Mộng Giang Hồ
Chương 7: 7: Tiễn Sang Bờ Bên Kia
Bị đùa cợt không nể nang, tên đầu lĩnh cũng là giận tím người.
Y cũng không có ý định phí lời nữa.
Đã cố tìm thang leo xuống nhưng đối phương lại chẳng thèm quan tâm.
Y đang định cất lời bỗng Khúc Long Vương lên tiếng trước:
“ Chẳng hay các ngươi phục vụ thế lực nào mà phải bận hắc phục lén lén lút lút như vậy? Diệp gia, Hắc Phong Giáo hay là...!Thiên Quốc?”
Khúc Long Vương chủ động nhấn mạnh hai từ “ Thiên Quốc” đầy ẩn ý.
Biết việc đã lộ, tên đầu lĩnh dứt khoát đưa ra quyết định, bình tĩnh nói:
“ Bẩm long vương, bọn tiểu nhân thực sự là bộ hạ của thế gia, thế gia ấy chính là...!là bảo chúng ta GIẾT HAI LÃO GIÀ CÁC NGƯƠI.
CÁC HUYNH ĐỆ, LIỀU CHẾT GIẾT HAI LÃO GIÀ NÀY!”.
Dứt lời, hàng chục tên áo đen dùng nỏ nhỏ thẳng hướng hai vị long vương mà bắn.
Không có cách, thế trận như vậy chỉ còn cách tập trung sát lực vào hai mục tiêu quan trọng nhất.
Thiên Hoạt lão quái vốn tưởng còn đường lui, thấy hành động bất ngờ của tên đầu lĩnh không khỏi té ngửa, rõ ràng là cùng nhau đi chết mà.
Trước sự manh động của đám sát thủ, các tinh kỵ binh của Long Quốc không hề nao núng, ngay lập tức bầy trận.
Mười vị hộ vệ cạnh hai lão long vương lập tức rời yên ngựa, khinh công đến trước mặt hai vị, giơ khiên chắn tiễn.
Hành động nói thì dài song chỉ diễn ra trong chớp mắt, do tất cả đều đã chuẩn bị khi thấy sự lúng túng của tên đầu lĩnh.
Ngay sao đó, đoàn tinh kỵ phía sau lập tức phi ngựa vọt lên che chắn cho hai vị long vương.
Một đám tinh binh có khả năng khinh công lập tức phóng vọt lên lao vào giữa đám sát thủ giáp lá cà.
Trước phản ứng nhanh chóng của đám kỵ binh Long Quốc, đám sát thủ vậy mà thông minh, lập tức vứt nỏ, vừa giáp lá cà vừa tìm cơ hội tiếp cận hai mục tiêu chính đứng giữa đội hình người ngựa kia.
Tên đầu lĩnh võ công khá nhất, liên tục hạ gục các hộ vệ cố gắng tiến gần về phía hai lão nhân.
Căn đúng tầm bắn của nỏ nhỏ, hắn bắn vọt ra một mũi tên bé bằng cây đũa về phía Thiên Vũ Vương.
Không có cách, nỏ chỉ có thể bắn một mũi tên, hắn không thể chọn cùng lúc hai mục tiêu.
Dẫu sao, Khúc Long Vương thân thủ nhanh nhẹn, hắn không chắc là mũi tên có thể chạm được vào người lão nhân.
Thiên Vũ Vương ngược lại mặc giáp trụ nặng nề, kể cả thân thủ có nhanh cũng vẫn gặp khó khăn khi vận động, rõ ràng là mục tiêu hợp lý hơn rất nhiều.
Tại thời điểm mũi tên vọt ra khỏi nỏ, thấy được cử động của tên sát thủ, đứng trước nguy hiểm, Thiên Vũ Vương vẫn là bình thản tươi cười.
Tên đầu lĩnh thấy Thiên Vũ Vương không có ý định né tránh, trong lòng cười lạnh: “ Hừ! Lão già khinh người quá đáng, xem lão né thế nào.”.
Trong chớp mắt mũi tên thẳng hướng vị trí Thiên Vũ Vương mà phóng tới, chỉ là lão long vương như cũ yên vị không có phản ứng gì.
Trước đó một khắc, Cơm Trắng cưỡi ngựa ngồi tít đằng sau quan sát thấy hết hành động của tên sát thủ, nhìn thấy nỏ nhỏ trong tay y, Cơm Trắng hiểu hắn có ý định gì, trong lòng hắn rét lạnh không thôi, Thiên Vũ Vương quá nguy hiểm rồi.
Chỉ là trong khoảnh khắc lo lắng, hắn vậy mà nghe một tiếng quát quen thuộc và một làn gió mạnh thổi qua gáy: “ Thằng nhóc! Ngồi yên trên ngựa.”
Cơn gió chính là do Phạm Tuyệt dùng khinh công vọt khỏi yên ngựa tạo ra.
Phạm Tuyệt vậy mà thân thủ thật nhanh, phi đến trước mặt nhị vị long vương, để lại Cơm Trắng đang há mồm ngạc nhiên trên lưng ngựa.
Xuất hiện trước mặt hai lão nhân không chỉ có Phạm Tuyệt mà còn có một vị hộ vệ khác, người này không mặc giáp trụ như Phạm Tuyệt, hộ vệ mặc áo bào tím, khoác áo choàng đen có mũ vải che kín đầu, đeo mặt nạ gỗ màu trắng.
Hộ vệ này vậy mà nhanh tay hơn Phạm Tuyệt, tại khoảnh khắc mũi tên còn cách xa người ngựa Thiên Vũ Vương, y rút gươm chém một đường thật ngọt theo hướng tay từ bả vai xuống thắt lưng vào không trung, tiếng kim loại va vào nhau “ keng” một tiếng thật lớn vang lên kèm theo bụi lửa do va chạm mạnh tóe ra trước mặt tên hộ vệ.
Nói thì lâu nhưng thực tế sự việc chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Phạm Tuyệt xuất hiện sau người hộ vệ, không hề ngạc nhiên, khuôn mặt đanh lại, tỏa ra đằng đằng sát khí.
Người mặc áo choàng đen nói với Phạm Tuyệt: “ Phạm trưởng binh cứ yên trí thủ hộ hai vị long vương, để ta giải quyết đống lâu la này.”
“ Làm phiền huynh đệ.”- Phạm Tuyệt đáp lời, lập tức lui về đứng cạnh ngựa của Thiên Vũ Vương.
“ Hừ! Cả gan ám sát nhị vị long vương, ai cho lũ các ngươi lá gan đấy.
Để ta đùa nghịch với các ngươi một phen.”- Người bí ẩn nọ lập tức cầm gươm lập tức sử dụng bộ pháp, biến mất trong đám loạn đả.
Hết thảy sự việc đều thu vào mắt của Cơm Trắng lúc này vẫn mồm chữ O ngồi tại lưng ngựa.
Hắn nhìn lại về phía hai vị long vương, họ vẫn bảo trì khuôn mặt bình thản, nhắm mắt dưỡng thần.
Thật bản lĩnh, lâm trận không loạn, thấy kinh mà không biến, đây mới thật là cường giả chân chính.
Tuy Cơm Trắng nhỏ tuổi xong hắn cũng biết quy luật vận hành của thế giới này, nhược nhục cường thực.
Không có bản lĩnh thì chỉ có làm phận tôi tớ cho người mà thôi.
Thấy Phạm Tuyệt đã yên vị níu cương ngựa cho Thiên Vũ Vương, Cơm Trắng thở phào, quả thật hắn cũng chưa rõ thực lực của viên trưởng binh này lắm.
Chung đụng một thời gian đã lâu nhưng ngoài công phu mồm mép không ra cái thể thống gì thì Cơm Trắng chưa từng tận mắt chứng kiến Phạm Tuyệt ra tay.
Nhưng sau khi thấy thân thủ của viên trưởng binh vừa thể hiện, Cơm Trắng cũng phán đoán được phần nào bản lĩnh của y, rõ ràng không phải là hạng tôm tép nhãi nhép.
Lúc này, tuy nói là long kỵ Long Quốc rất đông song chỉ có khoảng gần trăm nhân mã xông vào loạn đấu, tất cả long kỵ đều là bình tĩnh tọa sơn quan hổ đấu.
Dù sao nhân số đối phương cũng chỉ hơn năm chục người, đường lớn cũng không quá rộng để đánh nhau với số lượng đông.
Huống hồ giết gà cũng chẳng cần dùng đến đao mổ trâu, rõ ràng binh lính Long Quốc thiện chiến thấy rõ.
Trước áp lực từ số lượng và chiến lực bên Long Quốc, toán sát thủ đã rơi vào thế hạ phong, đặc biệt sau khi kì bí nhân áo tím ra nhập chiến cuộc, lấy một địch hai, không ngừng quấn lấy tên đầu lĩnh và Thiên Hoạt lão quái, vậy mà vẫn nhàn nhã ra chiêu, đánh cho hai đối thủ liên tục thối lui.
Kì bí nhân áo tím chỉ vẻn vẹn với một lưỡi gươm cong chuôi gỗ, kiếm pháp đẹp mắt như cánh hoa bay lượn trong gió, phiêu phất như múa, thoạt nhìn ngoại nhân sẽ tưởng là nghệ nhân kịch đang múa giữa sân khấu vậy.
Chỉ là điệu múa đó mang theo lực lượng thật lớn, từng nhát kiếm chém vào đao của tên sát thủ khiến hắn không ngừng thối lui.
Thiên Hoạt lão quái với đôi vuốt sắt, ngược lại khá khẩm hơn một chút, dường như đối phương tập trung sát lực về phía tên sát thủ hơn.
Hắn không khỏi thắc mắc về lai lịch của tên mới đến.
Rõ ràng là tên này quen thuộc hai lão long vương, nhưng chắc chắn không phải hộ vệ bình thường.
Long Quốc dẫu có tàng long ngọa hổ cũng không đến nỗi có nhiều cao thủ đại trà như vậy.
Đang khoảnh khắc mất tập trung, Thiên Hoạt lão quái chợt nghe một tiếng hự vang lên, lão giật mình, há hốc mồm ngạc nhiên, tên đầu lĩnh vậy mà bị chém, lưỡi gươm ăn vào tận giữa cổ.
Điều hắn ngạc nhiên nhất chính là chiêu kiếm vừa rồi, rõ ràng kẻ thần bí kia đã quay người lại với tên đầu lĩnh, lộ ra sơ hở rõ ràng, kể cả tên đầu lĩnh cũng nhận ra, đã chớp thời cơ định vung kiếm tùng đường kiếm hạ sát địch nhân, chỉ là ngay khoảnh khắc y vừa giướng kiếm lấy đà, thần bí nhân vậy mà hai chân trụ vững tại chỗ, không hề xoay người, nửa thân trên bất ngờ ngả ra đằng sau, lưỡi gươm theo cánh tay tạo một đường kiếm theo vòng tròn không hề bị cản lại, chém thẳng về phía cổ tên đầu lĩnh.
Nói thì dài dòng nhưng tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Tên đầu lĩnh há hốc mồm, lắp bắp: “ Ngươi...!ngươi...!là...!ai.”
“ Kẻ đưa tiễn ngươi đến Bờ Bên Kia.” – thần bí nhân lạnh lùng đáp.
Tên đầu lĩnh mắt mở to, thân thể đổ gục xuống, hắn biết rõ lần hành động này thập tử nhất sinh, chỉ là không ngờ lại bị hạ sát nhanh đến vậy.
Lúc này Thiên Hoạt lão quái cũng là mặt trắng toát, toát mồ hôi hột, sợ không nói nên lời, đứng yên tại chỗ.
Thế trận lúc này đã ngã ngũ, toàn bộ hơn năm chục tên sát thủ đã bị giải quyết, chỉ còn mỗi Thiên Hoạt lão quái đứng yên tại đó, hắn là muốn chạy nhưng hiện tại đã bị bao vây tứ phía, chạy được đằng nào.
Thần bí nhân cất tiếng cười lạnh: “ Không biết Thiên Hoạt tiền bối còn muốn đánh nữa không, hay để vãn bối giúp ngươi một đoạn đường.”
Thiên Hoạt lão quái nghe xong hốt hoảng, đánh rơi vuốt sắt, quỳ xuống, đầu đập xuống đất liên tục như gà mổ thóc, bắt đầu lạy: “ Không! Không! Tiểu nhân đáng chết, có mắt không tròng, lỡ làm điều mạo phạm đại hiệp, mong đại hiệp tha mạng.”
Thấy Thiên Hoạt lão quái đã vô tâm ham chiến, bắt đầu cầu xin, ánh mắt của thần bí nhân bắt đâu giãn ra, hắn cũng không hiếu sát, lạnh lùng cất lời: “ Người tiền bối cần cầu xin là hai vị long vương, không phải là ta.”
“ Đúng! Đúng”- Thiên Hoạt lão quái sực tỉnh.
Y vội vã lê gối về phía trước mặt hai lão long vương, rập đầu xin tha.
“ Tiểu nhân có mắt không tròng, không nhìn thấy Thái Sơn, mong nhị vị long vương rộng lượng tha mạng.”
Lúc này hai lão long vương bài trừ bình thản, Khúc Long Vương chỉ gằn giọng nói: “ Ăn cơm Cửu Địa nhưng lại làm chó cho Thiên Quốc, súc sinh cũng không bằng.”
“ Long vương tha thứ! Thật sự tiểu nhân bị tiền tài làm lóa mắt, nhưng tiểu nhân chỉ là hứa hẹn thăm dò lộ tuyến của Thiên Vũ Vương, hoàn toàn không có ý gì khác, mọi chuyện đều là do đám sát thủ kia tự chủ trương, xin long vương tha thứ.”- Thiên Hoạt lão quái vội vã bào chữa, tiếp tục rập đầu.
“ Hahaha! Có vẻ như mấy tên đầu lĩnh Nam quân Thiên Quốc não bị úng nước, thật sự khinh lão phu già cả dễ bắt nạt sao.
Lần sau chắc phải điều động thêm nhân mã chứ thế này thì khác nào lấy thịt ném chó.”- Thiên Vũ Vương cười lớn.
Lão nhân rất tự tin, nhưng thật sự là lão có đủ bản lĩnh để tự tin.
Không tính hơn ngàn kỵ binh phía sau, chỉ cần lão cùng nhị ca Khúc Long bên cạnh cũng đủ tiếu ngạo bốn phương rồi, lũ nhãi nhép này tính là cái đinh gì.
“ Cái phường chó săn, giết ngươi thật bẩn tay ta! Cút, có bao xa cút bấy xa.
Lần sau đừng để ta thấy mặt ngươi.”- Khúc Long Vương không mặn không nhạt nói.
Thiên Hoạt lão quái nhận được đại xá, không khỏi thầm than, có cho hắn mười cái lá gan hắn cũng không dám đến gần hai cái lão sát thần này, lần này nhặt được cái mạng từ cửa tử về cũng coi là may mắn, chưa kể số tiền lũ sát thủ để lại cũng coi như có chút an ủi nỗi nhục này.
Quả là hút chết, hữu kinh vô hiểm.
“ Hai vị long vương kêu tiền bối cút mà tiền bối vẫn còn lưu luyến không rời sao.”- thần bí nhân cười cười, đá nhẹ vào lưng Thiên Hoạt lão quái lúc này vẫn đang ngơ ngơ.
Bị nhắc nhở, định thần lại, Thiên Hoạt lão quái vội vã khom người bái lễ, ba chân bốn cẳng phi thân về phía cánh rừng.
Thần bí nhân lúc này mới nhẹ nhàng đi đến trước mặt hai lão long vương, cởi bỏ mặt nạ, khuôn mặt từ từ lộ ra.
Thần bí nhân là một nam tử trẻ tuổi ngũ quan cần đối, khuôn mặt anh tuấn, miệng luôn nở nụ cười tươi mang vẻ ngịch ngầm, thân hình cao lớn, về tổng thể toàn thân nam tử toát lên vẻ tiêu sái, bất cần.
Thần bí nhân khom người, hai thủ chưởng đặt lên nhau, hành lễ: “ Đồ nhi Lục Giang bái kiến sư bá, sư phụ!”
Đáp lại lời thần bí nhân, hai vị long vương gật đầu.
Thiên Vũ Vương vậy mà cười cười, nhẹ nhàng nói: “ Tiểu tử ngươi rảnh rỗi lại ra ngoài gây sự hả?”
“ Haha! Sư phụ cứ đùa, con chỉ là đi làm vệ sĩ cho sư bá, sư phụ thôi.”- Nam tử hai tay chống nạnh, cười híp mắt.
“ Vậy Bắc Hải đâu! Chẳng phải hai người các ngươi luôn như hình với bóng sao.”- Thiên Vũ Vương ngược lại nheo mắt tò mò, hỏi.
“ Nhị ca là có việc ra ngoài, không cho con theo.
Sư phụ phải hảo hảo dạy bảo anh ấy một phen.”- nam tử tên Lục Giang làm bộ mặt ủy khuất.
“ Đệ dạy dỗ hai tên nhãi chẳng ra làm sao! Ăn không ngồi rồi nó quen.”- Khúc Long Vương lắc đầu phê bình Thiên Vũ Vương.
Thiên Vũ Vương thẹn đỏ mặt, ít khi lão bị nhị ca quở trách, nhưng mà bị quở trách cũng là do hai cái thằng nghiệt đồ của mình, chỉ ăn no rỗi việc lo chuyện giang hồ, không nghề không ngỗng gì.
Lão long vương lắc đầu, hai tên kia cái gì cũng tốt, tốt nhất cũng là chơi bời.
“ Nghỉ một chút.
Mau thu dọn tử sĩ, chôn cất cẩn thận rồi lên đường.”- Khúc Long Vương quay đầu lại nhắc nhở quân sĩ ở sau.
Tất cả mọi người đều xuống ngựa, nghỉ ngơi, một vài tốp lính đến cẩn thận thu xác đồng đội đem đi chôn cất.
Lúc này Cơm Trắng đang ngồi ở một gốc cây lớn rìa đường, nhấm nháp chút lương khô.
Hắn còn nhỏ, người đông như vậy cũng chẳng có việc cho hắn, chỉ tổ vướng tay vướng chân.
Hắn ngược lại rất tò mò về kẻ có tên Lục Giang kia.
Lúc này, Tiểu Á từ từ tiến về phía Cơm Trắng, vừa rồi loạn chiến xảy ra, nàng cũng tham gia quần chiến, bây giờ mới có thời gian ra xem xét tiểu hài tử.
Thấy Tiểu Á tới, Cơm Trắng tự động nhích người nhường chỗ cho Tiểu Á, hiếm hoi nở nụ cười, ân cần hỏi han: “ Chị tới rồi! Chị có bị thương không.”
“ Hừ! Tiểu tử ngươi mong ta bị thương sao.
Ta lại có thể làm sao được chứ.”- Tiểu Á giả vờ tức giận.
“ Hì hì! Em biết chị sẽ không sao nên cần gì phải lo.
Chỉ là có nhiều người chết quá.”- Cơm Trắng trầm lặng.
Tiểu Á mặt cũng trầm xuống, ánh mắt xa xăm: “ Ừm! Dù áp đảo quân số xong bên ta cũng có hơn chục người thương vong.
Toàn anh em vào sinh ra tử với nhau, thật buồn.”
Binh sĩ cũng là người, cũng có hỷ nộ ái ố của riêng mình, ai cũng sẽ đau buồn khi đồng đội của mình ngã xuống, chỉ là trên chiến trường, không ai có thời gian để tiếc thương.
Người Long Quốc cũng vậy, một khi đã tham gia tòng quân họ đều hiểu bản thân có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào, thế nhưng không một ai sợ hãi.
Đối với người Long Quốc, chết vì tổ quốc là cái chết vinh quang nhất, dù là tử sĩ vô danh hay anh hùng nổi tiếng, dù đối phương có mạnh gấp trăm ngàn lần, dù thân thể họ có tan thành ngàn mảnh hay dù họ phải bỏ lại cha mẹ già nơi hậu phương không ai chăm sóc, người vợ góa vất vả sớm chiều cùng đàn con thơ chưa hiểu chuyện, hay thậm chí dù hậu thế vô tri cười nhạo, vô ơn, cố tình xóa bỏ xương máu họ hi sinh đi nữa cũng được, không sao cả.
Những người lính đã ra chiến trường, họ sẵn sàng chết vì tổ quốc, chết vì sự tồn vinh của Long tộc, chết để không hổ thẹn với xương máu cha ông, những người đã có công gây dựng và bảo vệ đất nước trong hàng ngàn năm, cuối cùng là chết cho một tương lai tươi đẹp của những kẻ hậu sinh.
Tất cả những thứ hi sinh đó, dù thật buồn nhưng đều đáng.
Thấy dáng vẻ trầm buồn của Tiểu Á, Cơm Trắng mỉm cười, y bẻ nửa mẩu lương khô đưa cho Tiểu Á.
Nữ binh mỉm cười, cầm lấy mẩu lương khô, nhìn ngắm trong tay, hạnh phúc nhất là vẫn là được ăn no a..