Mở Mồm Liền Biến Thành Phú Bà
Chương 3
6
Ngày hôm sau tôi lên tàu tốc hành trở về nhà.
Tàu tốc hành phóng như bay, cảm thấy quá buồn tẻ nên tôi lôi điện thoại ra chơi.
Khi tôi mở WeChat, tôi thấy tin nhắn nhóm người thân bị tắt thông báo đã đổi thành 99+ thông báo tin nhắn.
Sau khi lướt đọc qua một chút, hóa ra năm nay em họ Tiểu Vũ sẽ đưa bạn trai giàu có về nhà, còn thêm bạn trai vào nhóm họ hàng.
Một đám người vội vàng đi lấy lòng.
Bạn trai cũng hào phóng, trực tiếp gửi vài bao lì xì đỏ lớn trong nhóm.
【Không phải Phi Phi nhận được tiền thưởng cuối năm là mười vạn sao? Nhiều như vậy mà không gửi lì xì à?】
【Đúng đó, đúng đó.】
Họ hàng bắt đầu kiếm chuyện rồi.
Tôi thực sự khó chịu với đám người thân này, mấy chục năm nay vẫn cứ mãi như thế.
Sau lưng thì móc mỉa, gặp mặt thì vênh váo kênh kiệu, chìa tay ra xin tiền xin đồ, hễ mở miệng là giảng đạo lý.
Ai mà gửi lì xì thì chỉ là kẻ nhiều tiền mà muốn tiêu tiền ngu.
Tôi tắt WeChat, đang định lướt Douyin.
Mẹ gọi: “Phi Phi, sao con không phát lì xì? Nhanh gửi đi!”
Mẹ rất sĩ diện.
Tôi cau mày, bất đắc dĩ nói: “Được.”
Mẹ tôi đặc biệt gọi điện thúc giục tôi, nên tôi bèn gửi một bao lì xì năm mươi tệ.
【Có phải lì xì hơi ít không?】
【Tiểu Vũ gửi một lì xì 500 tệ đấy.】
【Người ta gửi năm trăm, cháu cũng nhanh gửi năm trăm đi, tiền thưởng cuối năm là mười vạn cơ mà 】
【Lì xì thể hiện tấm lòng, có phải đang xem thường mọi người không?】
Một đám người già càu nhàu.
Tôi rất tức giận.
Sao nào tiền thưởng cuối năm của tôi mười vạn thì phải đưa hết cho mấy người à?
【Chú ba, chú đừng chỉ biết nói người, nhanh gửi một bao lì xì năm trăm đi! Không phải chú thường khoe khoang mình đã mua một căn nhà lớn, lương tháng của em họ hơn hai vạn sao? Giỏi hơn cháu nhiều đấy, chú mau bảo nó gửi bao lì xì một ngàn tệ đi! Chỉ nhận mà không cho, năm sau sẽ nghèo rách đấy.】
【Những người khác cũng đừng chỉ nhận lì xì, không gửi lì xì chứ, lần đầu tiên gặp bạn trai Tiểu Vũ, các trưởng bối không những không tặng quà gặp mặt, mà còn nhận bao lì xì của người ta, có biết ngượng không? Bao lì xì thường là do trưởng bối tặng cho hậu bối, nhanh gửi đi!】
Tôi gõ lạch cạch từng từ rồi gửi đi, tâm trạng rất tốt.
Thật tuyệt khi được là chính mình!
Nhóm người già tức giận, ào ào chì chiết tôi không có giáo dưỡng.
【Trưởng bối trong nhà mau gửi bao lì xì!】
Tôi sao chép rồi dán, nhanh chóng vuốt màn hình gạt đi tất cả những lời dạy dỗ của bọn họ.
Mấy học sinh nhỏ tuổi hóng chuyện không ngại làm to chuyện, ấy vậy mà cũng làm theo, nhắn in ỏi kêu gửi bao lì xì.
Tôi cười cười nghĩ rằng mình sắp phát tài rồi.
Một số người thân không thể chịu đựng được, buộc phải gửi bao lì xì.
Tôi nhanh chóng ấn vào, nếu bọn họ mà gửi lì xì ít tiền là tôi sẽ lập tức cười nhạo bọn họ.
Cuối cùng, âu cũng đều là một chùm ưa sĩ diện nên toàn bao to chứ chả có bao nhỏ.
Bọn họ gửi lì xì xong rồi lại cảm thấy không cam tâm, sau đó ép buộc những người khác cũng phải gửi.
Những người da mặt mỏng cũng phải làm theo.
Tôi ấn ấn ấn, kiếm được khoảng một ngàn tệ.
Còn có mấy người giả chết.
Tôi trực tiếp chỉ mặt điểm tên: 【Chú ba với những người khác đã gửi rồi, sao chú không gửi? Không muốn gửi thì đừng có tranh lì xì chứ! Da mặt cũng dày thật đấy.】
Nếu là trước kia mà tôi nói những lời này tôi chắc chắn sẽ bị mắng chết, nhưng những người thân đã công kích tôi trước đó, giờ đã đổi hướng, lần lượt hỗ trợ tôi, nhắn ỏm tỏi buộc mấy người kia phải phải gửi lì xì.
Tôi chế nhạo, đây là họ hàng nhà chúng tôi đấy.
Tôi không biết những gia đình khác sẽ như thế nào, nhưng trong gia đình chúng tôi, đặc biệt là nhóm họ hàng trong xóm này, bọn họ đều rất hợm hĩnh.
Có liên quan đến dù chỉ là một chút lợi ích cũng sẽ lật mặt.
Bố tôi gọi cho tôi, hét toáng lên: “Sao mày có thể nói cô chú mày như thế được?”
Ông ấy mắng tôi là đồ nuôi tốn cơm tốn gạo, mắng tôi vì đã gây rắc rối rồi làm ông ấy mất mặt.
Tôi nói: “Bố, con nói sai chỗ nào? Họ bảo con bỏ tiền ra là chuyện đúng, con bảo họ bỏ tiền ra là sai sao? Đúng, con là đồ nuôi tốn cơm tốn gạo, nên giờ con làm chuyện này cũng có gì sai trái đâu!”
Nói xong tôi cúp điện thoại.
Tôi không muốn trả tiền cho thể diện của bố mẹ tôi nữa.
Hai người họ rất sĩ diện, thích khoe khoang.
Nếu không phải họ gửi chuyện tôi được mười vạn tiền thưởng cuối năm vào nhóm thì ai sẽ bắt tôi gửi lì xì chứ?
Đã làm sai rồi còn có mặt mũi trách móc tôi!
Lúc trước chuyện gì tôi cũng tôn trọng họ, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn là chính mình, sống một đời vui vẻ!
Sau một ngày ngồi tàu, cuối cùng tôi cũng đến Tương Thành.
Một người tôi quen đột nhiên gửi cho tôi một tin nhắn WeChat: 【Phi Phi, bạn trai cũ của cậu đăng bài trên vòng bạn bè rồi.】
Tôi vô cảm: 【Ồ, tôi chặn anh ta.】
【Anh ấy đưa Uông Hân về nhà đón tết, vừa xuống máy bay xong, hình như hai người là đồng hương nhỉ.】
Tôi mím môi: 【Đúng vậy.】
Lúc đầu khi tôi ở bên Đường Nghị một phần cũng là vì chúng tôi là đồng hương.
Hai nhà của chúng tôi chỉ cách nhau nửa giờ lái xe.
Khi bạn gặp một người rất gần gũi với bạn trong một thành phố lớn, mỗi người sẽ có những cảm xúc khác nhau.
Vào thời điểm đó, chúng tôi đều nghèo, chỉ có tâm hồn đồng điệu dìu dắt chúng tôi đến với nhau.
Tuy nhiên, Đường Nghị chỉ có thể cùng chung hoạn nạn chứ không thể cùng hưởng phú quý với tôi.
Ngay sau khi phất lên thì lập tức đổi một cô bạn gái khác.
【Cậu đấy, ngay từ đầu cậu không nên chia tay, Đường Nghị khó khăn lắm mới phất lên, nhưng bây giờ cậu nhường chỗ cho Uông Hân. Người ta đi theo Đường Nghị trở về, vé máy bay đều chi trả hết, bọn họ còn mua dây chuyền vàng với vòng tay vàng nữa cơ, trong người có mấy chục ngàn tệ, tôi nghe nói nếu bọn họ bàn bạc xong sẽ đính hôn.】
Tôi: 【Tôi không muốn nghe cậu dạy đời, cảm ơn cậu.】
【Tôi có lòng tốt khuyên cậu thôi.】
Tôi không chịu nổi, lần đầu tiên mạnh mẽ đáp trả: 【Khuyên tôi? Cô nghĩ cô là ai? Mặt mũi cô lớn lắm chắc?】
Người đó nhanh chóng giải thích: 【Cậu đừng hiểu lầm tôi… thật ra là Đường Nghị ám chỉ tôi đến khuyên cậu, tôi nghĩ anh ấy vẫn còn tình cảm với cậu.】
Còn tình cảm?
Anh ta ngoại tình với Uông Hân, giờ thì lại không quên được bạn gái cũ.
Đứng núi này trông núi nọ, còn có thể ghê tởm hơn không?
Cái gã đê tiện này, tôi nhịn anh thì anh lại xem tôi là mèo bệnh à?
7
Tôi kiềm chế cơn giận, gõ chữ: 【Mua đồ tốt cho bạn gái hiện tại để người ta khoe khoang trước mặt bạn gái cũ, đây là loại hành vi ghê tởm nào thế? Nghĩ rằng tôi sẽ hối hận vì đã vứt bỏ anh ta à? Mơ đi cưng!】
【 Phi Phi này, tôi nói thật với cô, cô đừng tức giận. Lúc đầu cô đã hy sinh nhiều như vậy, khó khăn lắm mới bắt được một cổ phiếu tiềm năng, giờ cổ phiếu tiềm năng đã phát triển, cô lại từ bỏ nó một cách dễ dàng, nhường nó cho người khác, đó không phải là tự làm khổ mình sao?】
【Anh ta phất lên rồi thì có thể ngoại tình? Còn tôi lại phải nhẫn nhịn?】
Lúc ở tiệm vàng tôi đã nhận ra rồi.
Sự khiêu khích liên tục của Uông Hân thực ra là do muốn thử Đường Nghị, cô ta cứ luôn quan sát nét mặt với hành động của Đường Nghị.
Do tôi đã vứt bỏ anh ta trước rồi làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta.
Uông Hân rất vui khi làm điều này, giống như một con chó lấy lòng chủ nhân của nó vậy!
Tôi giễu cợt:
【Cho dù Đường Nghị có đáng giá mấy trăm triệu, tôi cũng không thể quay lại với anh ta. Loại người như Đường Nghị vừa cặn bã vừa đê hèn, ai thèm vào thì người đó xui xẻo, tôi đã muốn vứt bỏ anh ta từ lâu rồi, bởi vì anh ta có một vấn đề rất nghiêm trọng!】
【Có vấn đề gì vậy?】
Tôi nhíu mày, cười gõ: 【Cái đó của anh ta chỉ có 1 cm!】
Người đó sửng sốt: 【Thật hay giả vậy?】
【Đương nhiên là thật. Vốn dĩ tôi không muốn nói ra, để giữ thể diện cho anh ta, nhưng anh ta với Uông Hân quá đê tiện, nên tôi phải nhân danh chính nghĩa nói ra. Chuyện này cô biết thì biết thôi, đừng nói cho ai biết.】
【Hiểu rồi! Tôi sẽ không nói ra đâu!】
Sẽ không nói cái rắm ấy!
Tôi cạn lời, tôi còn không hiểu việc miệng cô ta là cái loa à, chắc chắn cả làng trên xóm dưới khứa nào cũng biết chuyện này.
Chỉ cần ai đó tin, lời chém gió của tôi sẽ lập tức trở thành sự thật.
Tôi tò mò không biết liệu cái đó của Đường Nghị có khi nào chỉ còn lại 1 cm thật không.
Ra khỏi ga tàu, tôi bắt taxi trở về xóm nhỏ.
Ngay khi tôi xuống xe buýt, một đám người vô công rỗi nghề ở trước cửa thôn đứng dậy nhìn tôi.
“Ồ, đây không phải là con gái nhà họ Triệu sao?”
“Ồ, là Triệu Phi Phi.”
“Ừ ừ là nó đó, đã gần 30 rồi mà còn đi taxi nữa? Thậm chí còn không mua nổi một chiếc xe ô tô? Không phải đã làm viên chức văn phòng cao cấp ở thành phố lớn sao?”
“Còn trở về một mình? Không có người yêu?”
Một đám người nghĩ rằng mình đang thì thầm bàn luận, nhưng thực tế bọn họ đã ồn như bầy vịt ngoài chợ.
Không biết những nơi khác như thế nào, nhưng trong thôn xóm chúng tôi có một đám người rảnh rỗi như vậy, bình thường không có việc gì làm sẽ tụ tập ở cổng thôn để chơi bài, uống trà và hóng chuyện, thậm chí một con chó đi ngang qua cũng sẽ bị dị nghị.
Mỗi lần trở về đây, tôi đều bị chế giễu, mấy lời này tôi cũng nghe chán rồi.
Tôi không thèm để ý đến bọn họ, tôi giả vờ như không nghe thấy, xách hành lý của mình bước về phía trước.
“Các bà chưa nghe nói à? Nó đã phá thai mấy lần nên không sinh con được nữa, ai mà thèm lấy nó chứ.”
Có người thấp giọng nói.
Tai tôi rất thính nên có thể nghe rõ ràng, tôi lập tức dừng lại.
Bọn họ cười nhạo tôi vì không có nhà, xe ô tô hay người yêu tôi cũng cho qua được, nhưng bọn họ dám bịa chuyện tôi phá thai?
Trước đây, tôi luôn sợ đắc tội với người khác, nhịn được thì tôi sẽ nhịn, nhưng bây giờ tôi không muốn nhịn nữa.
Tôi nói với người phụ nữ lắm chuyện nói tôi đã phá thai:
“Đây không phải là thím Ngô sao? Ôi, suýt chút nữa cháu không nhận ra thím, sắc mặt thím sao mà lạ quá!”
Thím Ngô không ngờ tôi lại chuyển đề tài sang bà ta nên bà ta nhanh chóng sờ sờ mặt: “Có gì lạ sao?”
Tôi: “Cằm của thím hơi vẹo, đó là dấu hiệu của trúng gió! Cháu đã gặp hai bà cụ, cả hai đều có cằm vẹo, sau đó cả khuôn mặt của họ sụp xuống, thậm chí chỉ nói được ú ớ! Thím Ngô, cháu khuyên thím sau này nên làm việc thiện, tích đức đi, đừng có nói xấu người khác nữa, nếu không một ngày nào đó mặt của thím sẽ vẹo đấy.”
Tôi lại mô tả chi tiết cơ mặt sụp xuống như thế nào.
Thím Ngô tức giận đến mức suýt nữa nhảy dựng lên: “Cằm ai vẹo!”
Tôi chỉ vào mặt bà ta, hét lên: “Mấy người nhìn xem, cằm thím ấy có vẹo không?”
Mấy người rảnh rỗi lắm chuyện khác nghe thế thì đều hơi sững sờ, đến gần thím Ngô và nói: “Có hơi vẹo đó.”
“E là bị trúng gió rồi?”
Tôi cười thầm, cằm của thím Ngô lúc trước đã vẹo vẹo, sau khi giảm cân lại càng vẹo hơn.
Nếu tôi chém gió dựa trên sự thật, mọi người sẽ tin lời tôi.
Thím Ngô tức giận đến mức chửi mắng.
Cứ mắng mãi rồi “cạch”, quai hàm của bà ta bị vẹo hoàn toàn!
“Ôi, quả thật đã vẹo rồi!”
Đám đông kêu lớn.
Tôi đủng đỉnh nói: “Cháu đã nói rồi mà, làm người phải biết tích đức, nói linh tinh sẽ gặp báo ứng đó. Đấy thím xem, thím đi khắp nơi nói cháu phá thai, đây không phải là quả báo sao?”
Thím Ngô nói với giọng mơ hồ: “Tôi không nói, là Tiểu Vũ nói, Tiểu Vũ!”
Tiểu Vũ?
Em họ?
Tôi hít một hơi rồi nói: “Sau này thím phải nhớ, người phá thai là Tiểu Vũ! Tốt nhất là thím nên tuyên truyền rộng rãi chuyện đó. Có lẽ ông trời sẽ thấy thím thành tâm ăn năn, thế thì gương mặt của thím sẽ khỏi thôi.”
Không phải chỉ là tung tin đồn thôi sao, ai mà không biết chứ?
Hơn nữa chuyện Tiểu Vũ phá thai, hình như cũng không phải tin đồn.
Thím Ngô sờ sờ cái cằm vặn vẹo của mình, đứng trầm tư một chốc.
Sau đó có tin đồn lan khắp trong xóm về chuyện Tiểu Vũ phá thai, tôi chẳng quan tâm.
Tôi kéo hành lý đi về hướng nhà mình.
Đi được nửa đường, thông báo WeChat vang lên.
Tôi lấy điện thoại di động ra, thấy đó là tin nhắn từ cái cô loa phóng thanh: 【Đường Nghị với Uông Hân bị tai nạn xe, tôi nghe nói bọn họ bị thương rất nặng!】
Tai nạn xe?
Tôi không nhịn được mà bật cười.
Thiên đạo có luân hồi, trời xanh sẽ không tha cho kẻ xấu!