Mở Mồm Liền Biến Thành Phú Bà
Chương 4
8
Tôi gõ chữ: 【Có nghiêm trọng không?】
【Vẫn chưa rõ.】
Tôi không giả vờ rộng lượng tốt bụng nữa, lắc đầu thở dài: 【Đây là quả báo, cái đó vốn dĩ đã ngắn rồi, nếu ngắn hơn thì sao? 】
【Chuyện này có liên quan gì đến cái đó?】
Tôi khoe khoang nghiêm túc: 【Tối hôm qua tôi mơ thấy Đường Nghị bị tai nạn xe, sắp phải cắt cụt phần dưới. Tôi nghĩ đó cũng chỉ là một giấc mơ, cũng không để tâm lắm, hôm nay nghe tin anh ta gặp tai nạn, tôi đột nhiên nhớ đến giấc mơ này. Hay là cô hỏi xem có phải phần dưới của anh ta bị thương nặng không?】
Loa phóng thanh lập tức trở nên hứng thú: 【Chờ một chút nhé.】
Tôi tiếp tục kéo vali về phía trước.
Khoảng 5 phút sau, loa phóng thanh ngạc nhiên trả lời: 【Phi Phi, cô nói đúng! Tôi nghe nói Uông Hân chỉ bị thương nhẹ, Đường Nghị bị thương nặng bên dưới, rất có khả năng sẽ bị cắt bỏ! Giấc mơ của cô là thật đó!】
Nhắn chán chê rồi, tôi cảm thấy hơi choáng váng.
Có vẻ như chuyện tôi chém gió trước đó đã bị loa phóng thanh truyền rồi.
Mấu chốt là tôi chém gió vô lý như vậy mà cũng có người tin!
Nếu không sao lại thể giải thích được việc Đường Nghị tình cờ gặp tai nạn xe cộ rồi vừa hay bị cắt đi cái đó.
Hệ thống đột nhiên nói: 【Ký chủ, muốn đạt được chuyện cái đó chỉ còn 1 cm, điều kiện rất khắc nghiệt.】
Khi nghe thấy âm thanh của hệ thống, tôi sững sờ: “Cái gì?”
【Nếu đó là một lời chém gió vô hại thì cần chỉ cần những điều kiện khách quan, một hoặc hai người tin là nó có thể trở thành sự thật. Nhưng nếu bạn muốn đạt được hậu quả nghiêm trọng, bạn cần rất nhiều người tin vào điều đó.】
【Ví dụ nếu bạn chém gió về khoản tiền thưởng cuối năm là mười vạn vạn tệ, khách quan mà nói, bạn có điều kiện để đạt được nó, bởi vì nếu bạn không nhận lỗi thay người khác, bạn có thể nhận được mười vạn tệ trong tiền thưởng dự án, bạn chém gió cho bố mẹ bạn tin điều đó, nên nó sẽ dễ dàng đạt được. 】
【Cằm thím Ngô bị vẹo, khách quan mà nói, bà ta có khả năng bị trúng gió, nhưng còn lâu mới gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, do đó ít nhất mười người tin rằng cằm của bà ta sẽ bị vẹo thì mới có thể thực sự có thể bị vẹo.】
【Về phần cái đó của Đường Nghị, lời chém gió chỉ có 1cm này, điều kiện cần đạt được càng nghiêm ngặt hơn. Anh ta hoàn toàn không có bất kỳ yếu tố khách quan nào để trở thành một thái giám cả, nếu ông muốn đạt được hậu quả là cái đó chỉ còn 1 cm, ít nhất phải có 30 người tin điều đó thì nó mới trở thành sự thật.】
Sau khi nghe xong lời nói của hệ thống, tôi lại nhìn thím Ngô ở lối vào thôn, một đám người rảnh rỗi lắm chuyện, đột nhiên nhớ tới một đoạn tôi đọc ở đâu đó – mọi người luôn tin vào những gì họ muốn tin.
Tôi biết rất rõ rằng người dân trong xóm, ghét người khác, thích lan truyền tin đồn.
Thế là cằm thím Ngô bị vẹo.
Nhưng tôi không ngờ rằng những viên chức văn phòng thành thị ăn mặc đẹp đẽ cũng hy vọng những người khác sẽ không may mắn, tin chắc chắn rằng người khác có vấn đề.
Tôi nói cá đó của Đường Nghị chỉ có 1 cm, một lời nói dối khó tin như vậy mà cũng có ít nhất ba mươi người tin nó!
“Vậy nếu tôi chém gió rằng tôi có hàng trăm triệu tài sản thì sao?”
Tôi mong đợi hỏi.
【Ít nhất phải có mười vạn người tin vào điều đó.】
Ồ, khắc nghiệt như vậy sao?
【Bởi vì điều kiện khách quan của bạn quá kém. Trước hết, chỉ số IQ của bạn ở mức trung bình, không nổi bật cũng như vì nhiều lý do khác nhau nên tầm nhìn của bạn cũng không hơn người, ngoại hình của bạn rất thanh tú, nhưng không phải kiểu tuyệt thế mỹ nhân. Thứ hai, gia thế bạn không tốt, một cặp bố mẹ thiếu hiểu biết với đám người thân chỉ biết kéo chân bạn, sẽ không thể giúp gì được cho bạn. Thứ ba, vòng quan hệ của bạn không có chất lượng, quá khó để có được thông tin hữu ích. Thứ tư, tiền vốn của bạn quá ít, hầu như không có tài sản…】
“Được rồi, đừng nói nữa!”
Tôi lắng nghe mà lòng buồn rười rượi.
Hệ thống kết luận: 【Tóm lại, bạn chỉ là một người bình thường, còn là một người bình thường ở tầng lớp dưới, kiếm một trăm triệu tệ là chuyện khó như lên trời.】
Tôi còn buồn hơn, nhanh chân kéo hành lý vào nhà.
“Bố, mẹ! con về rồi đây!”
Tôi bước vào rồi nói.
Mẹ tôi bước ra khỏi nhà, nhìn thấy tôi, xị mặt nói: “Còn có mặt mũi mà về đấy à!”
Tôi biết bà ấy tức giận với những gì trong nhóm nói.
Tôi nhanh chóng lấy sợi dây chuyền vàng từ trong vali ra rồi đưa cho bà ấy: “Mẹ, đây là quà con tặng mẹ”.
Mẹ tôi mở hộp quà ra, nhìn thấy bên trong thì sửng sốt: “Dây chuyền vàng?”
Tôi mỉm cười gật đầu.
“Con gái tôi thật ngoan!”
Quả nhiên mẹ tôi không tức giận nữa, nhanh chóng đeo sợi dây chuyền vào.
“Mẹ phải cho người ta xem.”
Mẹ lập tức chạy sang nhà chú bên cạnh.
“Mẹ, đừng như vậy….”
“Mẹ phải để người ta nhìn thấy nó, không cho người ta thấy thì mẹ đeo một sợi dây chuyền vàng còn có ý nghĩa gì? Buổi sáng, em họ của con trở về mua một chiếc áo lông vũ cho thím con, nghe nói có giá hơn ba nghìn tệ, bà ấy mặc nó chạy khắp nơi, chỉ ước cho cả mười dặm tám trấn biết, còn đặc biệt chạy đến nhà mình khoe nữa!”
9
Tôi xoa xoa lông mày.
Xóm chúng tôi rất thích so sánh, như thể bọn họ sống trong sự so sánh cùng với buôn chuyện, còn được gọi bằng một cái tên mỹ miều là “Phật tranh nhau nén nhang, người tranh nhau thể hiện”.
Bố mẹ tôi rất thích thể hiện.
Lần trước tôi nói chuyện tiền thưởng cuối năm là mười vạn tệ, mẹ tôi không khen tôi được câu nào mà đã gửi tin nhắn vào trong nhóm người thân, chỉ ước có thể lan truyền khắp thế giới.
Hồi đó nhà của bà ngoại tôi bị phá dỡ, hai người họ đến nhà bà ngoại tôi làm ầm lên một trận, trơ tráo được nhận hai mươi vạn, hoàn toàn bất hòa với nhà mẹ ruột mình.
Khi trở về xóm lại khoe việc phá dỡ khắp nơi, giả vờ là mình rất giàu có.
Trước kia mỗi lần tôi đứng đầu bảng, họ sẽ giống như một chiếc loa đi khoe khắp nơi.
Và nếu những đứa bé khác thi không tốt, họ sẽ khoác lên mình vẻ ngoài của người trưởng bối, nói đạo lý với trẻ em cũng như phụ huynh, dùng thái độ “tôi rất có tài” để truyền thụ kiến thức dạy con học.
Thực ra cách dạy của họ đều giống nhau – lăng mạ rồi đánh đập.
Do đó hai người chỉ có trình độ học vấn tiểu học, căn bản không dạy được gì cả, cũng không muốn chi tiền để đăng ký vào các lớp luyện thi cho tôi.
Chỉ cần tôi làm bài thi không tốt thì sẽ họ sẽ đánh tôi.
Bình thường sẽ nhốt tôi trong phòng để học bài, không bao giờ cho tôi ra ngoài chơi.
Dưới áp lực như vậy, sao tôi có thể không học tập chăm chỉ cơ chứ?
Tôi là nguồn vốn để khoe khoang của họ.
Một số người thân trong nhóm chat rất đáng ghét, thật ra bố mẹ tôi cũng rất đáng ghét!
Mọi người trong xóm hận tôi, ghét tôi và nói xấu tôi, hầu hết là do bố mẹ tôi.
Những người này bụng dạ tiểu nhân, bị bố mẹ tôi khoe nhiều năm, sau này tôi sống không tốt, bọn họ nhân cơ hội mà sỉ nhục tôi.
Bây giờ lại có thêm tin đồn tôi đã phá thai!
Tôi xách hành lý lên lầu dọn dẹp phòng thì mẹ đột nhiên xông vào, tát vào mặt tôi rồi gầm lên: “Triệu Phi Phi, mày lấy dây chuyền vàng giả lừa tao bằng?!”
Tôi bị bà ấy đánh cho ngơ người: “Cái gì?”
Mẹ giật sợi dây chuyền vàng quấn quanh cổ rồi ném xuống đất: “Sợi dây chuyền này là giả!”
Tôi tỉnh táo lại, cơn giận dâng trào, tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bà ấy: “Tại sao mẹ lại nói là giả?”
“Tiểu Vũ nói.”
“Nó nói là đồ giả thì là đồ giả à? Mẹ có não không?”
Tôi lấy hộp quà ra đưa cho bà ấy: “Mẹ nhìn cho rõ, có biên lai kèm theo hướng dẫn sử dụng trong đây! Nếu mẹ không tin con, bây giờ con với mẹ đi lên huyện tìm một tiệm vàng để hỏi!”
Mẹ cầm lấy chiếc hộp nhìn một lúc, lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Ngại quá, hóa ra là thật à… bây giờ mẹ phải đi đem qua cho bọn họ xem sợi dây chuyền vàng mà con gái mẹ mua là thật!”
Bà ấy vui vẻ rời đi với sợi dây chuyền vàng trong tay, tôi ngăn bà ấy lại: “Xin lỗi!”
Bà ấy quay đầu nhìn lại: “Cái gì?”
“Mẹ đánh con, con bảo mẹ xin lỗi!”
Sắc mặt mẹ tôi rất tệ, bà ấy cao giọng: “Vừa rồi mẹ cũng bị người ta lừa, đừng làm ầm ĩ nữa! Mẹ là mẹ mày, mày bắt mẹ xin lỗi?”
“Hôm nay mẹ phải xin lỗi!”
Mẹ tôi rất tức giận: “Tao nuôi mày, cho mày ăn, cho mày mặc, cho mày đi học đại học, chỉ sinh mỗi mày, kết quả là mày báo đáp tao thế nào? Đã lớn tuổi thế rồi còn chưa kết hôn, không tiết kiệm được mấy đồng, tao sắp mất hết mặt mũi vì mày rồi!”
“Đừng lôi chuyện khác vào, hôm nay mẹ vô cớ đánh con, mẹ phải xin lỗi!”
Lần nào cũng như vậy, mặc dù mẹ tôi sai, nhưng bà ấy lại quay sang bắt lỗi tôi.
Mỗi lần bà ấy nói như vậy tôi cũng đều cảm thấy tội lỗi, nhưng năm nay tôi không muốn làm đứa con gái ngoan nữa.
“Bản thân không làm được việc gì ra hồn mà còn dám ngang ngược ở nhà? Có gan sao không ra ngoài mà ngang ngược, đi kiếm tiền đi, hoặc là lấy một ông sếp ấy! Chỉ dám hét lên với mẹ mày, làm phản rồi nhỉ!”
“Mẹ không xin lỗi đúng không? Nếu mẹ không xin lỗi, con sẽ đi ngay bây giờ, không bao giờ quay về nữa!”
Tôi cất quần áo trên giường trở lại vali rồi kéo chúng ra khỏi nhà.
Trình độ của bố mẹ tôi có hạn cũng không nói làm gì, mấu chốt là họ cực kỳ bất ổn về mặt cảm xúc, đầu óc đơn giản, tin sái cổ vào những lời đồn vớ vẩn.
Hồi tiểu học người ta nói tôi ăn cắp tiền, họ không hỏi gì tôi mà trực tiếp tát tôi ngã xuống đất xong mắng tôi té tát.
Sau đó chứng minh được tôi không ăn cắp tiền, họ không xin lỗi, còn dạy dỗ tôi: “Con phải nói từ sớm chứ? Con không nói sao bố mẹ biết được?”
Chuyện như vậy đã xảy ra quá nhiều lần rồi.
Đôi lúc khi họ bị ức hiếp ở bên ngoài, về nhà rồi mà tiếng bước chân tôi hơi lớn chút cũng bị đánh.
Trong trí nhớ của tôi, bố mẹ tôi hoặc là đang tức giận hoặc là đang trên đà tức giận.
Nét mặt của họ luôn căng thẳng, lúc nào dạy dỗ tôi một cách trịch thượng.
Dưới sự bạo lực lâu dài kèm theo áp lực cao, tôi đã phát triển một mặt cảm tự ti, rụt rè cũng như luôn chiều theo lòng người khác.
Tính cách ảnh hưởng đến cuộc sống…
Đi đến cổng, bắt gặp bố tôi tình cờ về nhà:
“Phi Phi về rồi à? Đang muốn làm gì đây?”
Mẹ tôi hét lên từ phía sau: “Tôi mới tát nó một cái nó đã làm ầm lên đòi bỏ nhà đi!”
Tôi nói với bố tôi về chuyện vừa xảy ra, nói:
“Nếu mẹ không xin lỗi, hôm nay con sẽ bỏ đi! Mọi người trong xóm đều thấy con về, nếu như tết con không ở đây, bố mẹ có mất mặt hay không con cũng không quan tâm!”
Sắc mặt bố mẹ tôi đột nhiên thay đổi.
Bố tôi khuyên tôi vài câu, nhưng tôi nhất quyết không chịu thỏa hiệp.
Cuối cùng, bố trừng mắt nhìn mẹ: “Phi Phi mua cho bà một sợi dây chuyền vàng, vậy mà bà con đánh nó, xin lỗi đi!”
Mẹ lẩm bẩm vài câu rồi miễn cưỡng xin lỗi: “Mẹ xin lỗi…”
Tôi nhìn cái đầu cúi xuống của mẹ, thứ cảm xúc gọi là cam chịu trong tôi dường như tan vỡ rồi.