Minh Nguyệt Chiêu Chiêu - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:19:31
Ta liền lấy một tấm vải trắng , phác họa lên tấm vải hoa văn bản thân thêu.
Thu Lạc kiến nghị thêu một cặp uyên ương hí thủy, đó tìm một cơ hội tặng cho Tôn Diễm.
Nói đùa, nếu như thật sự tặng uyên ương hí thủy, và còn làm bạn bè kiểu gì cơ chứ?
Lại , cái khăn vất cả thêu thùa, đương nhiên là để đây tự dùng !
Thế là cuối cùng vẫn quyết định thêu mấy đóa hải đường cho đơn giản.
Đợi đến khi thêu xong khăn, lấy cái khăn từ khung thêu xuống, vô cùng đắc ý đưa cho Thu Lạc xem, một bàn tay thon dài mạnh mẽ bỗng nhiên xuất hiện từ phía lấy cái khăn trong tay mất.
Ta theo cái khăn đầu , đối diện với ánh mắt của Tôn Diễm.
Ta vô cùng khó hiểu, biết tại vì Tôn Diễm thói quen , lúc nào cũng thích đột ngột xuất hiện hiện lưng .
Vô thanh vô tức xuất hiện lưng khác là cực kỳ dọa biết ?
mà vì đang ôm mục tiêu kết thành đồng minh với , vì đây vẫn quyết định vô cùng khoan dung độ lượng mà tha thứ cho .
Hắn liếc chiếc khăn tay đã thêu mấy lần, đó ngước mắt : “Không ngờ nữ công của nàng cũng tệ”.
Tôn Diễm đối với việc khen ngợi khác nay luôn hào phóng.
“Cũng tàm tạm, cũng chỉ là vài hải đường thôi, khó chút nào.” Ta giả vờ khiêm tốn.
Hắn ừ một tiếng, đó liền đem chiếc khăn tay đã vất vả thêu nhét trong ống tay áo ngay mặt .
? !
Ta tràn đầy nghi hoặc cùng kinh ngạc về phía .
Thấy đang như , vờ như chuyện gì, tiếp: “Ta đói , truyền đem đồ ăn lên .”
“Không , đấy rõ ràng là cái khăn tự thêu.” Ta nhịn nhắc nhở .
“Ta biết.” Nghe , vẫn thản nhiên đáp.
“Vậy khi xem xong nên trả cho ?” Ta kiên nhẫn lý với .
“Lẽ nào nàng đem tặng cho nam tử khác ?” Hắn làm bộ dáng thể tin .
“Ta thể giữ tự dùng ?”
“Không , đã tay thì chính là của .” Hắn đem chiếc khăn tay đẩy càng sâu trong tay áo hơn.
…
“Vậy là thế , cứ thế lấy mất của nàng thì lắm, thôi thì để kiếp đền bù cho nàng .” Tôn Diễm tươi , bày vẻ đoan chính nghiêm túc thương lượng với .
Kiếp đền cho ?
Lẽ nào kiếp Tôn Diễm đầu thai thành một nữ tử thêu hoa ?
Không ngờ đến còn thể vì trong lòng mà can tâm tình nguyện làm nữ nhân…
Ta nhất thời biết gì
Cảm động tình yêu tuyệt của , quyết định sẽ tính toán với nữa, dù cũng chỉ là một cái khăn tay, cùng lắm ăn xong thêu thêm cái nữa.
Dù cũng nhiều thời gian.
Lại nếu như thật sự ngày đó cũng dám đòi khăn tay của .
Vạn nhất Thẩm Mục Hành ghen tuông tìm đồng quy vu tận thì toi mất?
Ta nhất định đánh .
Thế là liền quả quyết từ chối việc định kiếp đền khăn cho , mạng vẫn là quan trọng nhất.
Mặt khác Tôn Diễm cũng vui vẻ an tâm lấy cái khăn tay hải đường mà thêu.
Bởi vì đã dặn dò trù phòng bố trí món ăn theo khẩu vị của Tôn Diễm từ nên bữa cơm cả hai chúng đều vô cùng vui vẻ.
Về lý do cảm thấy vui vẻ, đương nhiên là bởi vì bàn nhiều món thích ăn!
Không ngờ khẩu vị của Tôn Diễm giống đến .
là phẩm vị!
Sau khi ăn xong, vẫn sai Lý thái công vác đủ các loại tấu chương đến Yên Hú cung.
Ta vẫn cảm thấy vô cùng nhàm chán, vì liền tiếp tục làm nốt chiếc khăn tay hồi nãy đang làm dở.
mà đáng ghét nhất chính là, hễ cứ thêu xong một chiếc là Tôn Diễm kiểu gì cũng duỗi tay cướp mất một chiếc của .
Cuối cùng, vì chọc , quyết định thêu lên khăn tay một cái mặt quỷ, cùng với một con cóc xí…
Ai mà ngờ vẫn hề ghét bỏ, bất kể khăn tay xí đến mức nào, cũng sẽ mặt đổi sắc mà cướp hết.
Thỉnh thoảng còn bình luận thêm mấy câu cho , khăn thêu vô cùng sinh động đáng yêu.
Về vấn đề , vô cùng bội phục .
Vậy là khi bận rộn thêu thùa cả một ngày, cuối cùng cũng một cái khăn nào là thuộc về
Đợi đến khi nhận điều , tức giận đến mức ném khung thêu , chạy ngủ.
Quá vất vả.
Ta thật sự quá thảm .
cuối cùng vẫn thể kìm nén lòng hiếu kỳ, đợi đến khi nến đã tắt, liền háo hức hỏi Tôn Diễm bên cạnh mất câu: “Hôm qua nhắc đến trong lòng, yêu đó vô cùng cực khổ ?”
Ta thể để lộ bí mật đã biết trong lòng là nam nhân , nhưng từ “cô nương” cũng thể nào miệng
Không ngờ, nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, đó đầu với : “Quả thực vô cùng cực khổ.”
Hu, sống đúng là dễ dàng gì mà!
Ta đây thập phần thông cảm với , cũng dám tiếp tục đâm ngực thêm vài nhát d.ao nữa, vì liền đổi chủ đề : “Người đã từng tới Giang Nam bao giờ ?”
“Chưa từng, nàng ?”
“Muốn chứ,” thuận miệng đáp, “Ta thực sự xuất cung.”
Hắn trầm mặc một lúc lâu, ừ một tiếng, biết đang nghĩ điều gì, cũng gì nữa.
Lại một lúc , khi đang chuẩn chìm giấc ngủ, lần nữa mở miệng : “Hôm nay nàng đã vì thêu khăn tay , ngày mai thay thêu một chiếc túi thơm , thêu như thế nào cũng ”
“Hoặc là chỉ cần thêu hoa hải đường cũng . Hôm nay hải đường nàng thêu .” Hắn thêm một câu.
Câu làm cho giật tỉnh giấc.
Cái gì mà vì thêu khăn tay?
Đó rõ ràng là cướp từ mà!
Đã cướp nhiều như vẫn còn can tâm, còn hy vọng làm tú nương thêu túi thơm cho nữa chứ!
Có khi nào mấy hôm nữa còn thêu cả giá y cho trong lòng ?
Đừng mơ!
nghĩ hiện tại bản thân đang xây dựng mối quan hệ với , vì chỉ đành nghiến răng nghiến lợi đáp: “Đợi khi nào rảnh tiếp.”
mà sự thật chứng minh, cho dù đêm hôm đó đồng ý thêu túi thơm cho thì cũng thời gian thành.
Bởi vì ngày hôm , Tĩnh Doanh cô cô đã đến Yên Hú cung tìm , để cùng học cách xử lý sự vụ trong cung
Tĩnh Doanh cô cô là cánh tay bên thái hậu, khi đến, trong hậu cung phi tần nào khác, bởi cung yến và sự vụ đại đa số đều là do trưởng quản xử lý.
Về phần thái hậu nương nương…
Theo lời chính là, bên cạnh đã Tĩnh Doanh cô cô , cần việc gì cũng tự xử lý.
Đáng tiếc bên cạnh Tinh Doanh cô cô nào cả, chỉ một Thu Lạc ngày ngày trông ngóng đắc sủng mà thôi.
Bởi gia yến đã đến gần, Tĩnh Doanh cô cô liền để học xem lo liệu mọi chuyện như thế nào, còn gia yến lần sẽ để cho xử lý.
Đừng mà.
Tha cho con !
Những việc trong cung thực sự quá phức tạp, về Tôn Diễm còn nhắc qua việc thêu túi thơm một lần nữa, nhưng thấy quá bận, vì cũng nhắc đến nữa.
Còn về việc bận đến mức nào ?
Đại để chính là, nhưng tấm thoại bản mới mua chỉ thể ném một góc, cho dù tâm tâm niệm niệm cũng thời gian để .
Cứ như , đã theo Tĩnh Doanh cô cô học xử lý sự vụ trong cung một tháng.
Mà chớp mắt một cái, gia yến đã đến .
7.
Gia yến sắp xếp buổi tối. Ngay ngọ thiện ngày hôm đó, Thái hậu đã tới Từ Ninh cung.
Vừa bước cửa, thấy Thái hậu mà chỉ thấy nương. Chúng im lặng , đó mắt bà dần đỏ lên.
Chóp mũi chua xót, lập tức lao vòng tay nương, òa.
Nương nhẹ nhàng vuốt tóc , hỏi thích nghi với cuộc sống trong cung , ai bắt nạt .
Có!
Tất nhiên là !
Tôn Diễm lần đầu tiên gặp mặt đã uy hiếp , đó còn giật khăn tay của , bắt thêu một cái hà bao cho , Thái hậu còn bắt học cách xử lý việc trong cung, mấy cái sổ sách chữ số đấy mà bắt quản lý? Thấy , sụt mấy cân đây !
Ta bật .
Thế nhưng, những chuyện còn đáng sợ bằng những mưu mô âm hiểm trong cung , sợ nương lo lắng, bèn sụt sùi lau nước mắt, lắc đầu mọi chuyện đều , nhưng ở chốn thâm cung quá nhàm chán, nhớ mọi ở nhà nhiều.
Sau đó hỏi nương về cha và tình hình trong nhà, nương khi cung, cha đã cử đến hỏi thăm tình hình của trong , nhưng quy định trong cung quá nghiêm ngặt, thể đưa ai . Hơn nữa cha còn đồn rằng ở trong cung cực kỳ sủng ái, thế nhưng cũng dám tin tưởng.
Người chính mắt thấy mới tin .
May mắn, đó Thái hậu đã báo tin cho , rằng vẫn , mong hai đừng quá lo lắng. như cha nương mong đợi!
Sau đó nương mới cho biết, thật đã sớm sắp xếp hôn phối cho , đối phương cũng sắp đến cửa cầu hôn luôn , ai ngờ cuối cùng triệu cung. Nếu mối hôn sự đó thành thì nhà chúng cũng lâm cảnh khó xử như bây giờ.
Ta bèn tò mò hỏi nương xem đối tượng mà cha nương sắp xếp cho khi đó là ai?
“Chính là nhi tử nhà Thẩm tướng quân,” Bà thở dài,
“Hắn ở trong kinh thành cũng tính là giỏi nhất. Mặc dù Thẩm tướng quân với cha con hòa hợp lắm, cho nên khi Thẩm phu nhân đến cửa cầu hôn cha con vẫn vô cùng lo lắng, nhưng tìm hiểu một hồi thì cả 2 bên đều hài lòng.”
“Cha con hiền lành lễ phép, tuổi còn trẻ đã lập công, nhưng nương nghĩ đến biết biên cương trấn thủ cùng Thẩm tướng quân, thậm chí còn chiến trường nguy hiểm, nương con chịu khổ sở, càng sợ may gặp nạn, nếu thì con … Cho nên đành miễn cưỡng chấp nhận.”
“Không ngờ hôm hoàng thượng tuyên bố cha con nhà Thẩm tướng quân cần mỗi ngày rời kinh trấn thủ biên cương, mà ở trong kinh thành.”
Nghe xong, đầu ong ong như nổ tung, vội vàng hỏi nương:
“Nương , Thẩm tướng quân tên là Thẩm Mục Hành ?”
“Đến cả tên con cũng biết luôn ,” bà càng buồn bã hơn,
“Đáng lẽ nương nên đồng ý mối hôn sự ngay từ đầu cho con. Về bên đó, nếu con chịu ủy khuất nương còn thể mặt bảo vệ. Hiện tại chuyện đã như ở trong cung cấm, nương thậm chí còn khó thể thấy mặt con, huống gì là làm chủ cho con nữa!”
!