Minh Nguyệt Chiêu Chiêu - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:19:32
Thẩm Mục Hành, thế mà là Thẩm Mục Hành!
Ta vô cùng kinh hãi.
Nếu thế, nghĩa là Tôn Diễm đã biết việc Thẩm phu nhân đến cửa nhà cầu thân, lo sợ yêu là Thẩm Mục Hành lấy vợ nên đã tìm đủ mọi cách để uy hiếp nhà để giữ trong cung, bóp chế.t mối hôn sự .
Không ngờ rằng hóa cung vì nguyên nhân như !
mà Tôn Diễm , ngươi thể ngăn cản 1 lần, nhưng lần thứ 2 thì ? Nếu ngươi cứ nhằm hôn sự của nhà Thẩm tướng quân, chắc chắn mọi sẽ sớm nhận điều đáng ngờ mà thôi…
Nghĩ đến đây càng thấy đáng thương.
Ta tâm sự với nương lâu, cho đến khi gia yến sắp bắt đầu mới bất đắc dĩ về Diên Húc cung thay y phục.
Mặc dù hiện giờ trong cung chỉ duy nhất một phi tần là , nhưng vẫn thể mặc hồng y trong những dịp như , cho nên đã chọn một bộ cung trang màu xanh đậm.
Ta hài lòng.
Vị trí của bố trí ở bên Tôn Diễm, cách đó vài bước, gần.
Trong gia yến, lợi dụng địa vị của để tìm kiếm hình ảnh của cha, thấy vẫn khỏe mạnh mới dám yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Nhớ đến những gì nương đây, vô thức tìm Thẩm Mục Hành.
Thẩm Mục Hành, cũng giống như Thẩm Thanh Hà, đều vẻ sắc sảo như Thẩm tướng quân mà chút giống như mọt sách.
Không thể đánh giá con qua vẻ bề ngoài, biển thể đo bằng cốc. Rốt cuộc thì, thể liên tưởng giữa Thẩm Mục Hành và tự luyến thích xu nịnh như trong lời Tôn Diễm.
Thật thú vị. Ta lén Thẩm Mục Hành, thở dài cảm thán vỏ bọc tuyệt vời của .
“Nàng đang ai?”
Giọng của Tôn Diễm đưa trở hiện thực, khẽ cau mày, tựa như chút vui.
Ta hiểu hiểu.
Chắc chắn là thấy lén yêu nên ghen đây mà.
…Người gì mà nhỏ mọn… Ở đây biết bao nhiêu là nữ tử Thẩm Mục Hành, chẳng lẽ tên định nhắc nhở tất cả bọn họ ?
Ta thở dài một , chẳng trách tối hôm đó thầm mến khó theo đuổi.
Ta quyết định giải thích cho rõ ràng, phòng ngừa vạn nhất hiểu lầm nghi ngờ :
“Không ai cả. Đã lâu gặp phụ thân, chỉ nhân cơ hội gặp mà thôi.”
Thật may là cha đang gần Thẩm Mục Hành, cho nên lời giải thích vô cùng hợp lý.
Quả nhiên, khi xong những lời , vẻ mặt lập tức dịu :
“Mọi chuyện vẫn , Thừa tướng vẫn khỏe, nàng cần quá lo lắng.”
Ta gật đầu, im lặng gì nữa.
Gia yến quanh quẩn cũng chỉ mấy tiết mục dâng tặng quà, ca nhạc văn nghệ cùng màn múa của các mỹ nhân. Xung quanh ai chuyện nên chỉ thể im lặng dùng bữa xem tiết mục điện.
Sau khi đã ăn uống no say, Tôn Diễm nghiêng đầu tiếp tục bí mật thì thầm với .
“A Chiêu, đây một chút.” Tôn Diễm hiệu cho đưa mắt gần, nghiêng đầu về phía , ý bảo nhanh một chút.
“Mấy ngày nàng Giang Nam ?” Hắn chút tùy ý .
Chẳng lẽ Tôn Diễm dẫn Giang Nam ? !
“, đúng , chuyện gì ?” Ta nhanh chóng tiến sát đến cạnh .
“Mấy ngày nữa sẽ đến Giang Nam, đang suy nghĩ nên đưa nàng cùng .” Lông mày cong lên, nụ chút thần bí.
“Ta, ! Ngươi nhớ mang theo…”
Lời còn dứt, Tôn Diễm sắc mặt chợt thay đổi, vì lưng về phía mọi nên vô thức đầu .
Ta còn kịp rõ thì Tôn Diễm đã đưa tay kéo đến bên cạnh, đồng thời cũng rõ tình hình hiện tại trong cung.
Có ám sát Tôn Diễm.
Vũ nữ đang biểu diễn điện từ trong tay áo rút một lưỡi dao sắc bén, điện bỗng nhiên trở nên hoảng loạn, tiếng thét vang lên.
Ta thấy Tôn Diễm đang đấu tay đôi với một vũ nữ, xung quanh còn Thẩm tướng quân và Thẩm Mục Hành đang lao tới hộ giá.
Ta kịp định thần vững thì ả vũ nữ đó đã , định đâm một nhát.
Ngươi nhầm gì ? Ta chỉ là một phi tần nho nhỏ thôi mà!
Đều là nữ nhân cả, hà cớ gì mà làm khó như !?
Tôn Diễm nhanh chóng ngăn chặn động tác của ả, phối hợp cùng ám vệ và Thẩm Mục Hành, thích khách đã nhanh chóng bắt giữ.
Ả vũ nữ ép quỳ mặt đất, hai tay chắp lưng, Tôn Diễm còn kịp chuyện ả đã nở một nụ quái dị.
Ta chợt cảm thấy bồn chồn khó chịu trong lòng.
Ả cắn túi độc ẩn lưỡi, máu đen chảy từ môi. Là tử sĩ.
Một tên thái giám bên cạnh Tôn Diễm lợi dụng lúc mọi đang tập trung ả vũ nữ, bèn rút con dao găm trong tay áo lên hòng đâm chế.t Tôn Diễm.
Khung cảnh mắt dường như dần trùng lặp với những gì đã xảy nhiều năm , đột nhiên đầu đau như nổ tung.
Ta kịp nghĩ nhiều, đã vô thức xoay bảo vệ Tôn Diễm.
Điều cuối cùng thấy là vẻ mặt kinh hoảng tột độ của Tôn Diễm.
8
Ta từng rằng, ngay lúc chết, thể bộ cuộc đời của chính .
Ta cảm thấy như sẽ qua khỏi nữa .
Ta thấy bản thân từ bập bẹ đến chập chững bước , thấy nài nỉ nương cho theo tới Hộ Quốc tự, gặp .
Thật đã dối.
Ta đã tự lừa dối chính .
Người ngã từ cây xuống là , mà là .
Đó là khi lớn lên.
Hôm đó nài nỉ nương dẫn theo đến Hộ Quốc tự, nương đồng ý, nhưng ở yên bên trong, còn dặn chạy lung tung.
vẫn lẻn ngoài cùng nha nhỏ của , lang thang khắp Hộ Quốc tự.
Đột nhiên thấy một cây hải đường đang nở hoa. Những cành cây bao phủ bởi hoa hải đường, chụm với đung đưa trong gió.
Ta dường như nó hút hồn.
Mãi cho đến khi đã đến gốc cây, mới phát hiện một chú chim con mặt đất, bộ lông dính đầy bùn đang vùng vẫy.
Ta ngẩng đầu lên, mơ hồ thấy một tổ chim xiêu vẹo cây.
Có thể là chim non đã vô tình rơi khỏi tổ, cố gắng về nhưng thể bay .
Ta cẩn thận cúi xuống nhặt chú chim non lên, ánh mắt sửng sốt của nha nhanh nhẹn buộc tà váy lên trèo lên cây.
Nha tiến đến ôm lấy nhưng đã chậm một bước.
Rốt cuộc thì, nàng làm thể ngờ tiểu thư nhà thế gia thể thản nhiên buộc váy trèo cây như chứ.
“Tiểu thư… tiểu thư, mau xuống đây! Phu nhân chúng thể chạy lung tung. Người đừng leo nữa, chúng mau thôi!” Giọng nàng như sắp .
“Sắp xong , xuống ngay đây.” Ta kiên nhẫn giải thích với nàng tiếp tục leo lên.
Ta từ bé vốn đã nghịch ngợm và ham chơi, thân hình nhỏ bé thoăn thoắt trèo lên cây.
Ta từ từ nhích đến gần cành cây tổ chim treo đó, nhẹ nhàng đặt con chim non , thấy những con chim khác bên trong còn thoát khỏi vỏ, mà con chim non nở đã làm rơi bản thân xuống đất mất .
khi giải quyết xong, biết xuống bằng cách nào.
…
Ta chợt nảy một ý, vọng xuống với nha đang lo lắng:
“…Ta, xuống . Ngươi mau tìm giúp ai đó thể đưa xuống. Nhớ kỹ đừng để nương biết!”
“Nếu ngươi mà mách nương, sẽ bắt ngươi chép sách cho đó!” Ta nghiêm túc với nàng.
Cha luôn phạt chép sách mỗi lần mắc , lần còn phạt chép tận 3 tháng mới xong, vô cùng phiền chán.
Nàng ngay lập tức chạy với vẻ sợ hãi, căn dặn nàng sẽ sớm , ở yên đó, nhúc nhích.
Thật may, xui xẻo, mà là vận xui tự tìm đến .
Chim mẹ thì thấy đang ôm cây cạnh tổ, tưởng tới cướp con của nó.
Thế là một và một chim đánh cây.
“Nghe ! Ta còn lòng mang nó về tổ mà ngươi còn mổ ?!” Ta xua tay giải thích với chim mẹ.
Đáng tiếc chim hiểu lời , trong lúc vùng vẫy đã vô tình mất thăng bằng rơi thẳng từ cây xuống.
Ta nhắm chặt mắt , hy vọng bản thân sẽ ngã gãy chân.
Nỗi đau như tưởng tượng đến, mà đã giữ giữa .
Không ngờ nha tìm cứu nhanh đó nha!
Ta vui mừng ngước mắt lên , thì phát hiện bắt là thị vệ, mà vẻ là một bình thường đến dâng hương mà thôi.
Hắn trai vô cùng, mười sáu, mười bảy tuổi, qua cách ăn mặc thì vẻ giống như một thiếu gia xuất thân từ thế gia ở kinh thành.
Ta lập tức đỏ mặt, thấy cứ giữ khư khư thả xuống, liền buột miệng che giấu sự hổ:
“Đồ háo sắc! Mau thả xuống!”
Không ngờ thực sự buông , khiến bệt đất, cả dính đầy bùn.
Thật thể chấp nhận !
Vẻ mặt như oan ức lắm, một vẻ sắp .
“Ngươi.. ngươi làm chứ!?”
“Ngươi bảo thả xuống mà.” Hắn chậm rãi , nhưng vẫn cúi xuống vươn bàn tay trắng nõn về phía ,
“Ta cứu ngươi mà ngươi gọi là đồ háo sắc. Tiểu nha đầu, thật lễ phép nha.”
Ta hất tay một cách thương tiếc, tự dậy.
“Cảm ơn ngươi đã cứu .” Ta lúng túng , đó nghiêm túc với :
“ lần ngươi thể ném con gái nhà xuống đất , sẽ đau!”
“Ta ném ngươi …” Hắn tựa hồ cãi , nhưng vẫn dừng , ậm ừ lơ đãng.
Hắn đưa tay xua con chim mẹ , chắc giờ nó cũng nhận kẻ đã cướp mất con của nó nên chỉ lượn lờ quanh chúng một lúc bay về tổ để bảo vệ con.
Không biết tại nhưng giờ chúng đang cạnh gốc cây hải đường. Tâm trạng của vẻ tệ nên thỉnh thoảng trò chuyện với để làm khí sôi động hơn.
“Ta tên A Chiêu, Chiêu trong ánh sáng, ngươi tên là gì?”