Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Mười Năm Giam Cầm - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Lúc này Liễu Diễm dắt theo cậu bé hai tuổi tên là Thẩm Lãng, chính là đứa con riêng kiếp trước của cô ta với Thẩm Mặc.

 

Vừa bước vào cửa, cô ta đã nhìn Thẩm Mặc cười quyến rũ: "Cục cưng, chào chú út đi."

 

Thẩm Lãng ngoan ngoãn gọi: "Chào chú út."

 

Thẩm Mặc lập tức vui vẻ, ôm lấy cậu bé, thân mật đến mức khiến tôi lạnh cả người.

 

Cảnh tượng này làm tôi vừa tội nghiệp Thẩm Minh, lại càng thêm tủi hổ cho bản thân mình.

 

 

08

 

 

Tôi giật mình!

 

Chợt nhớ ra kiếp trước cũng đúng vào khoảng thời gian này, Thẩm Minh đột nhiên nói muốn đi nước ngoài.

 

Vì không đủ điều kiện, anh ấy chọn cách vượt biên trái phép. Kết quả, trên đường biển gặp phải kiểm tra đột xuất, anh bị bọn môi giới nhân lúc hỗn loạn n é m xuống biển, chec mất xác.

 

Tiền cũng chẳng lấy lại được, khoảng thời gian đó, Liễu Diễm ngày nào cũng ôm con trai khóc lóc.

 

Thẩm Mặc khi ấy thường lấy lý do sang chăm sóc cháu trai để qua giúp đỡ. Nhưng giờ tôi mới nhận ra, đó nào phải giúp đỡ? Rõ ràng là lấy cớ sang bên đó hưởng thụ hạnh phúc bên mẹ con cô ta!

 

Chồng chị ta chec rồi, tôi lại chỉ biết ru rú trong nhà, chắc thời gian ấy họ vui vẻ lắm.

 

Hiện tại, nghe thấy Thẩm Minh lại nói muốn ra nước ngoài, tôi lập tức phản ứng theo bản năng, lên tiếng ngăn cản: "Anh à, anh không thích hợp ra nước ngoài đâu, điều kiện hiện tại không cho phép."

 

Thẩm Minh chẳng có học vấn, cũng chẳng có tiền, tiếng Anh lại không biết một chữ. Nếu không vượt biên đi làm chui, thì làm sao anh ấy có thể tìm được việc chính thức ở nước ngoài?

 

Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Liễu Diễm và Thẩm Mặc lập tức tối sầm.

 

Thẩm Minh hơi xấu hổ, cười ngượng nghịu đáp: "Quả thật anh không biết tiếng Anh, không thể trực tiếp đi được. Nhưng A Diễm nói đã liên hệ xong với người  bên môi giới, anh chuẩn bị vượt biên."

 

Tôi lại tiếp tục phản đối: "Không được đâu, vượt biên nguy hiểm lắm! Em quen nhiều người vượt biên đều chec ngoài biển cả rồi, kể cả may mắn tới nơi cũng bị bắt nhốt lại thôi!"

 

Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Thẩm Minh lập tức trắng bệch, rõ ràng bắt đầu do dự.

 

Liễu Diễm tức giận tới phát điên, trừng mắt sắc lẹm nhìn tôi: "Chị khó khăn lắm mới tìm được cách kiếm tiền đấy!"

 

Thẩm Mặc cũng rất khó chịu nói thêm: "Người ta đều bảo đi nước ngoài một năm kiếm được rất nhiều tiền. Anh trai anh đi vài năm, về nước là mua được nhà to rồi."

 

Để đẩy Thẩm Minh ra nước ngoài, hai kẻ này đúng là chẳng từ thủ đoạn nào.

 

Tôi lạnh lùng hỏi lại: "Tiền quan trọng hơn hay mạng của anh trai quan trọng hơn? Ở trong nước cũng kiếm được tiền mà, ít ra còn an toàn."

 

09

 

Bị tôi dằn ngược như vậy, hai người kia đành câm nín, không dám nói thêm gì nữa. Nhưng sắc mặt thì cực kỳ khó coi.

 

Đặc biệt là khi Thẩm Minh nói anh ấy sẽ không đi nữa, mặt mũi bọn họ tối sầm, đen như đáy nồi.

 

Ăn cơm xong, Thẩm Minh nhận được cuộc gọi gấp nên phải về trước, dặn Thẩm Mặc đưa vợ con anh ấy về giùm.

 

Thẩm Mặc lập tức vui vẻ đồng ý.

 

Tôi tranh thủ tìm một cơ hội, dịu dàng gọi Thẩm Lãng: " A Lãng, vào phòng với thím lấy kẹo ăn nha?"

 

Nghe đến kẹo, cậu nhóc lập tức lon ton chạy theo tôi vào phòng.

 

Tôi đã chuẩn bị sẵn một túi kẹo, vừa đưa cho cậu bé vừa giả bộ nói: "Ơ, trên đầu con có mấy con sâu kìa, để thím bắt ra nha?"

 

Thẩm Lãng vừa nghe thế liền đứng im không nhúc nhích, ngoan ngoãn chờ tôi "bắt sâu".

 

Tôi nhanh tay nhổ vài sợi tóc của cậu bé, bỏ vào túi zip mà mình đã chuẩn bị sẵn.

 

Bất ngờ bị nhổ tóc, cậu bé suýt khóc.

 

Tôi vội lấy kẹo dỗ ngọt rồi dẫn cậu ra ngoài.

 

Chưa được bao lâu, Thẩm Mặc đã xách túi cho Liễu Diễm, miệng nói: "Vợ à, để anh đưa chị dâu và cháu về nhé."

 

Tôi cũng xách túi đứng dậy: "Vừa hay em cũng muốn ra ngoài hóng gió, để em đi cùng."

 

…Hai người đó lập tức hóa đá tại chỗ.

 

10

 

Cuối cùng, Liễu Diễm chỉ có thể cười gượng gạo: "Vậy… cảm ơn em dâu nha."

 

Tôi khẽ vẫy tay: "Có gì đâu, chuyện nhỏ mà. Đi thôi."

 

Thẩm Mặc cực kỳ miễn cưỡng đi trước.

 

Anh ta vừa lên xe, tôi theo thói quen định ngồi vào ghế phụ.

 

Nhưng vừa mở cửa, Thẩm Mặc đã không vui nói: "Tô Nguyệt, chị dâu dễ say xe, hay là để chị ấy ngồi ghế trước đi?"

 

Tôi nhìn sang Liễu Diễm, cô ta gật đầu nhẹ.

 

Tôi không chịu nhượng bộ: "Vậy thì không ổn lắm nhỉ? Còn A Lãng thì sao? Thằng bé chắc không muốn ngồi ghế sau với em đâu."

 

Rồi tôi cố tình hỏi: "A Lãng con, con ngồi sau với thím được không?"

 

Thẩm Lãng lập tức phản đối: "Không! Con muốn ngồi với mẹ!"

 

Tôi cười sảng khoái trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh: "Anh xem, em thì sao cũng được, là cháu không muốn đấy chứ."

 

Không còn cách nào, Liễu Diễm đành ấm ức ngồi ghế sau với con trai.

 

Sắc mặt Thẩm Mặc u ám, suốt đường đi không nói một lời, chỉ liên tục liếc nhìn Liễu Diễm qua gương chiếu hậu.

 

Đúng là một đôi cẩu nam nữ, ghê tởm tận xương!

 

Khi đến nơi, Liễu Diễm khách sáo hỏi: "Hai người có muốn lên ngồi chơi chút không?"

 

Tôi từ chối ngay lập tức.

 

Thẩm Mặc cũng chẳng còn cách nào, đành tiếc nuối từ chối theo.

 

Suốt quãng đường về, hai người họ không nói thêm gì, chắc tức đến phát nghẹn luôn rồi.

 

11

 

Về đến nhà, Thẩm Mặc vẫn lầm lì không thèm nói chuyện với tôi.

 

Tôi càng vui, đỡ phải giả vờ nữa. Dù sao giờ tôi chỉ thấy ghê tởm mỗi khi nhìn mặt anh ta.

 

Từ sau khi trọng sinh, tôi lấy cớ bận viết truyện để không ngủ cùng giường với anh ta, chắc anh ta cũng chẳng buồn ép.

 

Trong lòng anh ta, chỉ có Liễu Diễm mới đủ “gợi cảm người trần mắt thịt”.

 

Hôm sau, đợi anh ta ra khỏi nhà, tôi mang tóc của anh ta và Thẩm Lãng đến trung tâm xét nghiệm.

 

Nhân viên báo phải mất nửa tháng mới có kết quả.

 

Tôi chẳng sốt ruột gì cả. Dù trong lòng tôi đã biết câu trả lời, nhưng tôi cần một bản chứng nhận chính thức.

 

Vì Thẩm Minh cần nó.

 

Kiếp này tôi không tàn phế, Thẩm Minh cũng không chec vì vượt biên.

 

Họ muốn gặp nhau đâu có dễ.

 

Thẩm Mặc bắt đầu sốt ruột, vài ngày sau chủ động mời nhà Thẩm Minh đến ăn cơm, còn bất ngờ đề xuất cả hai gia đình cùng đi leo núi dã ngoại.

 

Thẩm Minh lập tức từ chối, nói con còn nhỏ, anh sẽ ở nhà trông con, để mấy người còn lại đi chơi.

 

Nghe thấy vậy, trong lòng Liễu Diễm chắc mừng rơn rồi.

 

Nhưng ngoài mặt vẫn phải giả bộ một chút: "Anh và con không đi, em đi một mình cũng thấy chán lắm."

 

Thẩm Minh dịu dàng: "Con còn nhỏ không tiện đâu, em cứ đi chơi vui vẻ nhé."

 

Liễu Diễm cố giấu vẻ hào hứng, gật đầu đồng ý.

 

Thẩm Mặc nhìn tôi, ánh mắt đầy mong đợi.

 

Muốn tôi tự động bỏ cuộc à?

 

Tôi chẳng nói gì, không gật cũng chẳng từ chối.

 

Anh ta không tiện mở miệng đuổi tôi, nên gượng cười rất gượng.

 

Tôi cố tình cho anh ta ngột ngạt đấy.

 

12

 

Ngày hôm trước khi đi, tôi lặng lẽ đem xe ra gắn thêm một camera siêu nhỏ.

 

Sáng hôm sau, khi xe chạy được một đoạn, tôi giả vờ nói có việc gấp, bảo anh ta dừng xe.

 

Tôi nhớ rõ khi tôi nói mình không đi nữa, mặt hai kẻ kia rạng rỡ đến mức suýt nhảy cẫng lên!

 

Nhưng vì sĩ diện nên không thể hiện ra, Thẩm Mặc cố tỏ vẻ níu kéo: "Việc gì mà gấp thế? Về rồi làm không được à?"

 

Tôi mở cửa bước xuống: "Không được, việc này phải giải quyết ngay. Hai người cứ đi đi, em tự bắt xe về."

 

Nói xong không cho họ kịp phản ứng, tôi lập tức rời đi.

 

Ngồi trên taxi, tôi mở ứng dụng xem camera.

 

Thấy tôi vừa xuống xe, Liễu Diễm lập tức từ ghế sau nhảy lên ghế phụ, ôm chặt lấy Thẩm Mặc!

 

Cô ta cười hớn hở: "Không ngờ thật đấy! Cuối cùng chỉ còn lại hai chúng ta, kích thích quá đi mất!"

 

Thẩm Mặc cũng cười như điên: "Đúng đó, anh còn tưởng con đèn pha kia sẽ bám theo suốt, nếu không phải vì muốn gặp em thì anh chẳng thèm đi đâu!"

 

Liễu Diễm cười khúc khích: "Lúc nãy em buồn muốn chec luôn, nhưng giờ thì trời quang mây tạnh rồi nha~"

 

Thẩm Mặc nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, cố làm ra vẻ trêu chọc: "Vậy hôm nay em muốn chơi thế nào đây?"

 

Không khí bắt đầu trở nên ám muội.

 

Liễu Diễm hôn lên mặt anh ta: "Anh muốn chơi kiểu gì cũng được hết! Lên núi đi, nghĩ thôi đã thấy hưng phấn rồi~"

 

Vừa dứt lời, Thẩm Mặc lập tức cúi xuống hôn cô ta một cái thật mạnh, rồi lái xe thẳng lên núi ngoài ngoại thành.

 

Nhưng ai ngờ, một đi là mất hút hai ngày hai đêm không thấy về!

 

13

 

Ban đầu, sau khi lên núi, hai người họ hoàn toàn mất liên lạc.

 

Không điện thoại, không tin nhắn.

 

Tới tối mịt cũng chưa thấy về.

 

Tầm mười giờ đêm, Thẩm Minh đột ngột gọi điện cho tôi.

 

Vừa bắt máy đã nghe giọng anh ấy vô cùng lo lắng: "Em dâu! Mọi người đi đâu rồi? Sao chưa thấy về? Chỉ gọi được cho em thôi đấy!"

 

Tôi bình tĩnh trả lời: "Anh, sau khi xuất phát em có việc gấp nên không đi nữa. Không liên lạc được với họ à?"

 

Thẩm Minh kinh ngạc: "Em không đi? Vậy sao gọi mãi không được, có phải xảy ra chuyện gì không?"

 

Tôi cười nhẹ: "Đừng lo lắng quá, chắc không sao đâu, toàn người lớn cả mà."

 

Anh ấy vẫn thấp thỏm không yên.

 

Tôi gợi ý: "Nếu mai sáng vẫn chưa về thì báo cảnh sát nhé?"

 

Thẩm Minh đành đồng ý: "Ừ, cũng được.”

 

Tôi không rõ anh ấy đã trải qua một đêm thế nào, chứ tôi thì ngủ rất ngon.

 

Tôi nghĩ chắc hai người kia cũng đang tận hưởng trong rừng sâu hoang vắng đâu đó rồi.

 

Sáng hôm sau, vẫn chưa thấy họ quay lại.

 

Thẩm Minh không thể chờ thêm, lo có chuyện thật, nên lập tức báo cảnh sát.

 

Sau khi cảnh sát điều tra camera, xác nhận Thẩm Mặc và Liễu Diễm đúng là đã vào núi, nhưng không ai thấy họ rời đi.

 

Không ngờ tin này bị rò rỉ lên mạng, lập tức leo lên hot search!

Loading...