng giữ nguyên tên của nàng .”
“Yên tâm, dù thì nàng cũng cung.” Hắn hề cảm thấy áy náy, cũng biết lấy cái tự tin nữa.
Ta tò mò, sang hỏi: “Tại chứ?”
“Dù cũng lý do gì, cuối cùng chỉ nàng mới cung thôi.” Hắn chút mơ hồ , hỏi thêm cũng chịu trả lời.
Ta hét lên, hiệu cho đến gần hơn với vẻ mặt thần bí, “Vậy——”
Ta căng giọng, kiên nhẫn làm theo lời mà hỏi.
“Vậy?”
“Chàng chỉ thích mỗi thôi ?”
Mặc dù trong lòng lo lắng nhưng dám thể hiện .
Tôn Diễm , nhưng thay đó cho câu trả lời bằng một nụ hôn.
Sau đó, ——
“Ừm, chỉ thích nàng thôi.”
Sau ngày hôm đó, thực sự chút hổ. Rốt cuộc thì luôn coi là yêu, mà suốt ngày tưởng còn đời nữa.
Có điều kể từ ngày đó, trở nên tùy ý hơn khi ở bên .
Đầu tiên nghiêm túc bắt gọi là hoàng thượng, bởi vì mỗi lần gọi như , cảm thấy trong cung chẳng nào đối xử chân thành với cả.
Miệng đồng ý nhưng trong lòng .
Yên tâm, bình thường và nương mắng vẫn gọi bằng tên mà!
Trong thời gian liệt giường, thường rủ thoại bản, thỉnh thoảng cũng quên góp ý vài câu. nội dung đánh giá chủ yếu là thế :
“Thật buồn .”
“Kế hoạch quá sơ sài .”
…
Làm còn tâm trạng nào mà tưởng thức thoại bản nữa.
Sau đó đã bí mật hỏi Thu Lạc về mẫu thân của Tôn Diễm. Thu Lạc quê hương của Linh Phi quả thực là ở Giang Nam.
bà chết vì bệnh.
Tề phi, một phi tần thân thiết của Linh phi, lúc đó vẫn khả năng mang long thai, hơn nữa gối tiên hoàng ít con, cho nên Tôn Diễm bắt đầu tiên hoàng chú ý đến.
Bà nghĩ rằng nếu Linh Phi ch.ết, bà thể nhận nuôi Tôn Diễm vì vốn hai thân thiết, thế nên bà đã mua chuộc nha và gi.ết ch.ết Linh Phi.
Chuyện giấu kỹ, ai nghi ngờ Tề phi, mọi chỉ cho rằng Linh phi gặp xui, thật sự là bệnh chết mà thôi.
Kết quả ngờ rằng hoàng hậu nương nương, cô mẫu của , đã phá vỡ kế hoạch đó, nhận nuôi và chăm sóc Tôn Diễm.
Tôn Diễm phong làm thái tử vì sự sủng ái của cô mẫu , mà vì Tôn Giác quá say mê võ thuật, tiên hoàng còn cách nào khác đành bồi dưỡng Tôn Diễm.
Tôn Diễm là nhi tử của vị phi tần mà tiên hoàng vô cùng sủng ái. Hắn cũng là đứa con trai quý giá và yêu quý nhất của tiên hoàng.
Nghe đến đây, ngực khỏi đau nhói.
Tuy nhiên, dù Tề phi giấu kỹ đến thì khuyết điểm của bà cuối cùng cũng lộ .
Thu Lạc , khi Tôn Diễm biết là Tề phi làm việc , liền tìm bà . Cũng hiểu tại Tôn Diễm chỉ nhốt bà tại chùa để hằng ngày sám hối.
Tất nhiên, Tề phi rốt cuộc cũng sợ Tôn Diễm trả thù cho nên quyết định tay trong buổi gia yến hôm đó
Ta cũng biết chuyện gì xảy tiếp theo. Ta, vật nhỏ đáng thương , đã đỡ kiếm cho Tôn Diễm.
Sau khi sự việc bại lộ, Tề phi đã tự sát.
Sau khi điều , xúc động. Ta bao giờ nghĩ rằng hóa tuổi thơ của khổ sở như .
Chẳng trách đây luôn , trong cung tìm thật lòng đối xử với .
Thế nhưng, điều khiến thắc mắc là tại Thu Lạc biết nhiều đến .
Nàng mới ngập ngừng giải thích rằng nàng thực là chính nội gián của Tôn Diễm trong cung, bởi vì tiện can thiệp chuyện hậu cung, mà thái hậu thì quá lười quản, cho nên đã phái Thu Lạc tới ngóng để báo cáo mọi chuyện.
Nàng đã nhiều lần khẳng định với rằng nàng chắc chắn do Tôn Diễm cử giám sát .
Ta vẫn tin, dù thì nếu thực sự giám sát cũng chẳng cho thật cho biết. Hơn nữa Tôn Diễm cũng lý do gì để giám sát cả.
Có lẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Sau một tháng, tất cả các vết thương cơ thể đều đã lành, thậm chí còn nhảy lên nhảy xuống khi khỏi giường mà gặp vấn đề gì.
Cây hải đường trong cung phát triển , nhưng vẫn ngắm đủ đủ.
Vì Thu Lạc dìu tới Phù tô cung.
Khi đến nơi, chút hối hận vì nhất quyết sống ở đây.
Đột nhiên cảm thấy buồn. Mặc dù Tôn Diễm sẽ phá bỏ Phù Tô cung nhưng thực chất nó vẫn ở đây.
Một là vì việc phá bỏ cung điện vốn dĩ tốn nhiều công sức, hai là vì trong Phù Tô cung nhiều cây cổ thụ, phá bỏ dễ dàng.
Thế là nó vẫn giữ .
Trong Phù Tô cung một rừng táo, mỗi khi gió thổi qua, lá cây xanh mướt rơi rụng theo làn gió, đến nao lòng.
Ta kiễng chân lên để với tới quả táo cành nhưng do chiều cao hạn chế nên chút chật vật.
Khi gót chân rơi xuống đất, vai va ai đó.
Ta .
Đó là Tôn Diễm.
Hắn đó nở nụ , vô cùng trai, nhưng mở miệng như tên lưu manh,
“Nữ nhân, thấy nàng giống một .”
“Giống ai?” Ta chiều theo ý , hỏi.
“Giống mẫu thân của con .”
10
Đêm đó Tôn Diễm và đã thành đêm động phòng của lễ thành thân.
E hèm, khụ khụ, chuyện là thế đây.
Đêm đó hỏi Tôn Diễm khi nào chúng mới thể khởi hành Giang Nam.
Lúc đó đang sách, thuận miệng : “Nàng vội vàng rời cung như .”
“.”
Trong cung thực sự quá nhàm chán.
Thấy đồng ý, đặt cuốn sách xuống, hỏi một cách vô nghĩa:
“Nàng nghĩ về những lời hôm đó?”