Một lời xin lỗi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:41:44
3
Ban đầu, còn định trao đổi đàng hoàng với phụ Tiêu Diệu.
giờ, ý định đó biến mất.
Thậm chí, còn thấy buồn vì quá lịch sự thừa thãi với họ.
Với kiểu , cần khách sáo gì.
Cứ trực tiếp đáp trả mới là cách giải quyết thích hợp nhất.
mở nhóm chat chung của lớp, chuyển khoản riêng 10 tệ cho Tiêu Diệu.
【Nhà tiền mặt, tiền đóng giúp con. Nếu con chị vẫn cần tiền, thể đề xuất quyên góp trong nhóm.】
Lần , cô phản hồi ngay lập tức:
【Ý chị là gì?】
【Ý mặt chữ.】
Cô trả lời nữa. trong nhóm, nhiều phụ bắt đầu bàn tán.
lướt qua, thấy mười bình luận thì đến chín rằng:
“Trẻ con mà, cãi chút gì , cần quá.”
Cãi chút ư?
Quả nhiên, vì chuyện rơi con họ, nên ai nấy đều rộng lượng quá mà.
Chẳng bao lâu , Tiêu Diệu bỏ chặn .
Lần , cô chủ động nhắn tin:
【Chị rốt cuộc gì?】
【Chị cũng thấy đấy, trong nhóm hầu như chẳng ai về phía chị .】
Cô gửi liền mấy biểu tượng che miệng:
【Giải quyết chuyện một cách lỗ mãng như , bảo con chị cũng chẳng thông minh. Hóa là do di truyền .】
thèm đôi co với những lời công kích cá nhân.
Mục đích của là giải quyết vấn đề, chứ để cảm xúc kéo theo bởi vài ba câu của đối phương.
Mãi đến tối, mới từ tốn trả lời cô :
【Con chị định thi trường cấp hai Phồn Hoa ?】
gõ chậm rãi từng chữ một:
【Theo , trường Phồn Hoa coi trọng đạo đức học sinh. Trước khi nhập học, họ sẽ kiểm tra sổ đạo đức, thậm chí còn đánh giá ứng viên dựa nhận xét của bạn bè cùng lớp đấy.】
Mẹ Tiêu Diệu vội vàng đáp :
【? Con quan hệ với bạn bè!】
tiếp lời mà thẳng:
【Chị hai ngày. Bảo Tiêu Diệu xin con , thừa nhận sai và hứa tái phạm.】
Cô khinh thường:
【Không thể nào! Con bao giờ thói quen cúi đầu ai cả!】
đáp một chữ duy nhất:
【Được.】
Cô cứng đầu như , càng cảm thấy nhẹ nhõm.
mặc áo khoác, xuống lầu.
Sau đó, in hơn một trăm bản của mẩu giấy đó.
4
Sáng Chủ nhật, đưa con trai đến nhà bà ngoại.
Sau đó, đeo ba lô, một đến trường.
Như thường lệ, mỗi sáng Chủ nhật, ban giám hiệu nhà trường sẽ tổ chức họp trong hội trường lớn.
Lúc , học sinh vẫn đang nghỉ cuối tuần ở nhà, dù ầm lên cũng ảnh hưởng đến các em học sinh.
11 giờ, ban lãnh đạo nhà trường lượt bước khỏi cổng.
nhanh chóng nhận hiệu trưởng Đổng trong đám đông, liền tiến về phía ông :
"Chào thầy Đổng, là phụ của học sinh trong trường. hỏi ý kiến thầy về một vấn đề."
Hiệu trưởng giật sự xuất hiện đột ngột của .
Ánh mắt ông thoáng qua một chút khó chịu, nhưng nhanh nụ thế:
"Vị phụ , nếu việc, chị thể văn phòng của để trao đổi."
Ông liếc xung quanh, giọng điệu phần hài lòng:
"Chứ chặn cửa như thế ."
cũng mỉm , giọng điệu chuẩn mực kém:
"Thầy Đổng, để đảm bảo quyền lợi của con xâm phạm, chỉ thể ngay tại đây."
Hiệu trưởng khó hiểu :
"Chuyện gì ?"
đưa ông xem mẩu giấy, bản ghi âm cuộc gọi với thầy giáo chủ nhiệm, cùng với tin nhắn của Tiêu Diệu.
" cho rằng đây chỉ là một trò đùa giữa các bạn cùng lớp. Còn thầy nghĩ ?"
Hiệu trưởng xem xét mẩu giấy nhiều .
"Chuyện cũng lên điều gì cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-loi-xin-loi/chuong-2.html.]
Ông , ánh mắt tính toán:
"Chị cũng đấy, con trai thường năng bộc trực. điều đó nghĩa là chúng xu hướng bạo lực. Ngược , còn cảm thấy các cháu tình bạn đấy chứ."
Lãnh đạo luôn thói quen trình bày những lý lẽ thì hợp lý nhưng thực tế chẳng hợp lý chút nào.
"Thứ nhất, nếu mẩu giấy thực sự tổn thương con chị, và như chị , con chị khả năng diễn đạt , thì tại thằng bé với chị ngay từ đầu? Nếu nó , điều đó chứng tỏ trong mắt nó, chuyện gì to tát cả."
"Thứ hai, các giáo viên luôn xem xét vấn đề từ góc độ của trẻ. Nếu cứ xé to chuyện từ những việc nhỏ nhặt, thì lớp học sẽ chẳng bao giờ yên . Phụ , chị cũng là , mong chị cũng suy nghĩ cho giáo viên một chút."
"Thứ ba, xã hội ngày nay cứ trẻ em như những bông hoa trong nhà kính, chịu nổi chút gió mưa. theo thấy, nguyên nhân chủ yếu là do phụ quá nuông chiều con cái. Chỉ một vấn đề nhỏ cũng đẩy lên thành chuyện lớn. Con đường trưởng thành còn dài, phụ cũng nên học cách buông bỏ bớt sự kiểm soát."
Hiệu trưởng vẫn giữ nụ :
" còn việc, chị thể để ?"
gật đầu:
"Tất nhiên ."
Thấy thái độ dịu , hiệu trưởng hài lòng:
"Chị cứ yên tâm, trong thời gian tới, sẽ dặn thầy Trần chú ý con chị nhiều hơn. Trẻ con còn nhỏ, tính cách hướng nội thể dần dần đổi mà."
bật :
"Thầy đang hướng nội là sai ? Cần sửa đổi ư?"
"Không ai con nhút nhát cả. đúng ?"
Ông năng khéo léo, để lộ bất cứ sơ hở nào.
Nếu như kiên định trong việc đòi một lời xin cho con , lẽ lúc ông thuyết phục .
đáng tiếc…
Về chuyện , vô cùng kiên quyết.
"Chào thầy Đổng, thầy thong thả."
.
Nhìn bóng lưng ông rời , , mở ba lô .
Ngay lập tức, một nhóm " qua đường" ùa đến.
"Phát một tờ, 5 tệ đúng ?"
Cô gái tóc tím háo hức:
"Chúng cam đoan phát hết cho chị!"
đồng hồ: 11 giờ 30 phút.
lúc đó, các phóng viên truyền hình gần đó cũng tan ca.
Hàng trăm mẩu giấy nhanh chóng phân phát.
giữa đám đông, theo thỏa thuận chuyển khoản tiền cho .
Khi đám đông tản , vài phóng viên bên cạnh :
"Chị thể nhận lời phỏng vấn ?"
Họ đưa xem thẻ nhà báo.
" là phóng viên của đài truyền hình."
bình tĩnh mỉm :
"Tất nhiên."
5
Sau buổi phỏng vấn, trở về nhà .
Vừa bước cửa, thấy tiếng nức nở của con trai.
"Sao thế con?"
vội vàng chạy phòng ngủ, đẩy cửa thấy con trai đang vùi đầu lòng , thương tâm.
"Tiểu Viễn gì cả, hỏi thế nào nó cũng chịu ."
Mẹ lo lắng bất lực: "Ôn Ôn, con , nhưng con đúng là nuôi nó quá hướng nội . Chẳng chẳng rằng gì cả, như thế ."
kéo nhẹ mũ áo hoodie của con: "Thời Viễn, cho chuyện gì xảy , con thể rõ ?"
Mẹ vẫn tiếp tục lẩm bẩm: "Thằng bé giống con y hệt, hai con đều hướng nội, chẳng khác chút nào. Con xem cháu trai nhà dì Vương lầu , còn nhỏ hơn Tiểu Viễn một tuổi mà lanh lợi hoạt bát, ai cũng quý..."
"Mẹ!"
nhíu mày, nhịn nâng cao giọng ngắt lời bà : "Những lúc như bây giờ, thể đừng những lời vô nghĩa ?"
Mẹ phất tay, xoay khỏi phòng.
Cánh cửa phòng đóng .
Nhìn con trai vẫn đang gục đầu thú nhồi bông mà , xuống bên cạnh, cố gắng nhẹ nhàng hỏi: "Mẹ sẽ chỉ hỏi một cuối cùng thôi, chuyện gì xảy ? Nếu con vẫn chịu , thì sẽ hỏi nữa ."
Thời Viễn ngẩng mặt lên, đôi vai nhỏ run rẩy: "Mẹ ơi, đội bóng lớp con thông báo, con tham gia nữa."
Thằng bé lau nước mắt, ánh mắt đầy hoang mang: "Mẹ chẳng bảo con gì sai ? Vậy tại đối xử bất công luôn là con chứ?"
câu hỏi của con cho cứng họng.
Có nhiều điều , nhưng thể thốt .
Thằng bé mới tám tuổi, nó thể lý trí suy xét vấn đề như lớn .
"Đội trưởng là bạn của Từ Diệu. Từ Diệu nhiều bạn, thầy cô cũng thích . Vậy nên ơi, đáng lẽ con nên bắt xin đúng ?"
Thằng bé nức nở ngừng: "Nếu con bắt xin , thì con sẽ đuổi khỏi đội bóng..."
Tim đập nhanh.
Vừa lo lắng xót xa.
"Mẹ ơi, con cần xin nữa, ?"