Một lời xin lỗi - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:41:46
9
tìm thấy con trai trong phòng chứa dụng cụ thể dục, thằng bé đến khản cả giọng.
Trần Khải ở cửa, vẻ mặt đắc ý: "Trường chúng coi trọng giáo dục phẩm chất, Thời Viễn bắt nạt bạn học, đáng tphạt. Mẹ Thời Viễn, đây chẳng là sự công bằng mà chị luôn yêu cầu ?"
bế con trai lên, kiểm tra vết thương ở chân nó.
May mà chỉ là vết thương ngoài da, ảnh hưởng đến xương.
"Mẹ ơi, con đẩy bạn !" Con trai giải thích: "Là Châu Tử An đẩy con , con chỉ phản kháng thôi."
"Mẹ ."
cõng con trai lên: "Mẹ đưa con bệnh viện."
Trần Khải chắn cửa, ánh mắt đầy hung tợn: "Thằng bé vẫn xin Châu Tử An."
Vừa dứt lời, bố của Châu Tử An dắt con trai đến, gã đàn ông lưỡng lự: "Xin … Chị xin con trai ."
lạnh lùng gã: "Tránh ."
Trần Khải nghểnh cổ lên, thái độ hống hách: "Không tránh đấy! Chẳng chị yêu cầu giáo viên chủ nhiệm đối xử công bằng với tất cả học sinh ? Bây giờ..."
Hắn còn hết câu.
giáng cho một cái tát mạnh.
tự nhận là kiềm chế, nhưng lúc con trai thương, là một , thể giữ bình tĩnh nữa.
Trần Khải theo phản xạ định đánh trả, nhưng bố của Châu Tử An cản : "Thầy Trần, lúc thầy chuyện sẽ rắc rối thế ?"
"Chúng cần suất nhập học đặc biệt nữa!"
Gã đàn ông to béo trông vẻ sợ hãi, nhưng vẫn chắn mặt : "Dù bọn trẻ đều thương, thầy còn cản đường gì, còn động tay động chân?"
Cậu bé Châu Tử An cũng chạy tới, giúp đỡ lấy Thời Viễn: "Cô ơi, là con tay , con xin , con nên ."
Cậu bé chân thành Thời Viễn: "Xin ."
Từ xa, tiếng còi cảnh sát vang lên, Trần Khải hoảng loạn mặt: "Sao báo cảnh sát?"
lấy chiếc điện thoại khác trong túi : "Bởi vì phát trực tiếp bộ sự việc, cảnh sát là do cư dân mạng báo đấy. Thầy Trần, sự 'công bằng' của thầy cứ để cảnh sát thẩm vấn ."
10.
đưa con trai đến bệnh viện.
Trên đường , lo lắng hỏi con sợ .
Con trai lắc đầu: "Mẹ ơi, con sợ chút nào, con còn thấy vui nữa."
"Vui hả?"
Con trai gật đầu: "Trước đây, mỗi khi bạn trong lớp mắc , thầy Trần sẽ gọi phòng thiết trong giờ thể dục. Bên ngoài thì là chuyện, nhưng chúng con đều đó là phạt."
siết chặt vô lăng: " con với sớm hơn?"
Con chớp chớp mắt to: "Vì thầy là giáo viên, chúng con nghĩ rằng những gì thầy đều đúng."
mím môi, hỏi: "Thế bây giờ, con vẫn nghĩ như ?"
Con trai lắc đầu thật mạnh.
"Mẹ ơi, giáo viên lúc nào cũng đúng."
mỉm mãn nguyện.
Vết thương ở chân con nhanh chóng xử lý, cùng lúc đó, nhận cuộc gọi từ hiệu trưởng.
"Mẹ của Thời Viễn, gì chúng thể thương lượng, cô nhờ đến truyền thông?"
Giọng điệu bên vẫn đạo mạo: "Dù thầy Trần cũng là giáo viên chủ nhiệm của Thời Viễn, giờ thầy đang ở đồn cảnh sát, cô thể..."
"Không thể."
cần nghĩ ngợi: "Ông bạo hành học sinh, uy h.i.ế.p phụ , bắt là quả báo của ông ."
Hiệu trưởng thở dài: "Cô thấy quá đáng ? Thầy Trần vốn học sinh yêu quý, nếu cô tiếp tục, sẽ đắc tội với nhiều phụ khác đấy."
Thật ?
bật lạnh: "Vậy cứ đắc tội ."
Cúp máy xong, thấy của Từ Diệu lên nhóm lớp công kích .
[@Mẹ Thời Viễn, chuyện của bọn trẻ lôi giáo viên ? Trẻ con phạm thì phạt, chuyện cô hiểu ? Thảo nào là đơn !]
[Thầy Trần luôn tận tâm tận lực, cả lớp ai thầy , nhà cô cứ thích quá lên ? Chỉ phạt một chút mà ầm lên đến đồn cảnh sát?]
[Cô chịu trách nhiệm ? Con cô học hành bình thường nên quan tâm, nhưng con thì khác! @Mẹ Thời Viễn, cô câm ? Lên tiếng chứ!]
Chuyện chiều nay gây xôn xao, bản tin địa phương cũng đưa tin, nên việc các phụ trong nhóm cũng gì lạ.
lúc , cả nhóm im lặng, chỉ Từ Diệu là liên tục spam tin nhắn.
Sau khi xong kiểm tra cho con, mở điện thoại thì thấy hơn 99+ tin nhắn mới trong nhóm.
[Cô thế? Đừng linh tinh nữa! Giáo viên bạo hành học sinh mà còn bênh vực?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-loi-xin-loi/chuong-4.html.]
[ ! Bình thường hống hách trong nhóm thế nào cũng , nhưng giờ giáo viên , liên quan gì đến cô mà cô sức bảo vệ ông chứ?]
[Thầy Trần bạo hành học sinh chỉ một hai ! Vừa hỏi con gái xong, con bé và cũng từng nhốt trong phòng tối!]
[@Mẹ Từ Nặc, thật ? cũng hỏi con xem !]
[Trời ơi, con cũng phạt!]
[Trời đất, nhà cũng !]
Tin nhắn riêng liên tục gửi đến, nhiều phụ xin vì hôm quá.
trả lời.
Chỉ lên nhóm, tag Từ Diệu: [@Mẹ Từ Diệu, con cô vẫn còn nợ con một lời xin .]**
Ngay giây tiếp theo, hệ thống hiển thị: Mẹ Từ Diệu rời nhóm.
11.
Khi vụ việc mạng ngày càng thu hút sự chú ý, nữ phóng viên từng hứa sẽ đăng tin nhưng đó im lặng cũng liên hệ với .
Cô khéo léo bài báo đăng là do cấp chặn với lý do "gây tiêu cực dư luận ".
Nếu vẫn , cô thể gửi video chỉnh sửa để tự đăng lên các nền tảng mạng xã hội.
nhận lời.
Ngày hôm khi video phát tán, nhanh chóng lên top 1 tìm kiếm địa phương.
Chỉ trong hai ngày, cư dân mạng tìm bằng chứng đó bóc trần mối quan hệ giữa của Từ Diệu và hiệu trưởng.
[Bảo cô ngang ngược như thế, hóa con trai cô là con riêng của hiệu trưởng ngôi trường tư thục !]
[Con riêng và tiểu tam mà cũng dám hống hách ?]
[Cô còn mắng của học sinh bắt nạt là đơn , ai ngờ chính cô mới là "tiểu tam"!]
[ đó, cô còn mặt mũi nào khác chứ?]
Nhìn những bình luận , mới vỡ lẽ, hóa gửi tin nhắn nặc danh cho đây vốn sự thật , nên mới khuyên "đừng lấy trứng chọi đá".
Tối hôm đó, của Từ Diệu tìm đến .
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô còn dáng vẻ kiêu ngạo đây nữa.
"Xin , phiền cô xóa bài đăng ?"
kiên quyết: " là lời xin từ Từ Diệu, từ chị."
Cô cắn môi: "Nó còn nhỏ, hiểu chuyện, cố ý ."
giả vờ đóng cửa.
"Được!"
Cuối cùng, cô cũng nhượng bộ: "Ngày mai đến trường, sẽ bảo nó xin ."
Buổi tối, khi kể chuyện khi ngủ cho con trai, đứa bé vốn nghịch ngợm đột nhiên nghiêm túc:
"Mẹ ơi, cảm ơn . Được con của , thật sự hạnh phúc."
12.
Sáng hôm , khi đưa con học, đột nhiên hỏi: "Con và Tiểu Viễn trải qua bao nhiêu chuyện như , nếu xem tin tức mạng thì vẫn . Sao con với ?"
đang cúi xuống buộc giày, liền sững .
Ngẩng đầu lên, thấy vẻ áy náy: "Con vẫn còn trách ? Năm đó, nếu ngăn con báo với giáo viên, lẽ bạn của con..."
"Đừng nữa."
đeo cặp cho con, cố gắng giữ giọng bình tĩnh để che giấu sự xúc động trong lòng: "Mọi chuyện qua . Hiện tại, con chỉ mong đời sẽ còn đứa trẻ nào chịu cảnh bắt nạt học đường nhưng dám nữa."
Đi khỏi cầu thang, con trai đột nhiên hỏi: "Mẹ, chỉ giúp con, đúng ?"
, rưng rưng gật đầu.
, chỉ giúp con.
Mẹ còn giúp bạn nhất của , cô bé gầy gò nhỏ nhắn của hai mươi năm .
13.
Cuối cùng, trường Tiểu học Hồng Thần hiệu trưởng mới.
Trần Khải phụ đồng loạt kiến nghị, nhà trường buộc sa thải , bộ giáo dục cũng đưa hình thức xử phạt hành chính.
Về phần Từ Diệu, biến mất khỏi lớp của con trai .
Nghe chuyển đến trường khác.
Chỉ là, và con đều còn quan tâm đến điều đó nữa.
Thời Viễn vẫn trầm lặng, nhưng thằng bé cũng đang dần đổi, còn rụt rè như nữa.
luôn tin rằng, mỗi đứa trẻ đều là một bông hoa độc nhất vô nhị đời .
Chúng cần tỏa sáng rực rỡ, cần lộng lẫy, cũng cần nhiệt tình.
Chúng chỉ cần cảm nhận gió, cảm nhận tự do, chầm chậm nở rộ là .
Hoàn văn.