Mộ bên gốc đào nhỏ - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-25 21:58:59
25.
Chiêu phi tái mặt kinh hoảng, nụ dịu dàng mặt cũng gạt , bằng vẻ sợ hãi:
"Thật vô lễ! Người các ngươi nên bắt là Như phi, bắt gì!"
Hoàng hậu cũng hiểu đầu đuôi :
"Hoàng thượng, đây là ý gì ạ?"
Thẩm Chung cúi bọn họ như đám hề:
"Chiêu phi những bức thư là do nha của Trinh tần gửi đến khi tự vẫn, nét chữ giống hệt Như phi."
"Chỉ dựa nét chữ đó mà nàng liền định tội Như phi là loạn thần tặc tử."
" Chiêu phi , mấy năm Như phi Hầu phủ để lạc bên ngoài từng học chữ, thể ?"
Tất cả đều sửng sốt.
Hoàng hậu vội biện hộ:
"Như phi thư pháp và tranh chữ từng truyền ngoài, nàng ? Chẳng lẽ Hoàng thượng nàng lừa ?"
Thẩm Chung đầu lộ rõ vẻ chán ghét với Chu Bằng:
"Vì đó là bút tích của trẫm."
Mọi như tiếng sét đánh giữa trời quang, câm lặng ngay tại chỗ.
Ta chỉ mỉm , giải thích:
"Hoàng thượng hiểu rõ , khó học chữ, dạy mãi nổi, cũng dẫn dắt , sợ chê là bụng rỗng tuếch nên thường dùng tay trái vài bài thơ chua chát đầu đuôi cho dùng vỏ bọc."
"Người ngoài , nhưng Chiêu phi thường cung Quan Sư, việc lấy hai quyển tập chữ cũng chẳng gì khó."
"Chỉ là nàng chữ do . Vậy thì những bức thư càng thể là của ."
Một tháng , khi Thẩm Chung luyện chữ mất hai quyển tập.
Hôm đó, chỉ Chiêu phi đến uống một chén với .
Khi còn , bảo lẽ Chiêu phi và Hoàng thượng tâm ý tương thông, nên nàng để mắt tới cả bút tích của Hoàng thượng.
Lúc Thẩm Chung còn trêu là bình dấm chua.
Chiêu phi hoảng loạn tột độ, dù kêu oan thế nào cũng đổi kết cục đày lãnh cung.
Hoàng hậu ngã phịch xuống đất, cũng hiểu rõ thế cục mất.
Thẩm Chung nắm tay qua đám đông, trở về cung Quan Sư.
Ngay cả Hoàng hậu ở phía , ông cũng chẳng thèm lấy một cái.
"Ta sai , đáng lẽ nên mềm lòng với bà như ."
Ông ôm chặt lấy , thể khẽ run rẩy.
Ta ông đang nghĩ đến chuyện gì.
Cái ch.ế.c của Thẩm Tĩnh ngày , đều tránh nhắc đến, chỉ để một câu: "Nhảy xuống hồ Vị Ương tự vẫn."
Thẩm Tĩnh sợ nước, sợ nước.
Nếu bức ép đến mức tuyệt vọng, nàng tuyệt đối thể nào nhảy hồ.
ông rằng so với ch.ế.c đuối thì bảy tầng địa lao còn đáng sợ hơn… Ta từng đày xuống từng tầng, đến tầng năm mới ch.ế.c .
Từ đầu đến cuối, của đều bắt tận mắt chứng kiến lột da rút gân.
Nỗi đau xé toạc nữa, nhưng ông chỉ tìm sự an ủi ở mà thôi.
"Không hôm nay ngươi bảo vệ ? Vậy là đủ ."
Ông càng ôm chặt hơn.
Ông thể bảo vệ , nhưng ông từng bảo vệ Thẩm Tĩnh.
Ông đau đớn quằn quại, trong lòng chất đầy sự ân hận.
chung quy, ông vẫn dũng khí và quyết tâm truy cứu đến cùng vì ai cả.
Ta thất vọng nữa.
Thực , ông cũng chẳng thể bảo vệ nổi .
Từ đầu đến cuối vẫn luôn là tự bảo vệ lấy .
Những bức thư trong tay Trinh tần là thật, nhưng cũng là cái bẫy cố ý để .
Giả mạo nét chữ của Thẩm Chung thì Mạnh Cẩm …
Thẩm Tĩnh chắc chắn .
26.
Sau khi Chiêu phi “đột ngột qua đời”, Nhị hoàng tử lập tức đày xa, tất cả quyền thế đều tước đoạt, từ nay về thể nên trò trống gì.
Tam hoàng tử mất sự chống lưng của nhà họ Chu, Hoàng hậu đang bệnh nặng, thể giúp gì, chỉ thể cụp đuôi mà sống.
Còn , một Quý phi, trở thành thật sự đắc ý trong hậu cung.
Nhân lúc nghỉ, đến thăm “mộ” của Chiêu phi.
Nàng tóc tai rũ rượi, đó, thấy liền trở nên hung hăng.
Ta kết cục thảm hại của nàng , lạnh lùng cất giọng:
“Ta sẽ gi.ế.c ngươi , đừng sợ.”
“Vì ngươi ngày ngày lo nghĩ về đứa con trai đày nơi xa xôi , ngừng suy tính, bất an liệu ngày nào đó nó ch.ế.c tay .”
Giống như của , ch.ế.c thây.
Người điểm yếu thật sự đáng sợ.
Người như Chiêu phi – âm hiểm độc ác là thế – mà giờ cũng quỳ xuống đất, dập đầu nhận sai ngừng.
“Ngươi cũng đừng nghĩ tới cái ch.ế.c. Nếu ngươi dám ch.ế.c một bước, sẽ đưa con ngươi gặp ngươi . Ngươi nhất định sẽ để nó ch.ế.c dễ dàng mà.”
Nàng sụp đổ òa , điên cuồng cầu xin.
ngoảnh đầu , mang theo nụ độc địa mãn nguyện rời .
Cứ để nỗi sợ hãi, bất an, như d.a.o cứa trong lòng nàng từng ngày, khiến nàng sống bằng ch.ế.c .
Trông tình thế thì vẻ như thắng, nhưng thật là hẳn.
Lúc dẫn Tứ hoàng tử đến thỉnh an Thái hậu, bà tràng hạt than thở:
“Những gì ai gia hứa với ngươi đều xong. Giờ đến lượt ngươi thực hiện lời hứa với ai gia .”
Ta thể thuận lợi đến ngày hôm nay, từng bước đều hanh thông, thể nhờ Thái hậu âm thầm giúp đỡ.
Ngay cả hồn phách tan biến của Mạnh Cẩm cũng nhờ Thái hậu xin phương trượng của chùa Hộ Quốc giúp gom .
Ta kẻ vong ân phụ nghĩa, lập tức đưa một phong thư tới mặt Thái hậu:
“Đây là cuối cùng, phiền Thái hậu nương nương !”
Trên đường về cung, Tứ hoàng tử hỏi :
“Mẫu phi, trong cung con cái thiếu, vì chọn đứa vô dụng nhất là con ?”
Đôi mắt cay xè, nghẹn ngào đáp:
“Vì và con duyên.”
nó rằng hài cốt của gắn với ngọc Trấn Hồn vốn dĩ chìm đáy hồ trong Vương phủ.
nhờ sinh mẫu của nó – thất luôn đối đầu với , khi Thái hậu nhét Vương phủ bí mật đưa ngoài.
Nàng chôn ngoài bãi tha ma, trồng một cây đào bên cạnh dấu.
“Nếu Thẩm Chung dám bất chấp tất cả để rửa oan cho ngươi, sẽ đưa Thẩm Chung đến gặp ngươi.”
“Lấy cây đào chứng!”
vì quyền thế, vì ngôi vị Thái tử mới đến tay, vì hậu viện gây điều tiếng, Thẩm Chung ém nhẹm cái ch.ế.c của và nỗi oan khuất của nhà họ Thẩm.
Không ai tìm cả, cũng sớm ông vứt bỏ .
“Quý phi, đây, vẽ một bức tranh cho nàng, đến xem thử nào!”
Ánh mắt Thẩm Chung tràn ngập tình ý, vươn tay về phía từ xa, mỉm nắm lấy.
Người trong tranh gương mặt như hoa đào, lạnh lùng nở nụ ngạo nghễ.
Đó là , nhưng cũng .
“Ta chỉ còn nàng thôi, nàng nhất định bạc đầu cùng đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mo-ben-goc-dao-nho/chuong-8.html.]
Ánh hoàng hôn chói loá như lửa cháy khiến mắt ông đỏ rực.
Trông ông vẻ thật lòng, nên cũng đáp chân thành:
“Được.”
Thế nhưng, đến nửa tháng , triều đình phán là yêu tà ký sinh xác Mạnh Cẩm.
Lúc đó, ông trốn biệt lưng Quốc sư, hề do dự.
27.
“Dù là thật giả thì cứ để Quốc sư một nghi lễ .”
“Để nàng và đều yên lòng.”
Người Hoàng hậu bệnh lâu ngày khỏi đang bên cạnh Thẩm Chung, im lặng chằm chằm.
Bà dùng khẩu hình để chỉ và bà hiểu, hiệu:
“Ngươi sẽ ch.ế.c trong tay một nữa.”
Vị Quốc sư gắn viên ngọc Định Hồn lên hài cốt của 15 năm . Thế mà 15 mời đến để khiến hồn phi phách tán.
Chu Bằng , một thể vấp ngã hai ở cùng một chỗ .
Ta nở nụ nhạt, khẽ gật đầu với Thẩm Chung:
“Phải, thì tất cả chúng đều thể yên tâm .”
Bùa chú của Quốc sư dán lên , Ngũ Vị Chân Hỏa thiêu đốt từ mặt trở xuống, đau đớn đến tận xương tủy.
vẫn luôn mỉm Thẩm Chung.
Ông chột , dám thẳng .
Nhớ cả đời , sai lầm lớn nhất của là khi tuyệt vọng nhất sưởi ấm cùng một Thẩm Chung cũng đang tuyệt vọng.
Ta liều cả mạng vì ông , mà ông dám lên tiếng vì nào.
Thật đáng thương cho của , hài cốt chìm sông, vĩnh viễn thể đoàn tụ với .
Nghi lễ dài dòng kết thúc, Hoàng hậu kinh hoảng thốt lên:
“Sao... Sao như !”
Ta ngã xuống đất, mang theo sự mệt mỏi tích tụ suốt bao ngày, dịu dàng bà :
“Không như thì còn thế nào?”
“Như lời Hoàng hậu thì nên thổ huyết ch.ế.c ngay tại chỗ ?”
Vừa dứt lời, Thẩm Chung tái nhợt mặt mày – đột ngột phun một ngụm máu, lập tức ngã xuống đất bất tỉnh.
Mà trong lòng , khối ngọc trắng đính hồn tàn của Mạnh Cẩm cũng khẽ run lên.
Thật , như thể mượn chân khí chân long, giúp Mạnh Cẩm tái tạo hồn phách .
“Yêu đạo to gan dám mưu hại Hoàng đế, bắt cho ai gia!”
Thái hậu vội vã đến nơi, phía là Quốc sư thật sự.
Hoàng hậu mượn tay yêu đạo hãm hại Hoàng đế, Thái hậu lập tức tống lãnh cung.
Đây chính là sự tính toán của – một mũi tên trúng hai đích, mượn lực phản lực, để cả và Thái hậu đều đạt điều .
Mặt Thẩm Chung còn một giọt máu, ông bất động giường.
Ta ông đến phút cuối sinh mệnh, liền kể cho ông một câu chuyện:
“Yêu đạo mượn long khí của ngươi, từng gắn ngọc Trấn Hồn lên hài cốt Thẩm Tĩnh mười mấy năm .”
“Thẩm Tĩnh ch.ế.c , nhưng ch.ế.c hẳn. Nàng trở thành cô hồn dã quỷ, mỏi mòn trông đợi phu quân đến đón nàng .”
“ cuối cùng, đến đón là một cô nương nhỏ – tên Mạnh Cẩm.”
Thẩm Chung trừng to mắt.
“Ngươi đoán xem, vì nàng dám tước bỏ mạng để giúp lấy mạng ngươi?”
“Vì nếu lấy m.á.u tế lễ, nàng sẽ phản phệ mà hồn phi phách tán.”
Trên thế gian , con luôn tự hứng trọn một cái tát thì mới đau.
Ta cần ai đến lời, bọn họ thật sự cảm nhận sự đau đớn chính da thịt của …
Bao gồm cả Thẩm Chung.
Thẩm Chung chằm chằm, ánh mắt phức tạp vô cùng.
“Bị gi.ế.c bởi chính thất – mà ngươi kính trọng nhất trong đám danh môn khuê tú – cảm giác thế nào? Hẳn là đau lắm nhỉ?”
“Ngươi mỗi phát hiện ngươi phản bội, đau đớn , mỗi ngươi bỏ rơi, lòng như xé nát thế nào ?”
Hai mắt Thẩm Chung đỏ ngầu, rời khỏi lấy một giây:
“Ngươi đang Mạnh Cẩm, là đang Thẩm Tĩnh?”
“Không cả, bọn họ đều là .”
“Chỉ là, ngươi xứng với ai hết.”
“Thái hậu sẽ chăm sóc ngươi thật . Dù thì bà nuôi dưỡng ngươi bao nhiêu năm, cuối cùng chính tay ngươi hại ch.ế.c con ruột, nên bà hận ngươi hơn bất kỳ ai hết.”
“Giang sơn ? Ừm, đó là thứ ngươi yêu nhất. Vậy thì giao nó cho con trai . Dù , tới nửa giang sơn là do đoạt lấy cùng ngươi mà.”
“Ngươi quản một nửa, nửa còn cứ để lo.”
Sau khi dậy rời , từng đầu ông thêm nào.
Người đến thăm nhiều nhất là Chu Bằng trong lãnh cung.
28.
Ban đầu bà còn oán hận, lóc gào thét, căm thù đến mức liều mạng với .
đó, bà hoảng sợ, khuất phục, tuyệt vọng van xin.
Ta chấp nhận, tiếp tục hành hạ bà .
Cuối cùng, bà dồn đến mức phát điên, cướp d.a.o tự sát, nhưng thị vệ ngăn .
Ta lệnh:
"Phải chăm sóc bà từng ngày. Ai để bà ch.ế.c, sẽ diệt cửu tộc của kẻ đó."
Trong lãnh cung còn chôn cất cả của bà , để ngày ngày bầu bạn cùng bà .
Chu Bằng ch.ế.c , nhưng sống cũng chẳng bằng ch.ế.c…
Y như chính lúc treo gốc đào .
Từng ngày từng ngày, cứ thế mà chịu đựng.
29.
Thù lớn báo, con trai cũng trở thành Hoàng đế mới.
Nó vô cùng kính trọng , theo ẩn ý của , rửa sạch oan khuất cho nhà họ Thẩm.
Không còn điều gì lo nghĩ, – vị Thái hậu trẻ nhất lịch sử – chỉ còn hạnh phúc vô tận.
Yến tiệc trong cung nối tiếp dứt, thiên hạ đều chịu nổi cô đơn, chỉ thích hưởng lạc, tiệc tùng xa hoa.
chẳng buồn bận tâm, cứ theo ý .
Cho đến một buổi cung yến, thấy phu nhân thế tử của Hầu phủ Vinh Ân đang mang thai, bụng lớn, gương mặt kìm mà trở nên rạng rỡ.
Hầu phủ Vinh Ân đời đời nối ngôi kế vị, gia phong nghiêm cẩn, nếu chính thất khó sinh thì tuyệt đối nạp .
Thế tử và phu nhân là bạn từ thuở bé, tình cảm sâu đậm.
Đứa bé mới năm tháng mà chuẩn đầy đủ thứ cần thiết cho cả đời.
Sự cưng chiều mà Hầu phủ dành cho nó thể hiện rõ.
Gia đình như thật sự quá .
“Tiểu phu nhân Hầu phủ Vinh Ân, đây, ai gia thấy ngươi hỷ, thưởng cho ngươi một thứ.”
Cô nương nhỏ liếc thế tử một cái, thấy ánh mắt trấn an của thì mới từ từ bước đến mặt .
Ta lấy khối ngọc trắng giấu lâu, nhét tay nàng :
“Thứ dùng để an thai, mang bên mỗi ngày.”
Nàng mỉm nhận lấy, tạ ơn ban thưởng.
Nhìn bóng nàng dần rời xa, chợt nhớ đến cô nương từng tán hoa đào ăn thịt khô cùng năm nào.
“Kiếp , tìm giúp ngươi một gia đình … Ngươi nhất định, nhất định… Phải hạnh phúc đấy nhé.”