Mười Năm Giam Cầm - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
01
"Vợ à, ngày mai chúng ta ra ngoài dạo đi. Em cả ngày cứ ngồi trước máy tính viết truyện cũng không tốt đâu, nên đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới một chút."
Giọng Thẩm Mặc vang lên bên tai. Tôi đang ngồi trước máy tính, màn hình vẫn hiện cuốn tiểu thuyết tôi đang viết.
Tôi thử động chân một chút, phát hiện vẫn hoạt động bình thường!
Tôi trọng sinh rồi sao?
Hơn nữa còn không bị liệt?
Nhìn thời gian trên máy tính, tôi nhận ra mình đã trở về một ngày trước vụ tai nạn.
Thấy tôi không trả lời, Thẩm Mặc lại gọi:
"Vợ?"
Tôi vội đáp: "Ừ được, chúng ta đi đâu đây?"
Thẩm Mặc mỉm cười hài lòng: "Đến quảng trường Thời Đại nhé, anh đưa em đi mua vài bộ quần áo."
Nghe đến cái tên này, tim tôi đập nhanh như điên. Hận không thể lao lên c à o nát mặt anh ta, nhưng tôi cố gắng kìm lại, giả vờ vui vẻ:
“ Được nha, cảm ơn chồng."
Thấy tôi đồng ý, Thẩm Mặc hài lòng quay lại ghế sofa ngoài phòng khách.
Nhưng tôi vẫn không sao bình tĩnh nổi.
Quảng trường Thời Đại là trung tâm thương mại thất bại nhất khu này, vị trí rất tệ, dù không gian rộng rãi nhưng xung quanh toàn đường lớn, xe tải chạy như bay. Tai nạn xảy ra thường xuyên, khiến chẳng ai muốn đến, việc buôn bán rất ảm đạm.
Kiếp trước, Thẩm Mặc cũng nói sẽ đưa tôi đến đây. Khi đó tôi đang bận nghĩ về nội dung truyện, chẳng để tâm nên đồng ý luôn.
Kết quả khi qua đường, rõ ràng đang là đèn đỏ, Thẩm Mặc nhìn dòng xe bên trái rồi đột nhiên bước ra.
Tôi thấy xe tải lao tới quá nhanh, liền vội vàng lao tới đẩy anh ta ra. Chính tôi bị xe tải đ â m văng ra, mất đi ý thức, tỉnh lại thì đã nằm trong bệnh viện.
02
Sau đó, tôi nhận được tin dữ.
Tử cung tôi đã bị tổn thương nghiêm trọng, vĩnh viễn mất khả năng sinh con, đôi chân g ã y nát không thể đi lại được nữa.
Do chúng tôi vượt đèn đỏ, trách nhiệm thuộc về chúng tôi nên tài xế chỉ bồi thường chút ít tiền thuốc men.
Về nhà, tôi tuyệt vọng nằm trên giường như cái x á c không hồn.
Từ đó về sau, mọi thuốc men đều do Thẩm Mặc chuẩn bị. Ban đầu tôi vẫn hy vọng đôi chân có thể hồi phục, nhưng càng uống thuốc, chân tôi càng yếu đi, cuối cùng hoàn toàn không thể đứng lên nữa.
Sau khi chec đi tôi mới biết, hóa ra thứ thuốc anh ta cho tôi uống lại là thuốc thú y đổi nhãn mác.
Anh ta giả vờ áy náy, chăm sóc tôi tận tụy suốt mười năm, cả đời không có con cái. Ai cũng ca ngợi tôi lấy được chồng tốt, chính tôi cũng tưởng vậy. Nào ngờ sự thật lại là thế này!
Kiếp trước, tôi hoàn toàn chìm đắm trong tuyệt vọng sau tai nạn, chẳng nhận ra chút sơ hở nào của anh ta. Nếu không phải linh hồn tôi tình cờ thấy được cảnh đó khi vừa chec đi, tôi sẽ mãi mãi không biết đời mình chính là một trò cười.
Đáng lẽ tôi vẫn có thể sống khỏe mạnh vài chục năm nữa, nhưng vì cứu anh ta mà hủy hoại chính mình.
Đột nhiên tôi nhớ lại, không biết kiếp trước Thẩm Mặc và chị dâu Liễu Diễm rốt cuộc lên giường với nhau từ khi nào?
Con trai họ giờ đã gần hai tuổi rồi! Nghĩa là trước cả khi tôi bị tai nạn, con trai của họ đã được sinh ra, trong khi lúc ấy anh trai của Thẩm Mặc là Thẩm Minh vẫn còn đang ở trong nước!
Nghĩ đến đây, tôi tức giận nắm chặt tay, suýt bóp nát cả con chuột trong lòng bàn tay.
Kiếp này, để xem nếu tôi không tàn phế, các người sẽ làm thế nào đây!
03
Buổi tối, chờ Thẩm Mặc ngủ say, tôi lén lấy điện thoại anh ta, dễ dàng mở được khóa, bởi chúng tôi luôn biết mật khẩu của nhau, nhưng chưa từng xem điện thoại đối phương, nên anh ta chẳng thèm thay đổi.
Tôi nhanh chóng mở WeChat, tìm thấy Liễu Diễm.
Mở ra chỉ thấy bốn dòng tin nhắn ngắn ngủi, chắc chắn lịch sử trước đó đã bị xóa hết.
Thẩm Mặc nhắn cho cô ta:
[Anh đã liên hệ xong với tài xế, chúng ta sắp được ở bên nhau rồi.]
Liễu Diễm trả lời:
[Được rồi cưng à, anh phải cẩn thận đấy, đừng có lao ra thật, chỉ giả vờ thôi, để cô ta lao ra cứu anh là được rồi.]
Thẩm Mặc nhắn tiếp:
[Ừ, còn nữa, em không được ngủ với anh trai anh đâu đấy, anh không chịu nổi đâu!]
Liễu Diễm đáp lại:
[Biết rồi mà, đồ ngốc này!]
Dù đã biết rõ chuyện l o ạ n l u â n ghê tởm ấy từ kiếp trước, nhưng giờ tận mắt đọc lại đoạn tin nhắn, lòng tôi vẫn đau đớn như bị d a o cứa vào tim.
Hai kẻ này chẳng những đạp đổ mọi chuẩn mực đạo đức, còn muốn giec người bịt miệng!
Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người.
04
Ngày hôm sau, tôi và anh ta đến đối diện quảng trường Thời Đại.
Chúng tôi đứng trước vạch kẻ đường chờ đèn đỏ. Anh ta vẫn như kiếp trước, liên tục nhìn về phía bên trái, như đang chờ đợi chiếc xe tải kia xuất hiện.
Chẳng bao lâu sau, tôi nhìn thấy một chiếc xe tải lớn từ bên đường lao tới. Có vẻ như nó đã đậu ở đó chờ từ lâu, vừa thấy chúng tôi, lập tức khởi động và chạy về hướng này.
Ban đầu, xe chạy khá chậm, nhưng ngay khi Thẩm Mặc khẽ vẫy tay ra hiệu, chiếc xe liền tăng tốc.
Tôi nhìn thấy anh ta giả vờ cúi đầu xem điện thoại rồi bước xuống đường!
Tôi cười lạnh trong lòng, không lao ra cứu anh ta như kiếp trước, chỉ đứng yên tại chỗ, giả vờ kinh ngạc nhìn theo.
Lúc này, người lạ bên cạnh đột nhiên hét lớn: "Ê! Đang đèn đỏ mà!"
Thẩm Mặc giật mình, quay đầu lại thấy tôi vẫn đứng yên một chỗ, anh ta lập tức ngây ngẩn.
Xe tải lao đến càng lúc càng nhanh, sắp đụng vào anh ta. Anh ta hoảng hốt quay người chạy ngược lại!
Ngay giây tiếp theo, xe tải lướt vụt qua trước mắt chúng tôi.
Chạy về đến bên cạnh tôi, Thẩm Mặc tức giận hét lớn: "Sao em không đẩy anh ra hả? Sao em không gọi anh lại!"
Tôi thật sự buồn cười.
Anh ta lấy đâu ra mặt mũi mà trách ngược tôi vậy?
Thấy kế hoạch không thành, anh ta giận quá mất khôn rồi sao?
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, lạnh giọng hỏi: "Anh nói vậy là sao? Là em bảo anh vượt đèn đỏ à?"
Bị tôi chất vấn như thế, Thẩm Mặc mới giật mình nhận ra mình lỡ lời, vội vàng nói xin lỗi: "Anh xin lỗi, vừa rồi nhóm làm việc nhắn tin, anh xem điện thoại đến thất thần, không để ý còn đang đèn đỏ."
Tôi không nói thêm gì nữa.
Để che giấu sự chột dạ, anh ta vẫn dẫn tôi vào trung tâm thương mại, nhưng suốt quá trình luôn đứng ngồi không yên, liên tục nhìn điện thoại.
Tôi biết kế hoạch của anh ta đã thất bại, chắc chắn đang rất nóng lòng muốn gọi cho Liễu Diễm để than thở.
Tôi cố tình kéo anh ta đi mua sắm điên cuồng, khiến anh ta không có cơ hội gọi điện.
Tôi liên tục mua quần áo, túi xách, quẹt thẻ anh ta đến đến mức hết sạch tiền.
Sắc mặt anh ta trở nên u ám vô cùng.
Còn tôi, trong lòng sung sướng như nở hoa.
Tôi không chec, không tàn phế, còn tiêu hết bao nhiêu tiền của anh ta. Chắc trong lòng anh ta đang rất khó chịu đây!
Khi ăn trưa ở nhà hàng, tôi cuối cùng cũng cho anh ta chút cơ hội: "Chồng à, em hơi khát, anh mua giùm em ly nước ép được không?"
Anh ta vui mừng, lập tức đứng dậy ra ngoài, vừa đi vừa liên tục ngoái đầu nhìn tôi.
Thấy anh ta đi khuất, tôi cũng nhanh chóng đứng dậy bám theo phía sau.
05
Tôi thấy anh ta vào một quán trà sữa, mua cho tôi một ly, sau đó đi thẳng đến cầu thang thoát hiểm của trung tâm thương mại.
Tôi vừa tiến đến gần cửa, đã nghe thấy tiếng anh ta giận dữ nói: "Cô ta không bị đ â m, mẹ kiếp, suýt nữa anh mới là người bị t ô n g chec đây này!"
"Ừ, cô ta chỉ đứng im tại chỗ không chịu cứu anh, làm anh ngớ cả người luôn!"
"Thật là tức chec đi được! Anh lên kế hoạch lâu lắm rồi, vất vả lắm mới tìm được tài xế đồng ý, còn mất tới hai vạn tệ đấy!"
"Hai vạn tệ sắp mất trắng rồi, còn cô ta vẫn sống, tức chec anh mất!"
"Vừa rồi cô ta lại còn điên cuồng mua sắm hết cả đống tiền, đúng là tiền mất tật mang!"
"Chỉ có thể đợi lần sau tìm cơ hội khác thôi."
"Ừ, chỉ cần thành công, tài sản của cô ta sẽ là của chúng ta."
"Được rồi, lúc nào có cơ hội anh sẽ gọi lại cho em. Chăm sóc con trai cho tốt nhé."
"Ừ, ngoan, anh biết em ngoan nhất mà."
Nghe đến đây, tôi thật sự cảm thấy ghê tởm!
Thấy anh ta sắp cúp máy, tôi vội vàng xoay người chạy vào nhà vệ sinh.
Lúc tôi quay trở lại bàn ăn, anh ta đã ngồi tại chỗ.
Thấy tôi bước từ bên ngoài vào, mắt anh ta thoáng hiện lên chút hoảng loạn, hỏi tôi: "Vợ, em vừa đi đâu vậy?"
Tôi bình thản rút một tờ giấy lau tay, đáp: "Em chỉ đi vệ sinh thôi mà, sao thế? Sao anh căng thẳng vậy?"
06
Tôi rất hiếm khi nói những lời mờ ám như thế, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, ngượng nghịu cười gượng.
Tôi lấy điện thoại ra, nói: "À này, lâu rồi chúng ta chưa mời anh chị sang nhà ăn cơm nhỉ? Để em gọi cho chị dâu, bảo họ mai đến ăn cơm nhé?"
Tôi vừa dứt lời, tay Thẩm Mặc run lên, đũa suýt nữa rơi xuống đất.
Thấy sắc mặt anh ta thay đổi rõ rệt, tôi cố ý hỏi: "Anh sao vậy? Hình như hơn nửa năm rồi chúng ta chưa gặp mặt, anh không muốn gặp anh chị à?"
Thẩm Mặc lập tức phủ nhận: "Đương nhiên là muốn rồi, chỉ sợ anh trai bận thôi."
"Vậy em gọi trực tiếp cho anh trai hỏi luôn, nếu anh ấy rảnh thì đưa chị dâu qua luôn là được." Nói rồi, không chờ anh ta đáp lại, tôi trực tiếp gọi cho Thẩm Minh.
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Minh lập tức vui vẻ nhận lời đến ăn cơm vào ngày mai.
Tôi liếc mắt nhìn Thẩm Mặc, sắc mặt anh ta lúc này như vừa ăn phải phân, vô cùng khó coi.
Đúng thôi, Liễu Diễm sẽ đến, nhưng lại đi cùng chồng mình, nhìn thấy nhưng không chạm được, chắc chắn anh ta khó chịu muốn chec.
Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ, còn tâm trạng của anh ta chắc hẳn đang vô cùng tồi tệ.
07
Sáng hôm sau, tôi đi chợ mua rất nhiều đồ ăn, buổi tối còn đặc biệt xuống bếp nấu nướng.
Tôi đang bận rộn trong bếp, còn Thẩm Mặc ngoài phòng khách đứng ngồi không yên.
Tôi biết rõ vì sao.
Hai nhà chúng tôi vốn rất ít khi cùng nhau ăn uống. Thẩm Mặc và Liễu Diễm gặp gỡ vụng trộm chắc chắn luôn phải lén lút bên ngoài. Nghĩ đến cảnh lát nữa cùng ngồi ăn, chắc hẳn họ đều đang căng thẳng vô cùng.
Khi tôi vừa nấu xong bữa ăn, gia đình Thẩm Minh cũng tới.
Thẩm Minh không đẹp trai cao ráo như Thẩm Mặc, nhưng nhìn thật thà, khỏe mạnh. Liễu Diễm hoàn toàn trái ngược tôi, vô cùng quyến rũ, đàn ông rất ít ai cưỡng lại nổi sự nũng nịu của cô ta.