Mộ bên gốc đào nhỏ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-25 21:58:54
12.
"Nàng giỏi thật, cầm đao của trẫm, còn gi.ế.c con trai trẫm."
Thiên tử Thẩm Chung bỏ mặc Tam hoàng tử đang quỳ ngoài Dưỡng Tâm điện đến mức tê cả đầu gối, chỉ để chất vấn vì trút giận như , đến mức kéo cả con trai ông xuống nước.
Hiện giờ Thẩm Chung dịu nhiều, giống nam nhân sắc bén, thâm sâu lường , thủ đoạn cứng rắn của năm xưa. Ngày , mắt ông thể chứa nổi một hạt bụi, giờ chỉ giữ yên bình cho tiền triều hậu cung, cứ thế mà quấy bùn loãng nước.
Ta vui nên chỉ tựa ghế , nheo mắt phơi nắng, ngay cả một ánh mắt cũng thèm bố thí cho ông .
Bầu khí trở nên bế tắc, ông đưa tay khẽ vuốt mặt :
"Nàng đấy, càng ngày càng giống nàng ."
Hoàng đế gặp … Như phi… Tại chùa Hộ Quốc khi đến thăm Thái hậu, thấy trúng tiếng sét ái tình.
Như phi mang nghĩa là phi tử như trong câu thơ ông từng đề tặng.
Thật nực . Ta trở thành thế của chính .
Bởi vì, chẳng ai ngờ , Mạnh Cẩm bây giờ chính là Thẩm Tĩnh … Bạch nguyệt quang ch.ế.c nhiều năm của Thẩm Chung.
Bắt chước chính bản thì dễ thôi, giống bao nhiêu đều thể bắt chước.
Vì thế… Khi dùng một kiếm hất ông ngã ngựa, giẫm lên bả vai bẻ gãy cổ ông , trong ánh mắt, dáng vẻ và thanh đao của , Thẩm Chung bóng hình cố nhân.
Ông phong Như phi… Người coi ai gì.
Điều kiện đưa là: Bắt ông gi.ế.c thiên kim giả, báo thù rửa hận.
Ông còn sự tàn độc như , cũng chẳng can dự chuyện hậu viện quan thần, chỉ giao cho Thừa khanh Đại Lý Tự và Tổng quản Ngũ công công cho , việc trừng trị kẻ ác đều dựa bản lĩnh của .
Thời kỳ đặc biệt thì chẳng thể thiếu thủ đoạn đặc biệt .
Chính Thẩm Chung năm mười tám tuổi từng .
Thế là, chọn cách tra tấn dã man để ép cung.
Có Thừa khanh Đại Lý Tự đích giám sát, bằng chứng xác thực chê , tất cả bọn họ đều nhận tội.
Thế mà nhảy một Tam hoàng tử, trút giận vì hồng nhan, khiến ch.ế.c oan.
Thẩm Chung bảo vệ con trai, thì xả giận cho bằng , đôi bên giằng co dứt:
"Thuở nhỏ nó suýt ch.ế.c vì bệnh nên hoàng hậu cưng chiều quá mức, chiều hư nó , thật khiến trẫm thất vọng."
Ta lạnh:
"Chỉ một câu thất vọng là xong ?"
Sắc mặt Thẩm Chung trầm xuống.
Ta cố tình ngẩng đầu mắt ông , hề lùi bước.
Vẻ lạnh lùng xen chút châm biếm của , chính là dáng vẻ mà ông bảo với Vân Bút là ông yêu nhất.
Ông ánh mắt đó ép lui, đang định mở miệng thì…
"Hoàng hậu nương nương giá đáo!"
Mắt sáng rực: Chu Bằng , lâu gặp.
Ta tốn bao công sức kéo ngã Tam hoàng tử, chẳng là để dâng tặng ngươi một phần lễ gặp mặt thật xứng đáng ?
13.
Bà vẫn như , giữ dáng vẻ khuê tú, đoan trang.
Chỉ là khi thấy và thanh đao tay, đuôi mắt bà khẽ giật, nhưng vẫn quỳ ngay ngắn mặt Thẩm Chung:
“Tam hoàng tử còn trẻ dại, kẻ xúi giục hãm hại, nhất thời hồ đồ nên mới gây chuyện nông nổi thế . Thần tròn bổn phận trung cung, dạy nên một đứa hồ đồ, thật thể chối bỏ trách nhiệm. Thần xin tự tháo mũ phượng chịu tội, mong lãnh cung chịu phạt.”
Ma ma bên cạnh bà vội vàng quỳ xuống theo:
“Sức khỏe nương nương hồi phục, mới gắng gượng rời giường đích dẫn Tam hoàng tử đến chịu tội. Xin bệ hạ tha tội, thể nương nương chịu lãnh cung ạ.”
Nếu trung cung chịu liên lụy, e rằng sẽ động đến gốc rễ quốc vận.
Chưa đến chuyện khác, riêng gia tộc nhà sinh mẫu của hoàng hậu – nhà họ Chu công ba đời – cũng sẽ dễ dàng buông tha.
Thế nào trong triều cũng dấy lên tranh cãi.
Mà Thẩm Chung là ghét việc mấy lão già trong triều cứ lải nhải tranh cãi ngừng nhất.
Chu Bẳng vẫn như xưa, luôn thích đường vòng cứu nước.
bà mơ quá đấy.
“Tối nay ngươi nhiều thì , ở đây là chỗ ngươi lên tiếng ?”
Lý ma ma và hoàng hậu cùng biến sắc.
Ta liếc mắt lườm Thẩm Chung một cái:
“Hay là ngươi cũng tìm cho một hộ , những lời khó đều để hộ, chỉ cần mấy câu ngươi thích . là lợi cả đôi đường, ?”
Gương mặt đỏ trắng của hoàng hậu bóc mẽ ngay tại chỗ, nụ đoan trang cứng môi.
Ma ma lắm lời lập tức Ngũ công công lôi ngoài, tiếng tát vang lên ngừng, khiến sắc mặt Chu Bằng lập tức đông cứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mo-ben-goc-dao-nho/chuong-4.html.]
Ánh mắt căm hận của bà quét qua , còn thì chỉ thản nhiên đưa chân đá nhẹ Thẩm Chung bàn:
“Kẻ đó là ?”
“Hay là tiện nhân giả mạo ?”
Không nỡ phạt con trai, thì trừng phạt con tiện nhân giả mạo .
Lùi một bước, đôi bên đều lợi.
Thẩm Chung lập tức hiểu nhượng bộ, khuôn mặt âm u cũng dần dịu như tuyết tan đầu xuân:
“Nàng là ái phi của trẫm, nếu nàng coi là kẻ , chẳng trẫm sẽ thành hôn quân .”
“Ý hoàng hậu là nữ nhi nhà họ Mạnh tâm địa độc ác, lợi dụng con trai trẫm, còn sát hại ái phi của trẫm, tội nặng thể tha. Vậy trẫm sẽ trừng phạt nàng ...”
“Phụ hoàng !”
Khóe môi cong lên… Đồ ngu đến .
14.
Tam hoàng tử Thẩm Dục Thần, rời triều, khi tin Mạnh Tuyết Như sắp phạt thì lập tức bất chấp xông thẳng nội điện của .
Không quy củ, ngu xuẩn vô cùng, đúng như mong đợi.
“Vô lễ!”
Chu Bằng tát một cái trơn tru.
“Nếu bổn cung nghiêm trị, e rằng ngươi sẽ sớm kẻ gian mê hoặc cho điên mất.”
“Vốn dĩ là chuyện mượn hoa liễu để lừa gạt thánh thượng, còn suýt nữa hại ch.ế.c Như phi. Ban cho nàng một chén rượu độc coi như giữ thể diện cuối cùng .”
Hoàng đế vì chừa đường lui cho con trai nên đẩy Mạnh Tuyết Như bia đỡ đạn.
Hoàng hậu đương nhiên vui vẻ thuận theo, nhân cơ hội lấy mạng Mạnh Tuyết Như để bảo cho đứa con của .
Thế mà Tam hoàng tử điều, lập tức quỳ rạp xuống:
“Mẫu hậu, nhi thần thật lòng với Tuyết Như. Nàng thuần khiết thiện lương, tuyệt đối kẻ điều ác.”
Nói , giọng điệu cũng mang theo vài phần sợ sệt:
“Chẳng qua là hãm hại thôi. Nay nàng ấu hủy dung, thật đáng thương. Mẫu hậu là chính thất chốn hậu cung, lẽ nào nên chủ cho một nữ tử yếu đuối đáng thương như nàng ?”
Thẩm Chung nhắm nghiền mắt.
Chu Bằng tức đến mức suýt ngất ngay tại chỗ.
Ta chủ động giải vây cho bà :
“Nếu Tam hoàng tử tin thì cứ để tự đến Đại Lý Tự điều tra một vòng, chẳng sẽ ngay ? Dẫu thì ch.ế.c cũng ch.ế.c cho rõ ràng. Cứ thẩm tra cho triệt để.”
Chu Bằng gì thêm.
Đại Lý Tự mà điều tra thì chỉ thịt nát xương tan.
Mạnh Tuyết Như đưa đó chẳng khác nào sống bằng ch.ế.c.
, dù ch.ế.c, cũng để nàng ch.ế.c dễ dàng .
Giường đinh lăn, tra tấn hoả thiêu, cắt tai chặt tay, thả ổ rắn…
Bảy mươi hai hình phạt, trải dài đến tận năm tầng.
Không Mạnh Tuyết Như sẽ chống đỡ nổi đến tầng thứ mấy đây.
Nỗi oan khuất của Mạnh Cẩm, nhất định để nàng trả bằng máu.
Chu Bằng nỡ để đứa con mà bà che chở bảo vệ từ nhỏ tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó.
Bà bỏ luôn chiếc mặt nạ đoan trang nghiêm chỉnh, khổ sở cầu xin.
chịu lùi một bước , Thẩm Chung còn thể ép nữa ?
“Cứ bảo vệ như mãi thì với bộ dạng vô dụng đó chỉ xứng phong đất khai hoang thôi.”
“Có thời gian quỳ xuống cầu xin trẫm, chẳng bằng dạy dỗ đứa con vô tích sự của nàng .”
Dù gì Chu Bằng cũng là chính thất, luôn Thẩm Chung kính trọng, đây là đầu tiên bà ông nghiêm khắc mắng mỏ, mất hết mặt mũi mà chẳng dám thêm gì.
Tam hoàng tử vẫn hoàng đế đẩy đến Đại Lý Tự.
“Trẫm xả giận cho nàng , nàng hài lòng ?”
Thẩm Chung sa sầm mặt mày, lườm một cái, khó chịu cau trán .
Ta áp sát, đẩy ông ngã xuống ghế như lúc mười lăm tuổi – cái thời nghịch ngợm chẳng lớn nhỏ mà thẳng lên ông :
“Tuy quá hài lòng, nhưng ngươi mặt vì , thì cũng khiến ngươi hài lòng.”
Mấy trò vặt năm xưa, diễn vô cùng thuần thục, giống tới năm phần, nhưng vẫn cố tình để thiếu chút.
Như thế, lúc nào cũng thể khiến Thẩm Chung thỏa mãn, nhưng luôn thấy còn thiếu gì đó.
Ông như toại nguyện, nhưng sự thiếu sót giày vò đến mức cồn cào.
Từ đó càng thêm nhung nhớ , nhớ Thẩm Tĩnh.