Một Vở Kịch, Hai Kẻ Đóng Giả Yêu - 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:39:37
Cô nha Thược Dược sợ ăn quá nhiều Tống Sách An bắt gặp bộ dạng chẳng mấy thanh tao, từ đó chịu động phòng với , nên chỉ dọn mấy món thanh đạm.
Nào là thịt heo kho nhừ, móng giò kho tương, sườn rim, gà giòn, vịt hồ lô Thất Bảo, há cảo tôm, trứng cuộn, bánh sữa… đều đủ đấy chứ?
xách váy định bước , thì Tống Sách An cất tiếng:
“Cô về phòng .”
đưa mắt , đang trong vòng tay :
“ hứng thú với trò chơi ba !”
Tống Sách An: “…”
Nhà bếp ở An Dương Vương phủ rộng hơn phủ họ Lâm nhiều, đầu bếp cũng thuộc hàng nhất nhì.
ăn uống no say xong, chợt nhớ hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, mà Tống Sách An còn bảo ở viện nào nữa.
“Thược Dược, chúng ngoài dạo một vòng ?”
Thược Dược ban đầu , e là sợ về hai “kích thích”, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Thế là dẫn Thược Dược khỏi cổng Vương phủ, một đoạn chặn , túm chặt lấy tay , hỏi đầy căng thẳng:
“Công chúa ?”
ngây , sững sờ đối phương:
“Trường Khanh?”
Thanh âm của khản đặc đến mức khó tin.
Cố Trường Khanh như lấy bình tĩnh, buông tay , lùi về một bước, hành lễ:
“Hoàng thẩm.”
“Ồ, thì là Phò mã gia.” nhạt.
Cố Trường Khanh dán mắt lâu, hỏi:
“Hoàng thẩm đêm tân hôn một ở ngoài? Hoàng thúc hẳn sẽ lo lắng cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-vo-kich-hai-ke-dong-gia-yeu/4.html.]
thầm nghĩ: “ nhất nên lo lắng cho cô vợ của kìa.”
lời thoát miệng là:
“Tại ?”
Ngày vứt bỏ để cưới khác, chẳng cho bất cứ lý do gì. Trước hôm nay cũng từng mở miệng hỏi.
“Không còn yêu, còn thích nữa.” Cố Trường Khanh lạnh lùng đáp.
Thì , chất giọng ấm áp bao lâu nay của cũng thể thốt những lời tựa lưỡi d.a.o đ.â.m tim khác như thế.
Nếu hết yêu, sớm? Chẳng lẽ để trở thành trò cho thiên hạ?
khẽ hếch cằm, nhạt:
“Trùng hợp thật, cũng thế. Có điều thôi.”
Dù cũng thể thua khí thế.
Cố Trường Khanh khẽ ngước mắt :
“Ta cùng hoàng thẩm trong nhé!”
“Được.” mỉm , bước ngang qua . ngay giây , vung tay lên, tát một cái thật mạnh.
Đến mức tay cũng ê ẩm, còn Cố Trường Khanh lảo đảo lùi một bước.
hỏi:
“ với Công chúa Trường Ninh, ai hơn?”
Ánh mắt hệt như đang một kẻ điên.
:
"Mở to mắt chó của mà ! mới là vầng trăng rạng nhất Trường An . Chàng… xứng!"
Nói xong, kéo Thược Dược xoay hòa lẫn màn đêm, chẳng buồn ngoái nào.
Sau đó, và Thược Dược tới tửu lâu lớn nhất Trường An, thuê hẳn một phòng riêng.