Mộ bên gốc đào nhỏ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-25 21:58:55
15.
Chỉ ba ngày , Tam hoàng tử – kẻ luôn xuất hiện với vẻ phong lưu tự tin mặt đời – ngã bệnh.
Cũng đúng thôi. Nhìn trong lòng chặt tay, lột da róc thịt, đến cuối cùng chỉ còn một cái xác m.á.u me bê bết, mà vẫn còn cố vươn tay về phía , gọi một tiếng: “Thẩm ca ca, cứu ”...
Sao kẻ sống trong nhung lụa từ bé như Tam hoàng tử thể kinh hãi?
Thế nhưng, khi Mạnh Tuyết Như ch.ế.c, nàng vẫn đầu mà : “Nếu sống thể bên , thì dù ch.ế.c, cũng sẽ theo .”
Một bộ dạng m.á.u thịt lẫn lộn , dọa Tam hoàng tử đến mức chân mềm nhũn cả .
Hắn lập tức lệnh đem xác nàng nghiền nát, ném xuống sông cho sạch sẽ ngay tại chỗ.
dù , Tam hoàng tử vẫn sốt cao dứt, mời ba Thái y tới chữa trị mà vẫn đỡ.
Thái y là do kinh sợ quá độ nên tâm trí tổn thương.
Không ai , đêm đó, lưỡi d.a.o cắt lên Mạnh Tuyết Như tẩm sẵn kịch độc, lúc Tam hoàng tử ôm nàng khi hấp hối trúng .
Khi tâm trí suy yếu, nọc độc phát tác sẽ tạo ảo giác.
Tất cả đều trong sự tính toán của , sai một bước.
Dù sống mãi trong sự nghi thần nghi quỷ, cũng sẽ quên mẫu hậu của .
Do hôm đó cung nhân thất trách để hoàng tử xông nội điện nên thẳng tay gi.ế.c sạch mấy kẻ nội ứng của Chu Bằng.
Tấm danh sách dính m.á.u đưa thẳng đến mặt Chu Bằng, bà tức đến mức tái mặt.
Bà vui thì vui.
Ngay đêm đó, lập tức sai đem y phục dính m.á.u của Mạnh Tuyết Như khi chịu hình phạt gửi thẳng đến Hầu phủ:
“Phủ Hầu gia quá thương con gái, nên bổn cung ban cho họ một vật để tưởng niệm.”
Nghe , Hầu phu nhân vì quá phẫn uất mà hộc máu, khiến cả Hầu phủ trở thành trò triều đình.
Ta xếp bằng ăn hạt dưa, Thẩm Chung kìm mà cảm thán:
“Hoàng tử của trẫm vô dụng đến mức , thật khiến thấy nhục nhã hơn cả ch.ế.c.”
Ta liếc mắt hiệu, câu lập tức truyền khắp hậu cung.
Đặc biệt là Vị Ương cung, nhiều nhất.
Chu Bằng nổi giận lôi đình trong Vị Ương cung.
Một cung nữ nhỏ bé dâng , chẳng qua chỉ vì cài một bông hồng đỏ mà bắt phạt quỳ.
Vị hoàng hậu nay luôn tỏ hiền lương rộng lượng mặt , giờ sắp giấu nổi cái đuôi độc ác của nữa .
Mà đây mới chỉ là màn mắt thôi.
Vở kịch vẫn còn ở phía đây.
16.
Thẩm Chung điên cuồng tìm kiếm hình bóng Thẩm Tĩnh ở , mê luyến sự gan lì sợ trời sợ đất của , còn suýt dọn hẳn đến sống trong cung Quan Sư của .
Sự sủng ái, thiên vị, sự để tâm của ông , tất cả đều dành cho .
Lúc ân ái, ông còn cắn vành tai , gọi một tiếng:
“Thẩm Tĩnh.”
Ta bóp cằm ông , bắt ông cho rõ mặt :
“Thần là Như phi, cô nhi A Như.”
Ông tựa trán , nhạt, giễu cợt:
“Phải , nàng dữ như nàng . Khi Chu Bằng dám gọi nàng là tiện nhân, nàng còn tát thẳng mặt bà ngay mặt trẫm đấy.”
Ta hèn hạ đến mức .
Cái tát Chu Bằng …
Là vì bà dám chỉ chiếc bụng đang nhô lên của , nở nụ dịu dàng, nhưng miệng thì chọc trúng tim từng chút:
“Ngươi gi.ế.c vô , tin báo ứng sẽ giáng lên đứa con trong bụng ngươi. Có con thì chứ? Liệu sinh ? Dù sinh , nó sẽ sống ? Ai mà ?”
cái giá của cái tát là Hoàng hậu phạt quỳ nửa ngày, sẩy thai.
Rất lâu mới , hôm đó, khi bà đến gần , lén tẩm hương hoạt huyết . Ngay từ đầu, bà nhằm cái thai trong bụng .
Nếu con trai ch.ế.c trong mưu mô của bà …
Thì con trai bà cũng đừng hòng sống yên .
Có che chở kỹ đến thì cuối cùng cũng hủy hoại thôi.
Ta ngắm nghía hàng lông mày sắc lạnh của Thẩm Chung, nhưng chẳng còn tìm thấy bóng dáng ông của ngày xưa nữa.
“Vậy giờ nàng ở ?”
Thẩm Chung cứng đờ , rút bàn tay gối mà để lộ cảm xúc, lưng , hờ hững :
“Khuya , ngủ .”
Ta ngủ .
Ta nhớ của .
17.
Khi Thẩm Chung mang theo mật tín của vượt trăm dặm cứu giá, đang trưởng của Chu Bằng dẫn binh bao vây vương phủ.
Chu phó tướng đem – mà luôn giấu kín – áp giải , đè xuống đất, ép buông vũ khí:
“Đồ loạn thần tặc tử, ngươi ch.ế.c nó ch.ế.c, chọn một .”
Nhà họ Thẩm vu oan, tộc diệt, chỉ còn và sống sót.
Ta liều mạng vì Thẩm Chung, một là để ngày rửa sạch oan khuất cho nhà họ Thẩm, hai là để sống yên .
Lúc đó nó mới bảy tuổi, chỉ hơn Thẩm Dục Thần ba tuổi thôi.
Khi Thẩm Dục Thần nâng niu như ngọc, khổ là gì, thì thề liều ch.ế.c đòi công bằng cho nhà họ Thẩm .
Nó dùi mài kinh sử, đỗ đạt quan, chỗ dựa cho tỷ tỷ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mo-ben-goc-dao-nho/chuong-5.html.]
Ngay cả khi rơi tay nhà họ Chu, trở thành tù binh lưỡi đao, nó vẫn sợ hãi, còn cố với :
“Tỷ tỷ, tỷ quá nhiều chuyện vì , vì nhà họ Thẩm . Nếu tỷ , cũng chẳng thể sống nổi.”
Huynh trưởng Chu Bằng giẫm một chân lên lưng nó, tiếng xương gãy vang lên khiến nhói hết ruột gan:
“Nó mà chạy, sẽ lột da róc thịt, treo lên cổng thành thị chúng.”
Thấy vẫn ném d.a.o xuống, chúng bẻ gãy sống tay của .
Một đứa trẻ bảy tuổi, dù đau đến mức tái nhợt mặt mày mà vẫn cố với :
“Tỷ tỷ, đau , là nam nhi, chịu mà.”
Rắc một tiếng, chân nó – cái chân từng luyện võ – giẫm gãy.
Khi mũi đao của Chu phó tướng chuẩn đ.â.m thẳng mắt , cuối cùng ném d.a.o xuống.
lúc đó, một thanh kiếm sắc bén đ.â.m xuyên n.g.ự.c .
Là do “tỷ ” mà bảo vệ suốt dọc đường gây .
Người đó đến giờ vẫn sống an yên trong Hoàng cung, âm thầm hưởng trọn vinh hoa phú quý.
Mạng của nàng cũng nên trả cho .
18.
Vào tháng thứ hai nhập cung, yến tiệc mùa thu tổ chức.
Ta Thẩm Chung kéo bên cạnh ông .
Chu Bằng cố gắng giữ chút tôn nghiêm, nhưng trong lòng sớm căm hận thấu tủy.
Nhân lúc Thẩm Chung đang thưởng rượu cùng các đại thần, lén đổi rượu trong chén thành nước.
Sau đó, còn xoa bụng để khiêu khích…
Ta thai đấy.
Chu Bằng siết chặt ly rượu trong tay, các đốt ngón tay trắng bệch.
Qua ba tuần rượu, chủ động đề nghị ngoài dạo.
Thẩm Chung chỉ dặn nhớ giữ an .
Ta vỗ vỗ thanh đao bên :
“Có nó , ngươi cứ yên tâm.”
Cánh cửa cung Hàm Phúc lâu mở, giờ đẩy .
Trinh tần – luôn sống ẩn dật trong cung – đợi ánh trăng từ sớm.
Nhìn thấy , nàng vội nhào đến:
“Họ... Họ vẫn còn sống chứ? Rốt cuộc ngươi gì?”
Ta lạnh lùng hất tay nàng :
“Quỳ xuống!”
Nàng tái mặt.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của , cuối cùng nàng cũng yếu ớt quỳ xuống:
“Tham kiến nương nương.”
Ta bảo nàng dậy, chỉ cao, xuống:
“Cung Hàm Phúc chẳng bằng ngôi viện sang trọng ngày xưa của ngươi nhỉ? Thế nào, Chu Bằng đối xử với ngươi ?”
Nàng nở nụ cay đắng:
“Ta chỉ là một quân cờ, con cái nương tựa, thế là kết cục nhất .”
“Rốt cuộc ngươi gì ?”
“Ta chỉ ... Người nhà còn sống ?”
Ta đáp, chỉ ném cho nàng một gói thuốc:
“Gần đây hãy thường xuyên qua cung Hoàng hậu, đều là tỷ cả, con trai bảo bối của bà bệnh nặng đến mức dự yến nổi, mà thiếu sự an ủi từ ngươi.”
Ánh mắt nàng dừng lâu gói thuốc.
Cuối cùng, nàng vẫn run rẩy chọn con đường ch.ế.c :
“Vậy... Ngươi thể tha cho mẫu và ?”
Ta dậy, bỏ :
“Ngươi tư cách hỏi.”
Đã để nhược điểm rơi tay kẻ khác thì còn gì tư cách để mặc cả.
Năm đó, thư của chỉ nàng , kẻ bán chúng , cũng chỉ nàng – Tống Trinh Nhi.
Nợ m.á.u thì trả bằng máu.
Sao nàng dám tự tin cho rằng bản tư cách điều kiện với ?
Từ lúc đem tín vật của mẫu và giao cho nàng , định sẵn cả đời nàng sẽ ngày ăn ngon ngủ yên, hoang mang sợ hãi đến tận lúc ch.ế.c .
Trên đường trở về từ yến tiệc, Chiêu phi chặn , nàng , tươi:
“Ngươi thật giống một cố nhân đấy!”
Ta trợn mắt:
“Ồ, mà. Ngày hoàng thượng xin phi tần của ông cũng đấy, chỉ là thế của bạch nguyệt quang thôi. phi tử cao quý, ăn ngon mặc , còn ngại gì nữa.”
Sắc mặt nàng trắng bệch, suýt tức nghẹn vì kế ly gián của chẳng ích gì.
“Bây giờ là lúc để Nhị hoàng tử mặt đấy, ngươi đón lấy cơ hội chứ?”
“Hoàng thượng đang nhức đầu vì chẳng đứa con nào nên hồn cả. Cơ hội thế mà bỏ lỡ, thì chờ đến bao giờ?”
“So với vẻ giả tạo của Hoàng hậu, thấy nụ của ngươi thiện hơn nhiều.”
Ánh mắt Chiêu phi sáng lên, nàng nhẹ nhàng nắm tay .