Mỹ Nhân Thành Kim Lăng
Chương 1
1.
Đó là lần đầu tiên ta thấy mẫu thân xinh đẹp đến vậy.
Cho dù đã trải qua nhiều ngày chạy trốn khiến nàng trở nên tiều tụy nhưng khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành ấy vẫn trắng nõn không tì vết, đẹp như tiên nữ giáng trần.
Nàng ôm ta vào trong ngực, dịu dàng vuốt ve đầu ta: “Đàm Nhi, đừng sợ, nương nhất định sẽ cứu con ra ngoài.”
Ta dụi đầu vào lòng nàng, hít một hơi thật sâu.
“Mẫu thân. Người thơm quá.”
Nàng mỉm cười với ta nhưng trong mắt dường như chứa đầy nước mắt.
Chờ đến thời điểm ta tỉnh dậy, mẫu thân đã biến mất.
Nỗi hoảng sợ tột độ ập đến.
Ta vừa khóc vừa hoảng hốt kêu to: “Nương, nương, người đi đâu rồi, Đàm Nhi sẽ ngoan mà, người đừng bỏ Đàm Nhi.”
Ta khóc đến khản cả giọng.
Nhưng mẫu thân không đến.
Người đến là ngục tốt.
Hắn vừa chửi rủa vừa hùng hổ đi tới, khạc nhổ vào ta một bãi nước bọt.
“Gào cái gì mà gào, gọi hồn à! Mẹ mày đã trèo lên giường tướng quân của chúng ta, giờ đang sung sướng lắm, mày cầu nguyện cho sáng mai nàng ta còn sống mà về đi.”
Gã nam nhân cười hề hề, giọng điệu tục tĩu, liếm môi như đang hồi tưởng.
“Đệ nhất mỹ nhân Kim Lăng quả không hổ danh, chỉ nhìn một cái thôi mà xương cốt của lão tử cũng mềm nhũn ra rồi.”
Ta không hiểu hắn đang nói gì, chỉ biết chắc chắn đó không phải là lời hay ý đẹp.
Ta bật dậy, hét lên đến khản cả giọng:
“Không cho phép ngươi chửi mẫu thân ta, mẫu thân ta là người tốt nhất trên đời.”
Gân xanh trên mặt gã nam nhân giật giật, giơ chân lên đá mạnh vào ngực ta.
Cơn đau dữ dội ập đến cùng với bóng tối.
Ta ngã bịch xuống đất, đau đến mức gần như ngất đi.
Ngục tốt chửi một câu: “Sớm muộn gì cũng giết mày giống như làm thịt dê.”
Đợi hắn đi rồi, ý thức của ta hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Trong mơ, mẫu thân dường như không bao giờ nổi giận, nàng đối xử với mọi người đều rất hiền lành.
Chỉ riêng với phụ thân, nàng chưa bao giờ nở nụ cười.
Phụ thân cũng không thích ta, hắn mắng ta là đồ bỏ đi.
Mỗi khi như vậy, mẫu thân luôn giống như một con sư tử cái bảo vệ con, há miệng đầy máu cắn xé.
Cho đến khi phụ thân không dám đến gần nữa.
Nhưng ta đã rất cố gắng, ngay cả phu tử cũng khen ta thông minh, còn giỏi hơn cả đứa con trai bảo bối của phụ thân.
Nhưng phụ thân vẫn như cũ không thích ta.
Không biết đã qua bao lâu, ta chỉ cảm thấy cái lạnh trên người được hơi ấm quen thuộc xua tan.
Ta mơ màng mở mắt ra.
Thấy mẫu thân đang ôm ta rơi lệ.
Mà sắc mặt nàng tái nhợt, trên cổ còn hằn một vết đỏ.
Ta khàn giọng hỏi nàng đi đâu.
Ta nói: “Mẫu thân, bụng con đau quá.”
Mẫu thân lau nước mắt.
Nàng nói: “Mẫu thân đi mua bánh ngon cho Đàm Nhi đây, Đàm Nhi ngoan, mẫu thân xoa xoa là bụng sẽ hết đau.”
Nói rồi, nàng lại tiếp tục rơi nước mắt.
Vừa vặn rơi vào miệng ta.
Ta nghĩ, nước mắt của mẫu thân thật đắng.
2.
Ta tuy mới sáu tuổi, nhưng ta không ngốc.
Kim thành bị phá, phụ thân không cần chúng ta, dẫn theo di nương và đứa con trai bảo bối của nàng ta bỏ trốn.
Chỉ để lại ta và mẫu thân, bị quân địch bắt làm tù binh.
Ta dùng tay nhỏ sờ sờ xương quai xanh của mẫu thân, hỏi nàng có đau không.
Nhưng nàng càng khóc dữ dội hơn.
Nhưng nàng cũng không hề lừa ta.
Nơi ở của chúng ta được chuyển từ ngục tối đến một căn lều nhỏ.
Có bánh ngon, thức ăn ngon, còn có tỳ nữ hầu hạ.
Quan trọng nhất là còn có quyền tự do đi lại.
Tuy phạm vi không lớn, nhưng vừa đủ để gặp được các tiểu thư khuê các của Kim Lăng.
Các nàng đều từng cười nhạo mẫu thân, nói rằng đệ nhất mỹ nhân Kim Lăng này đã trở thành đệ nhất sửu nữ.
*Sửu nữ: Chỉ người nữ nhân xấu xí
Lại không ngờ, giờ thấy mẫu thân sống sung sướng hơn họ, lại vừa ghen tị vừa mắng mẫu thân không biết liêm sỉ, lại đi hầu hạ giặc.
Ta hỏi mẫu thân, tại sao lều vải của họ, những tên lính đầu trọc có thể tùy ý ra vào.
“Phu tử không phải đã dạy chúng ta nam nữ bảy tuổi không ngồi cùng sao?”
Mẫu thân mặt không biểu cảm nói với ta, bởi vì loạn thế, nữ nhân muốn sống còn khó khăn hơn cả chết.
Ta không hiểu cái gì là sống chết.
Nhưng ta cảm thấy, những người này chính là ghen tị với nhan sắc của mẫu thân, bởi vì các nàng không có, nên mới đến mắng những lời khó nghe để làm nhục mẫu thân.
Mà mẫu thân ta dường như thực sự không để ý, nàng được tướng quân Mộ Dung Hồi để mắt tới, ba ngày một lần lại bắt nàng đi hầu hạ.
Ngày hôm sau trở về, nàng cả người sắc mặt tái nhợt, chân tay mềm nhũn.
Ta hỏi tỳ nữ, hầu hạ Mộ Dung Hồi có mệt lắm không?
Tỳ nữ thở dài, nàng nói rằng, ngươi còn nhỏ, lớn lên rồi sẽ hiểu.
Nhưng ta còn chưa kịp hiểu tại sao phải lớn lên mới hiểu được đạo lý, thì Mộ Dung Hồi nói muốn cưỡi ngựa đưa mẫu thân đi dạp Thanh.
Lúc trở về, mẫu thân được hắn ta ôm trọn vào ngực, dùng áo choàng quấn lại, chỉ để lộ ra một khuôn mặt.
Hai người cùng cưỡi một con ngựa, chỉ thấy búi tóc của mẫu thân xõa tung, sắc mặt ửng hồng.
Khi đi qua lều của những quý nữ kia, một nữ tử ăn mặc rách rưới, đầu tóc bù xù vừa khóc vừa cười lao ra.
Nàng ta chạy quá nhanh, bị vấp ngã xuống đất, mặt đầy máu, lại bị tên đại hán đuổi theo từ phía sau kéo trở về lều vải.
Trên mặt đất để lại một vệt máu thật dài.
Ta không có ở đó, nên không nhìn thấy.
Tỳ nữ kể với ta, mẫu thân giống như là phát điên, đột nhiên vùng khỏi vòng tay của Mộ Dung Hồi, nhảy xuống ngựa, rút trâm cài trên búi tóc, đâm thẳng vào tim của quý nữ kia.
Quý nữ kia trước khi chết, nắm chặt tay mẫu thân, bờ môi mấp máy, không ai biết nàng ta nói gì.
Nhưng mẫu thân lại vì thế mà hoảng sợ, tối hôm đó liền phát sốt cao.
3.
Tỳ nữ còn nói với ta, lúc người nữ nhân kia chết là đang cười.
Nàng ta cười lên trên mặt có hai lúm đồng tiền.
Trước kia hẳn cũng là tiểu thư khuê các được gia đình cưng chiều.
Chỉ là chết thảm quá, đầu tóc bù xù, mặt mũi bẩn thỉu, không nhìn ra được dung mạo ban đầu, nửa thân dưới gần như thối rữa, toàn thân không còn một chỗ lành lặn.
Tỳ nữ nói đến đây, cố nuốt xuống tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng, nghiến răng mắng một câu súc sinh.
Ta lúc này mới biết, nàng cũng là người bị quân Kim bắt làm tù binh.
Chỉ vì tay chân nhanh nhẹn, làm việc tháo vát mà được giữ lại một mạng.
Tỳ nữ nói nàng tên là Tiểu Thanh.
Ta đột nhiên nhớ đến người bạn thân thiết của mẫu thân, Tôn Khang Thanh.
Nàng cười lên có hai lúm đồng tiền, cả ngày vô tư vô lo, đối với ta rất tốt.
Mỗi lần đến nhà ta, đều mang theo đủ loại bánh do chính tay nàng làm.
Nhưng ta không hy vọng tiểu thư chết kia là nàng.
Một di di tốt như vậy, không nên chết như vậy, lại còn chết trong tay lũ súc sinh này.
Đây là lần thứ hai ta cảm thấy sợ hãi.
Lần đầu tiên là khi mẫu thân dùng nước thuốc rửa sạch các vết đen trên mặt.
Sau đó, ta hỏi mẫu thân, tại sao lại phải vẽ những thứ khó coi như vậy lên mặt mình.
Nếu không có những thứ này, phụ thân có phải sẽ không bỏ rơi chúng ta, có phải vẫn thích mẫu thân không.
Mẫu thân ôm ta, khóc rất lâu nhưng không nói gì cả.
Từ khi mẫu thân bị bệnh, Mộ Dung Hồi đã đến thăm vài lần.
Có một lần, hắn ta nhìn ta, nói ta rất giống mẫu thân.
Ta nhẹ gật đầu.
“Rất nhiều người đều nói ta giống mẫu thân, lớn lên cũng sẽ giống mẫu thân, là một mỹ nhân.”
Mẫu thân ở bên cạnh nhìn ta cười dịu dàng.
Nhưng Mộ Dung Hồi dường như không phải muốn nghe ta trả lời, ngược lại còn tự lẩm bẩm: “Nếu mẫu thân ngươi sinh một đứa con trai, hẳn sẽ càng giống phụ thân ngươi.”
Nụ cười trên mặt mẫu thân cứng đờ.
Sinh con trai cho ai?
Là phu quân đã bỏ rơi nàng, hay là kẻ thù đã diệt quốc của nàng?
Mộ Dung Hồi dường như cũng phát hiện ra sự không ổn, hắn ta cười nhạt, bảo người đưa ta ra ngoài.
4.
Mẫu thân tuy bị bệnh.
Nhưng Mộ Dung Hồi vẫn không dễ dàng buông tha nàng, cúi người hôn lên.
Mẫu thân giống như một cây tơ hồng yếu ớt, bị Mộ Dung Hồi ôm chặt trong lòng.
Người nam nhân hỏi: “Nếu có một ngày, người phu quân đã chết của ngươi đến đón, ngươi có đi theo hắn không?”
Mẫu thân thở hổn hển nhưng vẫn lắc đầu một cách kiên định.
“Không, ngoài bên cạnh tướng quân, thiếp không đi đâu cả.”
Dưới ánh nến, làn da trắng như tuyết của nàng như được nhuộm một lớp thuốc nhuộm thượng hạng, đẹp đến mức không thể tin được.
Mộ Dung Hồi ôm chặt nàng, cắn nhẹ vào dưới vành tai nàng.
“Trở về tốt xấu gì cũng là làm chính thất được cưới hỏi đàng hoàng, dù sao cũng tốt hơn là đi theo bổn tướng quân không danh không phận.”
Mẫu thân khóc.
Nàng nói: “Thiếp hận người nam nhân đó, hắn vứt bỏ vợ con, không xứng làm trượng phu, là tướng quân đã cho hai mẹ con bọn thiếp một con đường sống, thiếp chỉ nguyện hầu hạ tướng quân cả đời.”
Mộ Dung Hồi mặt mày nặng nề, nói một câu: “Nghe nói nữ tử Kim Lăng rất nhu nhược, ngươi ngược lại có tính tình kiên cường.”
Nhưng mẫu thân chỉ lắc đầu mạnh hơn, khóc nức nở: “Thiếp nằm trên giường những ngày này, thường mơ thấy bị tên lính đầu trọc hôm đó đuổi theo, trong lòng sợ hãi nên mãi không khỏi bệnh để hầu hạ tướng quân.”
Mộ Dung Hồi nghe vậy, bình tĩnh nhìn mẫu thân hồi lâu.
Nhưng không nói gì cả.
…
Đêm tối dày đặc, ta buồn ngủ lắm, muốn mẫu thân dỗ ngủ.
Khi chui vào lều vải, mẫu thân đang nằm bên cạnh người Mộ Dung Hồi, ngủ rất say.
Mộ Dung Hồi đắp chăn cho mẫu thân, gọi ta đến gần.
“Đàm Nhi đúng không? Ngươi có nhớ cha ngươi không?”
Ta lắc đầu.
Cha không cần ta, ta cũng không cần cha.
Nhưng tướng quân lại hỏi tiếp: “Cha ngươi viết thư cầu xin ta, muốn dùng vàng bạc châu báu đổi ngươi trở về, ngươi có muốn về không?”
Ta ngơ ngác nhìn hắn ta, cố gắng nhìn ra điều gì đó trên khuôn mặt hắn.
Cha không có khả năng dùng vàng bạc đổi ta.