MƯU LƯỢC NGÚT TRỜI - 4
Cập nhật lúc: 2025-07-09 00:13:53
Trong từ đường của phủ Hầu đặt bài vị của liệt tổ liệt tông Chữ gia, ngày đêm hương khói cúng tế.
Người thường tuyệt nghĩ tới, nơi thờ cúng tổ tiên thể giấu giếm cơ mật.
Nơi thứ hai, là xí phòng.
Xí phòng chuyên xử lý phân uế, là công việc bẩn thỉu nhất phủ Hầu.
Chủ nhân phủ đều là vàng bạc châu báu, ai hạ chỗ đó.
Từ đường lúc nào cũng canh, tiện tay.
Vậy thì tìm ở xí phòng.
Đây là đầu tiên thi hành nhiệm vụ trong phủ Hầu, vốn chẳng ôm hy vọng gì lớn.
Không ngờ, thực sự phát hiện một chút đầu mối…
5
Chử Tu Văn ở phủ mấy ngày, bỗng mấy kẻ ăn mặc như quản gia đến xin gặp.
Nói là Hoàng công tử mời tụ họp một phen.
Chử Tu Văn mặt mày do dự, nhưng chẳng bao lâu theo bọn họ mất.
Dù mấy kẻ đó ăn mặc như quản gia bình thường, giọng điệu mảnh mai, chuyện như hát hí khúc.O mai Dao Muoi
Hừm, xem vị thì bữa cơm cũng nuốt nổi .
Vừa hôm đó mụ già dự tiệc, trong phủ chỉ còn với Chử Diệu Tổ.
Chuyện càng khiến Chử Diệu Tổ cơ hội thừa nước đục thả câu.
Nó bám lấy rời, miệng luôn gọi “mẫu ”, nhưng tay chân chẳng yên phận.
Đôi tay to béo nhân cơ hội đặt lên eo .
“Thưa mẫu , phụ thương khác , để Diệu Nhi thấy phụ thương mẫu ?”
Nó kề sát , thở hôi hám còn ghê tởm hơn đêm đó trong xí phòng.
Ta giả vờ thẹn thùng, nghiêng đầu tránh xa một chút.
Chử Diệu Tổ bám sát, đắm chìm trong hương tóc mà hít lấy hít để.
“Thưa mẫu , hôm nay trời lắm, Diệu Nhi cùng mẫu thả diều, ?”
Ta khẽ dùng khuỷu tay thúc nhẹ bụng phệ của nó, đầu , để lộ chiếc cổ trắng muốt.
Nó khẽ rên một tiếng, mặt đầy thỏa mãn.
Con diều vẽ hình một con ngựa mọc cánh, chính tay .
Gió nam hiu hiu thổi qua, mang theo hương hoa thoang thoảng.
Ta nắm chặt dây, thiên mã bay lên cao vút.
Chử Diệu Tổ đưa tay giúp giữ dây, nhưng trực tiếp bao lấy bàn tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muu-luoc-ngut-troi/4.html.]
Bàn tay thô ráp, ẩm ướt, như một lớp mỡ dày bọc lấy .
“Thưa mẫu , nội tổ mẫu dự tiệc ba ngày, phụ nhà, đêm nay để Diệu Nhi sang phòng mẫu ngủ, …”
Chử Diệu Tổ đúng là ngừng mở rộng tầm mắt.
Nam tử Phù quốc mười sáu tuổi mới nghị , nó mới mười ba tuổi, đầu óc chuyện dơ bẩn.
Những thế gia bề ngoài hoa lệ, nghiêm trang, mà bên trong thối nát dơ bẩn.
“Yêu quý của mẫu , nếu mẫu đồng ý, con sẽ lấy gì đền đáp mẫu đây?”
Lời ngọt mờ ám, khiến Chử Diệu Tổ như say như mê.
“Thưa mẫu , chỉ cần mẫu , Diệu Nhi từ nay về sẽ theo mẫu .”
Trên trời một con quạ đen lượn qua, cứ quẩn quanh quanh diều chịu bay xa.
Chẳng bao lâu , vài tiếng kêu vang vọng, dần dần biến mất.
Ta bật khẽ, kín đáo rút tay trái đang nắm chặt về.
“Thật hâm mộ bà mẫu, suốt ngày đeo vàng đội ngọc dự tiệc, đến kinh thành bao lâu , vẫn thấy yến tiệc của đám nhà giàu các ngươi.”
“Tiệc tùng thường chẳng gì ho, tháng khéo sinh thần Thánh Thượng, khắp thiên hạ sẽ tới chúc mừng, Diệu Nhi sẽ bảo nội tổ mẫu dẫn mẫu cùng.”
Chỉ chờ ngươi câu .O Mai d.a.o Muoi
“Vậy thì, đa tạ Diệu Nhi .”
Ta kề sát , ghé tai :
“Ban ngày nhiều mắt, đêm nay canh ba con lẻn từ cửa viện của …”
Chử Diệu Tổ buông tha, khẽ :
“Hà tất đợi đến đêm, mẫu tại nội tổ mẫu hai hôm nay ở phủ ?”
“Nội tổ mẫu , là đang đợi ôm cháu vàng đấy.”
Mặt Chử Diệu Tổ rung lên, đầy vẻ d.â.m loạn.
Ta gần như nửa đẩy nửa ôm trong phòng.
Vừa cửa, Chử Diệu Tổ đè lên cánh cửa, tay đưa lên cởi cúc áo.
“Hiền mẫu của con, con sắp nhớ mẫu phát điên , để con thương mẫu thật nhiều.”
Miệng hôi thối sắp dí sát , giãy dụa thoát .
“Diệu Nhi đừng vội, dù cũng là con gái, đêm động phòng hoa chúc, ly rượu hợp cẩn phụ con uống hết, để con uống , ?”
Chử Diệu Tổ tưởng đó là thú vui, gì chuyện đồng ý.
“Được, hết thảy mẫu , hôm nay Diệu Nhi phụ tân lang.”
Ta đốt lò hương trướng, đợi hương thơm lượn lờ khắp phòng, lấy bình nữ nhi hồng cất giấu lâu.
Chử Diệu Tổ uống cạn ly giao bôi đó, lập tức nhào tới ôm .